Yêu Đàm Mộng Hoa

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 5

Khi Huyền Diệp trở lại hoàng thành, đoàn thần tử cung nghênh thánh giá ánh mắt có đến mấy phần kinh ngạc. Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ vị hoàng đế thập phần uy nghiêm lại ôn nhu như thế.

 

Nhưng khi thấy hắn xuống xe ngựa trên tay cẩn thận ôm một “cô nương” dung mạo ngạo thị thiên hạ đi tới, ngay cả một tiếng bình thân cũng chưa nói, mà chỉ nghĩ đến ôm người trong lòng hướng tẩm cung của mình mà tới, theo sau là một nam tử tuấn mỹ nhã nhặn, vẻ mặt ung dung, nói là thủ vệ đi theo hộ giá dọc đường cũng không phải, cản lại thì không được, muốn làm rõ hắn rốt cuộc có thân phận gì.

 

Huyền Diệp nhẹ nhàng đem Ánh Lam đang ngủ say an trí trên giường của mình, phái cung nữ gọi ngự y đến. lúc trước trên đường đi, tiểu tử này đã phát sốt, còn nôn một lần, thân thể bạc nhược làm hắn phi thường lo lắng, hoàng thành tuy không ở phương bắc, nhưng mùa đông cũng thập phần khốc hàn, sợ hắn không chịu được.

 

“Hắn như vậy đã tính là tốt rồi.” Cổ Thanh Hân đem bồn nước cũng khăn trắng đến, đem khăn thấm ướt nước lạnh, nhẹ nhàng lau hai má Ánh Lam.

 

“Ngươi tựa hồ biết rất nhiều.” Hắn chưa bao giờ để ý người này, nam tử này trước đây chỉ một câu đã nói ra bệnh trạnh Ánh Lam, còn có thể cùng Huyền Triệt cãi nhau, bởi vậy hắn xác định nam tử này không tầm thường.

 

“Hoàn hảo, lược thông y lí. Bệnh Ánh Lam là có từ nhỏ, hắn với bệnh của hài tử có vài điểm giống nhau cho dù hảo hảo chiếu cố, cũng sống không đến năm tuổi, có thể sống được đi nữa, cũng chỉ có thể triền miên trên giường, thân thể yếu ớt không sức chịu đựng, những người như vậy cả đời ngay cả lạc thú cũng không hiểu được, Ánh Lam đã có thể nói là may mắn….” Nhưng nếu không được chiếu cố, sẽ dễ dàng tan vỡ, cánh tay mảnh khảnh kia, không cần tiêu phí  nhiều sức lực là có thể bẻ gãy được.

 

Huyền Diệp nắm tay Ánh Lam, cổ tay to không bằng bốn ngón tay, nắm trong tay hắn trông lại càng nhỏ bé yếu ớt.

 

“Ôm hắn cùng ôm đứa nhỏ mười tuổi cũng chẳng khác nhau, một chút sức nặng cũng không có.” Thỉnh thoảng làm hắn có suy nghĩ tiểu tử này như đã biến mất vậy.

 

Cổ Thanh Hân mỉm cười, thấy mi mắt Ánh Lam khẽ động, chậm rãi mở ra cặp mắt mơ hồ buồn ngủ.

 

Ánh Lam liếc một cái liền thấy Huyền Diệp bên cạnh nắm tay mình, bất giác lộ ra nụ cười thỏa mãn, lại chậm rãi tiến sát ***g ngực hắn, dựa vào đó hai mắt lại nhắm lại.

 

Huyền Diệp cũng cười, vỗ nhẹ hai má hắn. “Lam nhi, tỉnh nào, chúng ta đã đến hoàng thành.”

 

“Ân ?” Ánh Lam cố gắng mở to mắt, mi mắt nặng trĩu cố tình không nghe lời, rèm mi như chiếc quạt lông nhỏ cũng giãy dụa mở ra.

 

“Vẫn muốn ngủ sao?”

 

Ánh Lam cố mở mắt, nhận khăn lạnh từ CổThanh Hân, đem toàn bộ buồn ngủ đuổi đi hết. “Không ngủ nữa, đã đến nhà của Diệp sao?”

“Đúng vậy, ngươi hiện tại đang ngủ trên giường của ta.”

 

Ánh Lam cúi đầu nhìn mông đặt trên giường mềm mại, ân! Chỗ hoàng đế ngủ quả nhiên không giống với những chỗ khác, thật thoải mái, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra nụ cười thỏa mãn, khiến người xung quanh không nhịn được mà cười theo hắn.

