CHƯƠNG 15
“Hắn ngủ rồi, ngươi ôm hắn một chút rồi đi thôi!”
Cổ Thanh Hân thời điểm xuất hiện luôn khiên kẻ khác khó phát hiện hành tung của hắn, Huyền Diệp sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm. Tiểu tử trong lòng quả nhiên bất tri bất giác đã ngủ, lông mi dầy như cây quạt nhỏ xếp trên mí mắt, còn ướt nước mắt chưa khô, diện mạo cực kì khả ái…sống động khiến người khó mà tin được thân thể trước mắt chỉ là một vong hồn mà thôi.
“Ngươi không gạt ta phải không?”
“Ngươi là nói chuyện gì?”
“Ta làm vậy có thể cứu Ánh Lam, chúng ta có thể có cơ hội vĩnh viễn cùng nhau.”
“Ta đâu cần phải lừa ngươi, đây là chức trách của ta, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi thực hiện. Không bằng hỏi chính mình đi! Ngươi nguyện ý sao?”
Cúi đầu cưng nựng áp lên khuôn mặt mềm mại người đang ngủ, Huyền Diệp ôm người trong lòng, thứ hạnh phúc phát ra từ nội tâm từng chút thẩm thấm tích tụ, đã khiến hắn bắt đầu hoài nghi, làm một hoàng đế, đến tột cùng có gì tốt.
Mỗi ngày bận rộn, lúc nào cũng phải đề phòng có người ám sát, có người tính toán, mỗi lời nói hành động đều bị kẻ khác chú ý, không thể làm chuyện muốn là, không thể yêu người mình yêu…….Làm hoàng đế, đến tột cùng có gì tốt đây?
Huyền Triệt không phải đã nói……
“……Thời gian huynh xuất chinh, là hài tử nào giúp huynh chịu những quốc gia đại sự? Hại ta ngay cả thời gian chơi đùa vui vẻ cũng không có. Ngẫm lại a! Làm hoàng đế thật đúng không tốt, quả nhiên làm vương gia là tốt nhất, cho dù tầm hoa vấn liễu, cùng không thấy lão nhân nào đến lải nhải cả ngày, lỗ tai đầy kiến.”
” Hừ……Làm tốt thì sao, trọng điểm là bản vương không muốn ngồi, vừa phí sức lại vừa cực…..”
Hắn làm vương gia, đã có thể làm tốt việc của hoàng đế, nghĩ không ai so với hắn có thể hiểu được hoàng đế cũng không phải là vị trí tốt a!
“Ta nghĩ…..Không có gì không nguyện ý……Được rồi, làm hoàng đế lâu như vậy rồi, đủ rồi. Nếu như thực sự của có thể quay lại, ta nghĩ như vậy so với làm hoàng đế vẫn hạnh phúc hơn.”
Hắn muốn cùng ái nhân, cùng đón ban mai, cùng đón mặt trời lặn, hai người ngồi trên chiếc thuyền nhỏ du ngoạn hồ, hắn câu đến khi nào cá mắc câu, y nằm trong lòng hắn nghỉ ngơi.
“Câu được cá chưa?”
“Nếu như thật sự nghĩ câu được cá, tự nhiên là câu được.”
“Ý của ngươi là ngươi không nghĩ câu cá sao?”
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Ngươi biết ta là ai không?”
Khi đó Lam nhi của hắn đã trả lời thế nào.
“Huyền Diệp là Huyền Diệp…”
Đúng vậy, Huyền Diệp là Huyền Diệp…..Hiện tại, hắn muốn là Huyền Diệp của Lam nhi, muốn làm Huyền Diệp có thể ôm lấy Lam nhi mà không có một ngăn trở nào.
“Vì thế, Cổ Thanh Hân, giúp ta!”
“Quyết định rồi?”
” Đúng vậy……Qua nhiều chuyện như vậy, ta nếu như lại không rõ cái gì mới là quan trọng nhất, vậy đúng là ngu xuẩn.”