 

Tiểu tử này, tựa hồ, luôn có thể khiến hắn trong lòng cảm thấy sự dịu dàng len lỏi khắp cơ thể…..

 

“Bệ hạ, ngự y đã đến.” Cung nữ từ sau bức bình phong đi tới, nhìn thấy Ánh Lam liền sửng sốt một chút, thật lâu mới khôi phục tinh thần lại.

 

Cô nương thật đẹp, trách không được bệ hạ sủng ái như thế.

 

“Cho ngự y vào.”

“Vâng.”

 

Cung nữ hành lễ xong lập tức ra bên ngoài mới ngự y, Huyền Diệp phát hiện Ánh Lam mạc danh kì diệu khẽ kéo tay áo hắn.

 

“Làm sao vậy?”

 

“Không….Không có việc gì.” Hắn bất quá chỉ là không thích ứng kịp ngăn cách thân phân, lúc Diệp nói chuyện với người khác, biểu tình lãnh đạm.

 

“Bẩm ngự y đã đến.” Cung nữ dẫn một lão tiên sinh bộ dáng nghiêm túc đến, lão tiên sinh vừa nhìn thấy Ánh Lam, lập tức có vẻ mặt u sầu.

 

“Bệ hạ muốn thần chẩn bệnh cho vị công tử này.”

 

“Đúng vây, Lam nhi thân thể không tốt, sắp tới ta phải đích thân xuất chinh, ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố hắn, hy vọng khi ta trở về có thể thấy hắn khỏe mạnh kiện khang.”

 

“Thần tuân chỉ. Bẩm bệ hạ, trước mắt có thể để thần bắt mạch cho công tử ?”

 

“Được.”

 

Ngự y lĩnh chỉ, bắt mạch cho Ánh Lam, trầm tư một lúc, mở hòm thuốc tùy thân lấy ra mấy vị dược liệu rồi lại cho vào, thêm một ít lại bớt một ít, cuối cùng thành một tập mười gói dược liệu.

 

“Công tử trước đây đã dùng qua thuốc gì? Chiếu mạch tượng của ngài, hẳn thường xuyên dùng dược vật.” Ngự y tràn ngập tang thương lần thứ hai bắt mạch cổ tay nhỏ nhắn như tay hài tử, một bên đưa đồng tử phương thuốc vừa phối gật gật đầu, ý bảo hắn đi đun thuốc. “Lửa nhỏ hai canh giờ.”

 

“Nhà ta rất nghèo, không có tiền mua thuốc, nhưng nương ta thường lên núi hái Long Niên thảo nấu thành thang dược, thôn trưởng nói nói với nương nó giúp cơ thể cường tráng kiện cốt, không biết cái ngài nói có phải loại này.”

 

Ánh Lam bội phục nhìn ngự y, vu y thôn cũng không có cánh nào biết hắn bị bệnh gì, chỉ có thể nói là thần thượng nguyền rủa, nhưng lão tiên sinh này chỉ sờ sờ tay hắn, liền biết hắn thường uống long niên thảo, còn lợi hại hơn vu y, trách không được nương thường trộm nói vu y thôn cái gì cái cũng không hiểu.

 

“Long niên thảo? Có thể nói cho tiểu nhân biết nó có vị thế nào không?”

 

“Ngọt ngọt, nấu thành thang dược, đậm mùi cây cỏ, cha ta thường nói đó là nước miếng của rồng nên mới có vị cổ quái.” Hại hắn từng có một trận không dám uống, vì thế nương mắng cha một trận, bất quá cách nương mắng cha một chút cũng không hung dữ, bởi vì cha luôn cười ôn hòa, làm cho người ta giận cũng không được.

 

“Quả nhiên, chính là dược liệu đó, chúng ta ở đây gọi là Tục Cốt Đằng, bình thường sinh trưởng ở vách núi có sương mù, tuy so với Kị Hương Lan kém hơn, nhưng cũng không tồi, may mắn công tử uống từ nhỏ, mới có thể bình an đến nay !” Ngự y có điểm bội phục mẫu thân Ánh Lam, nếu Long Niên thảo sinh trưởng ở vách núi, tất nhiên vừa cao vừa nguy hiểm, nhưng xem mạch tượng Ánh Lam liền biết hắn chưa từng ngừng dùng dược, mẫu thân hắn đã tốn bao nhiêu tâm sức chiếu cố hắn.