“Ta đã hiểu.” Cổ Thanh Hân mỉm cười, nghe bên tai là thanh âm Linh lung ngâm, phát hiện lần này thanh âm linh lung ngâm đã không còn phảng phất bi thương vẫn kiềm nén như trước.
Hóa ra……Giúp Ánh Lam…..Cũng như giúp các ngươi sao?
“Bất quá ta không hiểu, ngươi vì sao lại giúp chúng ta?”
“Đây là chức trách của ta.” Đúng, đây là chức trách của hắn……
“Địa điểm, ta đã giúp các ngươi quyết định, ta nghĩ các ngươi đại khái cũng sẽ không có ý kiến gì. Bước đầu tiên, mang theo hoa ngọc lưu ly trong Hoa Thiều cung, khi nó rời đất, dọc đường mỗi ngày đều tưới máu ngươi, đại khái một chén, đến khi tới được nơi mới thôi.”
Cưỡi ngựa rời hoàng cung đã bốn ngày, thời gian bốn ngày Huyền Diệp chưa từng quên hoa ngọc lưu ly trong ngực cần tưới máu.
Nói cũng thật kì quái, tưới máu lên rễ thoáng cái hoa ngọc lưu ly đã hấp thu, một giọt cũng không bỏ sót, hấp thụ máu xong hoa ngọc lưu ly càng lên kiều diễm, mỹ lệ rực rỡ.
Lộ trình bốn ngày hắn hầu như không có nghỉ ngơi, hơn nữa mỗi ngày lại mất một chén máu, nếu là Lam nhi thấy hắn hiện tại, sợ rằng nước mắt sẽ không ngừng rơi xuống.
Chờ khi hắn tới hơi, đem hoa ngọc lưu ly trong lòng ra, cách ngày hoa ngọc lưu ly sẽ theo bốn góc người mà sinh trưởng, trước khi hoa ngọc lưu ly mọc bốn góc, hắn không thể dừng cấp máu, nhất định phải đợi được ngọc lưu ly tất cả đều nở, đem kết giới hai nơi nối liền, Ánh Lam mới có thể nương vào theo kết giới trong Hoa Thiều cung dời đi.
Những việc này, chỉ có hắn và Cổ Thanh Hân hai người biết, ngay cả Lam nhi cũng gạt không dám nói với hắn, bằng không tiểu tử thiện lương kia nhất định bắt đầu để tâm, chỉ cần nghĩ đến hắn một đường mất máu, chỉ sợ sống chết nắm ống tay hắn, không để hắn đi.
“Sau đó bước thứ hai, ta sẽ giúp ngươi, không sợ đứa đệ đệ ngốc kia của ngươi sẽ hận ngươi sao?”
Ha hả!
Theo cá tính Huyền Triệt, không chỉ là giận mình, khẳng định đem toàn bộ hoàng cung đều bới tung.
“Nếu như ngươi nói làm những điều này, ta đến được, cũng làm được, ta và Lam nhi sẽ thế nào?”
“Ngươi lo ta lừa ngươi?”
“Bất quá, ta cái gì cũng đã từ bỏ, còn sợ ngươi lừa ta? Ta chỉ là muốn biết kết quả.”
“Kết quả? Rất đơn giản a. Như tiểu ngốc tử kia luôn miệng nhớ kĩ, các ngươi có thể vĩnh viễn vĩnh viễn cũng một chỗ.” Khuôn mặt thanh lệ mỉm cười, Cổ Thanh Hân trong tay đột nhiên xuất hiện một quyển sách rất dày, lấy ra một cái bút, trên trang trống bắt đầu vẽ.
“Giống như vậy.” Bức trang vẽ xong, Cổ Thanh Hân mỉm cười đem trang sách mở ra cho hắn xem, nhìn trang sách, hắn cũng muốn cười.
Xin lỗi, Lam nhi, lại để ngươi chờ ta!