 

Ngự y không đem lời trong lòng nói ra, nhưng Ánh Lam cũng có thể hiểu, thôn phụ cận có một vách núi, tuy rằng hắn chưa từng đi qua, nhưng nghe người trong thôn nói, cũng hiểu được nguy hiểm thế nào, chẳng những sơn đạo gập ghềnh, còn có mãnh thú tấn công.

 

Nương, thật sự rất vất vả……Vì hắn mà thướng đi vách núi hái thuốc, trở về nhà còn phải đi làm nương nữa.

 

Hy vọng chính mình bán đi, có thể cho người trong nhà cả đời sống tốt, chính là…..nương hắn không thể đợi được cuộc sống hảo hảo tốt đẹp.

 

Nghĩ đến người nhà, trong lòng có ngọt ngào cũng có khổ sở, thật sâu trong lòng còn có đau thương. Ngọt chính là mình rốt cuộc cũng có thể vì gia đình mà đem đến cái gì đó, khổ sở là vì hắn bán mình là điều tộc nhân khinh thường nhất, thực sự nếu không vì nương qua đời, có lẽ hắn vẫn như cũ ở trong nhà, là gáng nặng của cả nhà. Nhưng nếu có thể, hắn hi vọng nương vẫn có thể sống thật tốt, tựa như nương thường nói với hắn, nếu hắn khỏe mạnh kiện khang, nuông hắn cả đời cũng không sao.

 

Cho nên vô luận thế nào hắn cũng không dám nói, cũng không thể cho người thân một lời giải thích, sợ mình làm họ hổ thẹn.

 

Sợ làm cho nương đã qua đời, hổ thẹn khi sinh hạ một hài nhi như vậy….

 

“Người mang bệnh, đừng suy nghĩ nhiều.” Thân là y giả, không chỉ xem bệnh ở thân, còn xem cả tâm, nhìn Ánh Lam trong sáng thuần khiết, ngự y liếc mắt một cái liền thấu triệt hài tử này trong lòng có ưu.

 

“Nghĩ cái gì?”

 

Huyền Diệp vỗ vỗ trán hắn, muốn biết hắn nghĩ gì, nhưng quý nhân như hắn, cho dù rất thông minh, nhưng có một số việc hắn cũng không có khả năng hiểu được, giống như lúc này hắn có thể nhìn ra Ánh Lam trong lòng có tâm sự, nhưng không cách nào hiểu được hắn nghĩ cái gì.

 

Ánh Lam ngẩng đầu nhìn chăm chú mắt hắn, rồi sau đó lắc đầu. “Không có gì, đều là chuyện trước kia.” Không phải không muốn nói, trước mặt hắn, không có bí mật, mà là những lời này dù nói hắn cũng không hiểu, nhưng lại không thể giấu, nói ra, có thể làm gì ? Bất quá là tăng thêm ưu phiền thôi.

 

“Cho dù là chuyện trước kia, ta cũng muốn biết, nguyện ý nói ta chứ?”

 

Câu nói cuối cùng, “nguyện ý” hai chữ tạo thành câu hỏi làm cho ngự y bất động,Thanh Hân khẽ cười.

 

Nguyện ý a!

 

Không thể tưởng tưởng được có thể từ miệng vua một nước nói ra lời như vậy, có lẽ là thói quen nghe chuyện xưa, có thể có mặt khác là “có lẽ”.

 

Ánh Lam cùng Huyền Diệp cùng chăm chú nhìn, không hề chớp mắt, không chịu nối bản tay tinh tế giơ lên, lặng lẽ che đi cảm xúc nhạt nhòa trên dung nhan diễm lệ kia, một vạn lời niệm trong lòng, giờ phút này lại trở nên trống  rỗng.

 

“Ta, thực có lỗi với người nhà, chính là, lúc này ta ngàn không nên vạn không nên có lỗi cảm thấy khoái hoạt.”

 

“Vì cái gì?”

 

Trong lòng có động, Huyền Diệp loáng thoáng đoán được lời nói kế tiếp, tựa như hắn có thể để Ánh Lam trở về nhà, không khỏi đem tất cả lực chú ý đặt tại khuôn mặt nho nhỏ luôn chứa đầy yêu thương hắn đang mang vẻ hoảng hốt mẫu thuẫn, giống như mình trong lòng hắn là tất cả, hắn là đáp án, cũng là nghi hoặc.