Thế nhưng lúc này, lúc này một lần nữa, ngươi không bao giờ…..cần phải đợi nữa……
“Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đáng ghét, ngưoi rốt cuộc chaỵ đi đâu vậy!’
Huyền Triệt dẫn đằng sau vô số nội thị và thần tử, trong Hoa Thiều cung tán loạn. Hắn sắp tức điên rồi, vài ngày trước, vào triều phát hiện hoàng đế biến mất, vội vã mang theo người đến Tiềm Long điện tìm người, mới phát hiện trên bàn trong thư phòng để lại một phong thư cho hắn, nói trước cũng đã đề cập có việc xuất du vài ngày, quốc gia đại sự giao cho hắn, không cần đi tìm.
Điều này sao có thể, y là hoàng thượng, hắn thế nào có thể để y không mang theo thị vệ chạy loạn!
Tuy rằng hắn đáp ứng giúp xử lý quốc sự, thay y thượng triều, thế nhưng cũng không đáp ứng để y một mình không mang thị vệ ra chạy ngoài a!
Giận thì giận, việc thì vẫn phải làm, Huyền Triệt vì vậy vừa xử lý quốc sự, vừa phái thám tử tìm hành tung hoàng thượng.
Không nghĩ tới tìm vài ngày, thám tử phái ra một chút tin tức cũng đều không có, đang lúc hắn lo lắng đến muốn giật tóc trên đầu, thì có nội thị nói với hắn hai ngày nay thấy hoàng thượng ở Hoa Thiều cung, hình như đã bí mật từ ngoài cung trở về, vẫn đều ở Hoa Thiều cung hơn nữa còn rất vui vẻ, tựa hồ như cùng Ánh Lam phi tử thập phần thoải mái.
Nghe đến đó, hắn thiếu chút nữa cả người lửa giận bùng cháy. Hoàng huynh này, có đi cũng nên nói với hắn đi lúc nào, bao lâu?
Để hắn một mình xử lý quốc sự, người len lén chuồn ra còn chưa tính, người sớm về cũng không thèm nói với hắn một tiếng, để hắn ngu ngốc mỗi ngày vì quốc sự còn bận rộn lo an nguy của y, mà cái người kia, trở về vui đùa với nam sủng liền quên tất cả?
Hồng nhan qua nhiên là kẻ gây tai hoa, hôm nay hoàng huynh cũng hiểu được cái gì là vì hồng nhan mà không thượng triều?
Xong tin tức không chỉ hắn biết, cái không xong chính là, các đại thần căn bản ngay từ đầu đã cho rằng hoàng đế không thượng triều là vì phi tử Hoa Thiều cung. Từ khi hoàng huynh chưa có rời hoàng cung, một mình ở Tiềm Long điện xử lý quốc sự đẫ bắt đầu có tính toán, sau khi hoàng huynh bí mật rời hoàng cung, đã hơn nửa tháng, những đại thần này thực sự cho rằng hoàng huynh tham vu hưởng lạc, thủy chung cùng Ánh Lam mơ mơ màng màng trốn trong Hoa Thiều cung không ra.
Trở về không nói với hắn một tiếng, hiện tại bảo hắn giải thích với mấy lão nhân này thế nào!
Hiện tại hắn không thể làm gì khác hơn là buộc phải bãi triều, để đám lão nhân này đi theo đến chất vấn hoàng huynh có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là, hắn vào Hoa Thiều cung hô to gọi nhỏ một trận, không chỉ không thấy được hai người muốn gặp, cả quần thần nội thị căn băn theo sau cũng dần mất bóng, chờ hắn phát hiện, thì toàn bộ cung điện chỉ như chỉ còn mình hắn, vắng vẻ đến tịch liêu.”Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người đi đâu rồi?”