 

Hoàng đế có một thói quen, ngay cả tư tưởng đối phương cũng muốn nắm giữ.

 

“Chúng ta ngườiNamĐiều, tối chú trọng lòng tự trọng, làm nam sủng lấy thân hầu hạ, nếu để người trong tộc biết, là sỉ nhục lớn nhất, cha nương dưỡng ta đến nay, không phải muốn như thế.” Cho nên hắn thực xin lỗi.

 

Nghe vậy, Huyền Diệp nhíu mày. “Cho dù ta là Hoàng đế?” Nếu nói lời này trước mặt hắn không phải tiểu tử kia, chỉ sợ một câu “Thật to gan” miệng kẻ đó liền không bao giờ còn nói được, hắn là người ở trên vạn người, trở thành yêu sủng của hắn, chỉ có tôn vinh, như thế nào sỉ nhục?

 

Ánh Lam hạ mi, hai tay nguyên bản đặt trên mặt hắn nhẹ nhàng hạ xuống, đặt tại trên chăn, cảm nhận được yêu thương ôn nhu kia không phải ai cũng có thể có được.

 

“…….Diệp………Tuy rằng bộ dáng của ta không giống, nhưng…..dù sao cũng là một nam tử không phải sao? Xưa nay trên Nhất thiên thiện văn không phải dạy chúng ta thân làm một nam tử nên đỉnh thiên lập địa sao?”

 

“Lấy thân thể ngươi thế này, như thế nào định thiên lập địa?”

 

Lời hắn nói không biểu đạt hết ý, nhưng thấy được trong lời hắn nói có giận dữ, trong lời lẽ châm chọc rất nhiều, bất quá lời vừa rời miệng liền đã hối hận, chính là chưa bao giờ nói xin lỗi, nên như thế nào cũng vô pháp mở miệng nói ra hai chữ ngắn ngủn này.

Nhưng, Ánh Lam lại cười, cười như không bị những lời hắn nói làm tổn thương, tựa hồ như hắn trong tâm không bị tổn thương gì, cười ôn nhu như thế, hai lúm đồng tiền lại làm cho hắn ngực đau đến chua xót.

 

“Là rất khó a!”

 

“Ta….” Không thể tự chủ, hắn mở miệng, định nói ra lời xin lỗi chưa bao giờ nói ra, nhưng chưa nói ra, nhưng ngón tay mảnh khảnh đã nhẹ nhàng đặt ở môi hắn, vẫn cười ôn nhu như thế lắc đầu.

 

“Không cần nói, ta biết.”

 

Hắn là quân vương.

 

Tuyệt không thể trước mặt thần tử hướng nam sủng hèn mọn nói cái gì thật có lỗi, hắn hiểu ý tứ là tốt rồi, từ trong mắt hắn có thể thấy, bởi vậy hắn tuyệt không vì những lời kia mà tổn thương, huống hồ đó là sự thật.

 

Một kẻ trói gà không chặt, ngay cả sống còn cần người chiếu cố, muốn đỉnh thiên lập địa làm một nam tử hán, vốn là chuyện buồn cười nhất, rất nhiều năm trước kia, hắn đã nhận thức được chuyện này, nếu không như thế nào có thế nghĩ ra hạ sách này cứu tình trạng trong nhà ?

 

“Lam nhi…” Kia cặp thủy mục trong suốt, mặc là ai đều có thể thấy được trong đó một phần lí giải đơn giản nhất.

 

Có bao nhiêu thiện tâm hiểu ý người khác, không hề để tâm đến chính mình, đều thay hắn suy nghĩ hết thảy.

 

Hai tay vươn ra một lần nữa, như để giữ lấy sinh mệnh yếu ớt khó nhọc bảo bối của hắn, đem thân thể yếu ớt tinh tế, ôm sâu vào lòng ngực không thể làm cho người khác chạm vào.

 

Vì hắn ôm mà cười, Ánh Lam đặt tay trước ngực hắn, cảm giác bàn tay di chuyển, như có thể chính mình vững vàng ôm lấy huyết mạch, từng giọt từng giọt chảy tới ngực mình.

 

“Kỳ thật ta nghĩ không phải nói thế.”

 

Kia một lời mở đầu, lại khiến chính mình không khỏi sầu não nhớ lại mở đầu.