“Cái này thực sự là một vấn đề, người đi đâu rồi?” Cổ Thanh Hân đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài giữa trăm hoa, trước đây Huyền Triệt chỉ biết nam nhân này kì thực cũng đẹp đến khó nói, chỉ là ở bên cạnh Ánh Lam không hiểu được vì sao, như dễ bị lu mờ. Hiện tại hắn một mình giữa trăm loài hoa, dĩ nhiên cảm giác đầu tiên là, đẹp như mơ hồ như huyền ảo.
Bất quá đẹp nữa cũng vô dụng, thứ nhất hắn đối với nam nhân không hứng thú, thứ hai hắn và nam nhân này không hợp, hắn luôn nghĩ nam nhân này rất lạ, có một loại cảm giác không nói thành lời, mỗi lần đứng bên cạnh đều có thể có một loại cảm giác không hiểu được sẽ bị kéo đến nơi nào, khiến hắn rất không thích.
“Hoàng huynh ta và nam sủng kia đâu?”
“Đi rồi.” Thực sự là đáp án rât thẳng thắn.
“Thế nào có thể! Ngươi cho là thị vệ nội ngoại cung đều là vô dụng chắc, bọn họ nếu đi thế nào không ai báo?” Tuy rằng hắn cũng thấy được thấy thị vệ đúng là vo dụng, hoàng đế lén lút chuồn ra ngoài cung cũng không biết, thậm chí lúc trở về cũng không biết, thế mào cũng đều có vẻ mặt mù tịt, khiến hắn thiếu chút nữa định tại chỗ thưởng tử.
“Bởi vì họn họ báo không được.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Ta không phải nói bậy, bọn họ không nhìn thấy gì, có thể hồi báo cái gì?”
Huyền Triệt nghĩ mình sẽ mau bị hắn hồ ngôn loạn ngữ làm tức tức đến sôi gan, thế nào thì tính tình hắn cũng không có tốt hơn hoàng huynh, nhịn không được liền vơ lấy bình hoa bên cạnh, ném đập về phía người kia, chỉ là người còn chưa đập được, bình hoa ném qua bên kia đã rơi xuống đất vỡ tan, hai mắt hắn tựa hồ có gì không thể lý giải, hắn hình như cảm thấy bình hoa vừa đập vỡ có gì đó, có gì không thể hiểu được đến tột cũng là gì.
Huyền Triệt mắt rất không thoải mái mà nhắm một chút, mở mắt, hắn rốt cuộc biết tột cùng chuyện là gì.
Bình hoa thời điểm hắn cầm trong tay là phi thường sạch sẽ, thế nhưng khi bình hoa bị vỡ trên mặt đất không chỉ thân bình bẩn dầy bụi, trên cửa sổ còn có mạng nhện, bị hắn ném như thế, hù sợ con nhện trên thân bình, chúng nó đề tán loạn bỏ trốn.
Hắn nhìn tay mình, lại nhìn bốn phía, vẫn là Hoa Thiều cung hoa mỹ sạch sẽ như cũ không phải sao? Bình hoa kia là thế nào? Lẽ nào nội thị bỏ xót?
Cổ Thanh Hân nhìn hắn không nói lời nào, chỉ là mỉm cười, có chút kinh ngạc hắn lại nhanh như vậy phát hiện dị trạng.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, hoàng huynh ta và nam sủng kia đi đâu rồi!” Khí thế vương gia trên người hắn tại thời điểm này đều phát ra, nói đến cùng thì hắn giờ khắc này tính tính đã đến cực hạn nhẫn nại, nếu có kiên trì hơn….đúng là chuyện lạ.
“Đi rồi.” Nhưng Cổ Thanh Hân trước sau vẫn một đáp án, tuyệt không quan tâm vì vậy mà bị chém đầu.
“bang!”
Huyền Triệt cầm đồ vật xung quanh, bắt đầu ném xuống đấy, mỗi lần đều như ném ra kinh hoàng trong ngực. Vừa vặn không phải hắn cảm thấy, mà mỗi thứ ném đi khi hắn cầ đều đẹp đẽ sạch sẽ, thế như khi ném vỡ thành mảnh, đều như đã lâu lắm không được lau chùi, đã có phai màu, có dính vụi, có rất không ít nhện chạy trên đất.
Hắn hầu như đem toàn bộ đồ trong phòng ném vỡ, kéo rơi bố liêm và ti sa tung bay theo gió, đến khi hồi phục tinh thần, mới phát hiện từ lúc hắn không hiểu thế nào mà phá hủy đồ, bên ngoài vốn là hoa cỏ nở rộ, cảnh tượng phồn hoa trong điện, đột nhiên trở thành cỏ dại mọc thành bụi, bụi dày thành lớp như lãnh cung, nhìn bốn phía ngoại trừ hắn và Cổ Thanh Hân ra, xa xa có thể thấy mấy người nằm trên đất, nheo mắt nhìn, không phải là người hắn vừa mang theo đến sao?
“Đây là chuyện gì! Ngươi đã là gì với hoàng huynh và nam sủng kia? Ở đây thế nào lại biến thành như vậy….” Hắn là yêu quái?
“Ta không phải yêu cũng chẳng phải quái, ta chỉ là một người truyền thừa.” Cổ Thanh Hân nhìn bốn phía đã khôi phục nguyên trạng, cũng lộ ra vẻ tười khiến Huyền Triệt thấy không bình thường, hàn ý trong người tự nhiên khuếch tán.
“Kỳ thực ngươi không nên kinh ngạc như thế không phải sao? Tạo thành cục diện này, phân nửa do ngươi.”
“Có ý gì?”
“Năm ngoái hoàng hậu đẩy Ánh Lam xuống hồ, ngươi coi thường không thèm để tâm, chống đỡ thương thế trầm trọng, mỗi ngày đều nhớ đến tên hoàng đế đó, kỳ thực tại ngày thứ năm đã hương tiêu ngọc vẫn……Ngươi biết năm ngày đó dài đến cỡ nào không? Tiểu tử đó vốn không có khả năng chịu được lâu như vậy, là vì muốn gặp ái nhân lần cuối, mới liều chết không chịu rời nhân thế. Nhưng hắn không nghĩ tới, mỗi lần hắn mê man tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt phái nội thị đi không có một người có cơ hội báo đến cho hoàng đế trên chiến trường, đều bị ngươi ngăn cản.
Huyền Triệt thấy hắn tiến đến, cũng không có lui bước.
“Vốn nên làm như vậy, đó là chức trách bản vương, bản vương không cảm thấy sai.” Thì ra cái cục diện kì quái này phân nửa là do hắn tạo thành, hắn vấn như trước không cảm thấy hổ thẹn cái gì. Để một người nam sủng trong tình huống nguy cấp, đi thông tri cho người trên chiến trường chém giết địch nhân, để hắn khi hai quân giao chiến trở về, nghìn vạn binh sĩ không quan tâm, chuyện này hắn có thể nào để hoàng huynh làm?
Sinh tử một người với sinh tử mấy vạn người, cho dù hoàng huynh biết, cũng nhất định chọn như vậy, báo đến cũng chỉ làm nhiễu loạn tâm thôi.
Vì thế hắn không có làm sao!
“Ta cũng chưa nói ngươi sai, trên thực tế ta cũng không quan tâm ngươi thấy thế nào, chỉ là muốn chào ngươi dễ nghe một chút kết thúc cố sự này.” Đột nhiên, Cổ Thanh Hân nắm tay hắn, hắn định giằng ra, từng chữ như sóng thủy triều xâm nhập vào đầu hắn, hình ảnh một người đón một người.
Ánh Lam đợi không được Huyền Diệp về, nhờ Cổ Thanh Hân giúp, có thể khiến hồn phách sống nhờ vào hoa ngọc lưu ly, chỉ cần hoa ngọc lưu ly không héo, hắn có thể tiếp tục chờ.