 

“Ta nghĩ là, tuy là lấy thân thị nhân, nhưng gặp ngươi, cùng ngươi ở môt chỗ là việc ta cam tâm tình nguyện. Người Nam Điều coi trọng nhất chính là tự tôn, nhưng còn có thứ quan trọng hơn thế, vì nó mà chúng ta có thể không cần đến tự tôn, chúng ta tin tưởng thế gian có một loại cảm tình có thể đem tất cả ra trao, hơn nữa chúng ta có thể cùng người đó thấy được những cố sự hạnh phúc chân thật cũng là tối hạnh phúc.”

 

Huyền Diệp rốt cục cũng hiểu một phần rung động trong lòng mình là cái gì.

 

Ánh Lam không hề che dấu nội tâm, hoàn toàn hiện rõ trước mặt hắn, những lời này, bao nhiêu hàm ý, không có nói ra hắn yêu mình bao nhiêu, không có biểu đạt hắn cảm thấy mình tốt bao nhiêu, chính là thực tự nhiên, đem suy nghĩ trong lòng vào lời nói, dùng ngôn ngữ trực tiếp, ôn hòa như thế, nhưng lại  mãnh mẽ khắc sâu vào trong lòng hắn.

 

Không ai có thể đối diện với tình cảm chân thành minh bạch mà không cảm thấy rung động.

 

Hắn dùng phương thức này, nói yêu ngươi với mình…….

 

Từ một đôi tịnh lam không nhiễm bụi trần, ai đều có thể thấy được trong lời hắn nói có bao nhiêu sự thật.

 

Cho dù hắn là thân đế vương cho dù hắn từ nhỏ nghe qua vô số lời khen ngợi, nghe vô số lời trung thành và tình yêu, hẵn vẫn thấy được chính mình vẫn trầm ổn trong nhiều năm, cứ như vậy không hề đoán được nơi sâu nhất trong tâm lại bị chấn động

 

Vì thế, khi hắn phản ứng lại, mới phát hiện chính mình trước mắt bao người, không biết khi nào ở trên giường, một lần nữa vươn tay gắt gao đem tiểu tử dung mạo vô song nói với mình cam tâm tình nguyện hầu hạ cả đời ôm vào ngực, giống như trở thành duy nhất với chính mình, muốn dùng toàn lực quý trọng che chở bảo bối.

 

Trên đời này có người toàn tâm yêu mình như vậy.

 

Làm người ta tâm chấn động….

 

Ý niệm vừa hiện trong đầu, Huyền Diệp nhẹ nhàng đặt trên đôi môi mềm mại kia một cái hôn.

 

“Ta nghĩ mẫu thân ngươi sẽ không để ý đâu.” Cổ Thanh Hân lẳng lặng đứng một bên, nhân lúc hai người ôm nhau, nhẹ nhàng đem một câu an ủi, nói nhỏ với Ánh Lam.

 

Ánh Lam khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, mà Huyền Diệp ánh nhìn sắc bén tựa nước hồ liếc một cái nhìn thấu hết thảy người khác, tâm tư chưa động, trong lòng ấm áp, lại nhắc nhở hắn cái gì.

 

“Ta cảm thấy Thanh Hân nói đúng, ta nghĩ nương ngươi sẽ không để ý chuyện này.” Huyền Diệp biết nương hắn qua đời làm cho trong nhà không thể duy trì sinh ý. Cùng Ánh Lam cảm nhận bất đồng, hắn thật may mắn bởi như vậy mới có thể có được bảo bối xinh đẹp làm hắn vui vẻ này.

 

Ý nghĩ như vậy có lẽ trời không phạt đâu! Đáng tiếc hắn cho tới bây giờ không hề tin vảo những điều như thế.

 

“Ngươi có cuộc sống an nhàn nàng sẽ rất vui, lúc trước nghe nói qua về nàng, ngay cả ta cũng cảm thấy được nàng có bao nhiêu yêu thương ngươi, cho nên, ta nghĩ ngươi chỉ cần sống thật tốt, nương ngươi trên trời sẽ rất vui.”

 

Không nghĩ tới sẽ có ngày mình mở miệng an ủi kẻ khác, nhưng lời đầu tiên nói ra, những lời kế tiếp càng dễ dàng, hơn nữa nhìn thấy Cổ Thanh Hân hai mắt trong suốt bình thản, có một cỗ xúc động muốn chứng minh cái gì, muốn vãn hồi cái gì, lời trong miệng nói ra không tự chủ lại càng thêm ôn nhu.