Thế nhưng hoa ngọc lưu ly nở cũng chỉ một năm, một năm này chỉ cần Ánh Lam muốn, có thể cùng Huyền Diệp sống hạnh phúc, nhưng hắn không có khả năng vĩnh viễn tồn tại.
Cùng Huyền Diệp đến như gió, cũng rời đi như gió, Huyền Diệp rốt cũng hiểu Ánh Lam quan trong thế nào, trong đầu hiện lên hình ảnh kia, Huyền Triệt nhìn thấy hoàng huynh trong Hoa Thiều cung như thế nà cũng nam nhân kia bình thản sống, cũng nhìn thấy hoàng huynh như một nam tử bình thường trong nhân gian, ăn mặc đồ dùng đơn giản, trong ao đào đất, chỉ là hai người có một hy vọng nho nhỏ, mong muốn lại có thế như thủy trang trên núi, ngoại trừ trời đất ra không cần lo lắng ánh mắt người khác.
Sau đó hồ nước mở rộng rất nhanh, Huyền Diệp đang ép hỏi rốt cục ra chân tướng, hắn lộ ra do dự bàng hoàng, hắn nghĩ lựa chọn giang sơn và mĩ nhân, Cổ Thanh Hân nói hắn có cách tiếp tục lưu lại hồn phách Ánh Lam, cuối cùng…..hắn làm.
Bời vì hắn phải làm, để hồn phách Ánh Lam ký sinh ở hoa ngọc lưu ly đã gẫn một năm, hắn thật sự nếu không hạ quyết định, hắn sẽ lần thứ hai mất đi trân bảo trong lòng.
Vì vậy Huyền Diệp mỗi ngày tưới hoa ngọc lưu ly một chén máu, sau đó mang theo gốc chủ cùng hài cốt Ánh Lam tới nơi muốn đến.
Hoàn thành những việc này, những các khác giao cho Cổ Thanh Hân.
“Ngươi làm cái gì?”
Cổ Thanh Hân mỉm cười, từ không trung lấy ra bộ sách rất nặng, mở ra một trang, bên trong có một thiên cố sự rất dài, cũng là bức trang tinh mỹ.
Bức tranh, một thi hài mặc hoa phục chăm chú ôm một gốc cây ngọc lưu ly, bên dưới đất hoa ngọc lưu ly……một bộ xương khô khác, cùng nhau để thế gian phỉ nổ, cách đó không xa trước của sổ tiểu ốc trên hồ, Linh lung ngâm theo gió đung đưa, nhìn xem, như có thể nghe thấy thanh âm thanh thúy tuyệt vời.
Huyền Triệt toàn thân run lên, hàn ý từ trong người khiến hắn không thể nhúc nhích.
“Ngươi giết hoàng huynh?”
“Không, ta không giết, là hắn tự giết mình. Mỗi ngày một chén máu cho đến được nơi, kế tiếp mỗi ngày vẫn tiếp tục dùng máu tưới hoa ngọc lưu ly, cho đến khi hoa mọc khắp nơi, không thể chỉ đơn giản như vậy, ngươi nói có đúng hay không?” Đóng sách, Cổ Thanh Hân như che chở bảo bối, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngươi điên rồi!” Huyền Triệt xông lên, muốn bắt lấy Cổ Thanh Hân, nhưng tay vừa chạm vào vạt áo, người lại theo thân thể thon gầy đi đến giữa không gian.
Ở giữa không gian mờ mịt, Huyền Triệt trừng mắt nhìn tường cung trước mắt. Cây tử đằng quấn lên cửa sổ. Bên ngoài cây rậm rạp che khuất phân nửa cảnh trí, chỉ là xuyên thấu quá phong cảnh, nhìn thấy tiểu hồ bị mở rộng không ít, khiến hắn phải tin tưởng Cổ Thanh Hân nói, phải hắn phải tin tất cả đều là thực.