 

“Thật vậy sao? Nương thật sự nghĩ như vậy ?” Ánh Lam cảm thấy một bàn tay ấm áp vuốt ve hai tay mình, hắn nhịn không được nắm lấy bàn tay đấy, chặt chẽ giữ trên mặt, hy vọng có thể cũng sự ấm áp này cũng mình ở một chỗ, một chút cũng không phát hiện trong gian phòng này, trừ bỏ một phần ấm áp, còn có cái gì đã nảy sinh.

“Đương nhiên, cho tới bây giờ chưa từng nói dối, ngươi có thể hỏi ngự y, lời trẫm đã nói có thực hiện hay không?”

 

Cổ Thanh Hân thiếu chút nữa cười lạnh thành tiếng, nhưng hắn không có, hắn vẫn như cũ mỉm cười nhìn thấu hết thảy, trong lòng Huyền Diệp làm mỗi việc nói mỗi câu, đều có thể dễ dàng hiểu được ý nghĩa bên dưới.

 

Quả nhiên là quân vương, cao cao tại thượng lấy mình làm trung tâm mọi việc, cũng là một quân vương thông minh, hiểu được muốn có được gì, sẽ dùng hết thủ đoạn nắm trong tay. Loại nam nhân tràn ngập tâm cơ, Ánh Lam đơn thuần như thế sao có khả năng ứng phó?

 

Hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, cũng có thể đoán được đứa nhỏ đơn thuần kia, đối với những lời vô cùng cảm động ấm áp đó có phản ứng gì.

 

Quả nhiên, Ánh Lam nhìn ngự y ngồi một bên vẫn không nói gì, lão nhân gia khuôn mặt ôn hòa lập tức gật đầu, đổi lấy nụ cưới sáng lạn của Ánh Lam.

 

Nụ cười là thanh khiết diễm lệ…..

 

Nụ cười diễm lệ kia, tất cả đều chìm đắm trước cái cười mỉm của khuôn mặt anh tuấn kia….Cổ Thanh Hân trong lòng thở dài…..

 

Hoàng đế a hoàng đế ! Từ xưa đến nay hoàng đế đều như vậy, có thể hay có một kẻ khác đi ?

 

Tẩm cung hoàng cung, đều có vận mệnh của mình, hoàng đế ở tại Tiềm Long điện là điều từ lúc Huyền Diệp kế vị, cũng không có nhiều thay đổi, chiếm phần lớn trong hoa viên, trừ bỏ chòi nghỉ mát ao nhỏ ở ngoài, cực khiến người chú ý là bên cạnh ao là màu trắng Nguyệt Quang hoa trải.

 

Loại hoa này ban ngày thoạt nhìn thực bình thường, cùng loại hoa màu trắng khi nở cũng chẳng có gì khác biệt, đóa hoa đại khái giống nắm tay oa nhi 4 tuổi, bình thường trên môt cành có chín đóa hoa kết thành một cầu hoa, đen Nguyệt Quang hoa tụ thành một tụ, cơ hồ nhìn không ra lá cây bên dưới.

 

Nhưng các loại hoa khác đều có thể như vậy kết thành cụm một hoa lớn, nhưng chỉ có Nguyệt Quang hoa lại khác, có thể ban đêm ánh trăng chiếu rọi xuống, ẩn ẩn lộ lộ ra ánh sáng màu lam nguyệt bạch.

 

Đó là ánh trăng phản xạ, chính là sương hoa làm nền hạ, làm có vẻ giống như thiên thượng giữa nhân gian.

 

Huyền Diệp rất thích tới nơi này ban đêm, một mình ngồi trong đình thanh nhàn thưởng trà, ngắm nhìn loài hoa trong trẻo mà lạnh lùng, sẽ cảm thấy tâm tình nhờ vậy mà bình thản.

 

“Bệ hạ.”

 

“Có chuyện gì?” Huyền Diệp quay đầu, cũng không ngoài ý muốn thấy Huyền Triệt xuất hiện.

 

“Bệ hạ, thần….”

 

Khoát tay ngăn cản lời nói kế tiếp, “Hiện tại trừ bỏ ảnh vệ cùng mấy nội thị thân cận, chỉ còn hai chúng ta, giống như bình thường, Huyền Triệt lễ phép như thế ta sợ không quen.” Huyền Diệp cười nhận lấy chén trà từ nội thị, giúp Huyền Triệt rót một ly, những lúc thế này, hắn thích tự mình làm.