“Ta muốn giết ngươi!”
Y có thể nào khiến hắn đột nhiên mất đi hoàng huynh?
Hắn có biết như vậy ngoại trừ ngực đau, hắn còn có rất nhiều hỗn loạn cần đối mặt?
“A! Nếu như người có thể, thì thử xem……Ngươi biết ngôn linh chứ?” Cổ Thanh Hân tựa hồ như không định chờ hắn trả lời, tự mình nói tiếp.
“Ngôn linh chính là một loại thuật pháp rất kỳ diệu, cho dù là ai đều có thể làm, chỉ cần một việc một người kể, mười người nói, trăm người kể, kể thật lâu, sẽ biết thành sự thực.”
Đó là lời cuối cùng Cổ Thanh Hân lưu lại, Huyền Triệt còn không hiểu hắn tột cùng nói gì, hắn một mình ôm cuốn sách rất dày cứ như thế tiêu thất trước mắt.
Mặc kệ là hắn, hay hoàng huynh và nam sủng kia, không còn xuất hiện nữa.
Sau đó, hắn trong Hoa Thiều cung hoang phế tìm được thư hoàng huynh viết cho hắn, ý tứ rất đơn giản, bên trong viết mong muốn hắn có thể kế vị ngôi hoàng đế, thống trị quốc gia, không cần vì mình mà bi thương, dù sao đây cũng là lựa chọn của y…..
“…..Huyền Triệt…..Vi huynh vì ngôi hoàng đế nay mất đi nhiều lắm. Hoàng huynh tin tưởng đệ còn nhớ rõ khi chúng ta cùng bắt châu chấu, một giờ sau đó ta bắt đầu hiều được thân phận là như thế nào. Ngày đó bên cạnh ta có một nội thị, người chưa từng ngăn cản chúng ta giống như trẻ con cũng nhau đùa giỡn trong cung, khiến phụ hoàng và mẫu hậu nhìn thấy cho rằng mất đi tư thái thái tử và hoàng tử, bởi vậy phụ hoàng trước mặt ta sai thị vệ giết nội thị, nhắc nhở ta lúc nào cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình…..Khi đó tuổi còn nhỏ nhìn nội thị trước mặt chết thảm, ngoại trừ kinh hoảng khóc lóc, còn có một chút hận ý với phụ hoàng. Dù sao nhiều năm qua nội thị làm bạn bên người luôn cẩn thận chiếu cố ta, mà thỉnh thoảng mới được gặp phụ hoàng, mặc dù nội thị là hạ nhân, nhưng cảm tình chân thực…..Khi đó, nội thị luôn đối với ta trung thành một tâm che chở, từ khi bước lên vị trí hoàng đế này, là trọng yếu đệ nhất hi sinh…….”
Hóa ra, đây là ngày hoàng huynh không bao giờ…..để hắn gọi ca ca, nguyên nhân không tiếp tục để bọn họ chân chính như hài tử ngoạn nháo.
Huyền Triệt nén đau lòng, tiếp tục đọc, phía dưới thư chỉ là kể lại,bởi vì trải qua nhiều lắm, khi y quyết định, trong lòng trái lại không đấu tranh, mà lại như một giải thoát. Cho tới nay y muốn bất quá là có thể như một người bình thường, an an tĩnh tĩnh sống, có thể cũng ái nhân nắm tay nhau cả đời, thế nhưng chỉ cần y là một hoàng đế, ái tình sẽ không thể tự quyết định.
Vì thế mong muốn đừng trách y đã đem tất cả giao lại cho hắn, với y mà nói, giải thoát chính là cảm giác giống như đem từng gông xiềng khóa trên người bỏ xuống, một lần nữa đặt ở chính người thân thiết duy nhất, nếu có một ngày Huyền Triệt thực sự không muốn kế vị, vậy đem gánh nặng này truyền lại đi!
Cuối thư viết nếu có có thể, muốn hắn đem chuyện y và Ánh Lam để người trong thiên hạ biết được, cho dù bị cười nhạo cũng không sao. Muốn để mọi người biết, hoàng đế chính là yêu nam tử thuần khiến thiên chân, mà không phải nam tử vì tiền tài đem bán mình, bọn họ là thật tâm chân ý yêu nhau, hèn hạ thế nhân vĩnh viễn không thể thay đổi tất cả.
Huyền Triệt nắm thư trong tay, nhìn về ngọc tỷ cẩn thận đặt trên bàn, bên cạnh là long bào mỗi khi Huyền Diệp thượng triều lẳng lặng nằm một bên. Không hiểu được vì sao, hắn tựa hồ như thấy bên cạnh hoàng huynh lúc đó có Ánh Lam, như thế nào lẳng lặng bên cạnh vì y cởi long bào chỉnh lý cẩn thận, xếp gọn đặt một bên, khuôn mặt tuyết trắng tràn nước mắt, rơi xuống long bào, từng giọt thấm ướt sắc áo minh hoàng.
Khom người cầm lên long bào nhiễm bụi, đầu ngon tay chạm đến chỗ nhăn lại cạnh con rồng, quả nhiên như có vết tích nước mắt thấm ướt.
Nhắm hai mắt lại, cảnh tượng phồn hoa thuộc về thời đại của Du La Huyền Diệp thống trị một phương hiện lên trước mắt, cuối cùng lưu lại chỉ còn thủy trang trên núi, gương mặt Huyền Diệp cùng nam tử kia nằm trên thuyền cười với nhau chờ cá cắn câu.
Hoàng huynh! Đây là điều người muốn chính là đây…..
Nếu như vậy, thân đệ đệ này sẽ không bi thương vì người…….
Ngực cố nhiên nghĩ như vậy, nhưng tay nắm long bào run lên, không ngờ đột nhiên có dịch thể rơi xuống, một lần nữa thấm ướt nơi đã có dấu vết lệ ngân.
Bên tại, tiếng nhốn nháo càng ngày càng lớn, thậm chí có người kinh hoảng kêu la.
Hắn biết khi hắn đọc đọc hết thư, cũng là mộng trong Hoa Thiều cung kết thúc.
Hoàn toàn phát kết giới Hoa Thiều cung, một số đại thần hon mê tỉnh lại, sau nhìn thấy Hoa Thiều cung một mảng hoang vu, còn có ao nhỏ biến thành hồ nước, trên ao nhỏ có có chiếc thuyền nhỏ màu trắng dập dờn.
Huyền Triệt mở mắt, quay đầu, nhìn xung quanh Hoa Thiều cung, thi thể rải rác, trong đó có y phục một người, hắn rất quen thuộc.
Đó làm nội thị vẫn ở bên cạnh hoàng huynh, cùng với vị kia tại thư phòng thưởng tử là cùng được phụ hoàng ban cho.
Trên thi thể hiện lên một đạo bóng dáng mờ nhạt, hắn có thể thấy khuôn mặt in vết thời gian, không một tia oán hận, hướng hắn một lễ, sau đó bay về phương xa.
Huyền Triệt không chế nước mắt, hắn biết nội thị trung thành tận tâm này, cam nguyện đi theo chủ tử rời đi ***g giam lớn nhất này.
Huyền thiên vương triều mùa đông năm phong quan thứ 6
Huyền Triệt tiếp nhận Huyền Diệp, trở thành đương kim hoàng đế, song song đem cố sự hoàng huynh ban bố thiên hạ, dĩ cáo với người trong thiên hạ, yêu chính là không phân địa vị không giới hạn.
Sau đó, hắn từng trong thư phòng triệu kiến một đại sư hiểu nhiều đạo pháp, hỏi ngôn linh là dạng thuật pháp gì, khi đại sư giải thích xong, trên mặt tân vương, lộ ra vẻ tươi cười vui mừng không gì sánh được.