 

Nghe vậy, Huyền Triệt cũng thở nhẹ một hơi, nói thực hắn cá tính đều là trực lai trực vãng, bởi vậy đối với huynh trưởng cũng rất tôn kính nhưng bất quá, nói cái gì bệ hạ, cái gì thần tử, cảm thấy thật khó nói, lúc trước cải trang đi tuần, không cần phải nói thế hắn thoải mái không ít.

 

“Hoàng huynh, đệ muốn nói chính là, người đem nam sủng kia ở tại Tiềm Long điện có thích hợp không? Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra, ngay cả phi tử của người cũng không được thị tẩm tại đó.” Hắn biết mình không nên quản đến việc của hậu cung, nhưng hắn luôn tôn kính sùng bái hoàng huynh, đối với sự tình gây bất lợi, cho dù biết mình đã nhiều chuyện, vẫn là không nhịn mà nói ra.

 

“Cái này cựu thần nói gì?” Tin tức thật đúng là linh thông.

 

“Tất nhiên, bọn họ như thế nào có thể để hoàng huynh dấu một phi tử trong tẩm cung? Hơn nữa lại còn thỉnh ngự y, ngươi cũng đừng quên hậu cung trước nay đều là nơi có cơ sở ngầm lớn nhất của thần tử, bọn họ nếu không biết mới là có vấn đề.” Hậu cung phức tạp, hai huynh đệ từ nhỏ đã biết, hơn nữa đã chân chính trải qua, bởi vậy chỉ cần có người duy trì bình ổn ở hậu cung, quốc gia có rất nhiều sự tình trở nên dễ dàng.

 

Nhưng, nam sủng kia ngủ tại Tiềm Long điện, chính là dấu hiệu bất ổn.

 

“Đúng vậy.” Huyền Diệp cười khổ, hắn như thế nào có thể quên việc nhà của mình cũng có thể bị kẻ khác vào xem vào?

 

Có lẽ nguyên nhân vì thế, mà hắn mới làm vậy, để Ánh Lam ngủ trong tẩm cung của mình.!

 

Hắn không hy vọng người khác biết hắn….là cái gì?

 

Nghi vấn hiện lên trong đầu Huyền Diệp, ngày cả biểu tình trên mặt cũng không cách nào không chế có một chút sửng sốt, làm cho Huyền Triệt bên cạnh kì quái nâng mi.

 

“Có chuyện?” 01269101068

 

“Không có gì….Ánh Lam còn đang sốt, ta sợ hắn vừa mới tới nơi lạ không quen, nếu bởi vì vậy mà bệnh tình nặng hơn thì thật đáng lo.”

 

“Hoàng huynh sao bỗng nhiên lại quá để tâm đến sống chết của một nam sủng? Tuy rằng hắn đúng là rất đẹp, nhưng cũng chỉ là một nam sủng.” Địa vị ngay cả tiểu thiếp thấp nhất cũng không bằng, nhưng từ đầu đến giờ mọi hoàn cảnh cũng thấy tiểu tử đấy trở nên quan trọng.

 

“Đừng nói Ánh Lam như vậy.” Không hiểu sao, trong lòng như có lửa đốt, Huyền Diệp ánh mắt giận dữ làm cho Huyền Triệt rụt người một cái.

 

Nhưng chỉ với một ánh mắt một câu nói, không thể đủ để ngăn cản Huyền Triệt nói cái muốn nói.

 

“Huynh có biết đệ nói là sự thật, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, đây là đệ lo lắng cho huynh, hoàng huynh người chính là  người  ở trên vạn người….”

 

“Tu La Huyền Triệt.”

 

Lúc này đây trong thanh âm không chỉ mang theo cảnh cáo, thậm chí còn có sát khí, Huyền Triệt biết hoàng huynh sẽ không bởi vậy giết mình, nhưng bản thân tự mình làm long nhan tức giận, liền có chút cảm thấy bản thân có vài phần ngu xuẩn.

 

“Hảo, ta không nói, hoàng huynh tự mình biết mình đang làm gì là tốt rồi.” Hắn không tin huynh trưởng thông minh lại không biết hắn muốn nói gì, hắn bảo bọc nam sủng này, đã sớm dự đoán được sự tình phát sinh.

 

Hôm nay khi hắn trở về phủ đệ không bao lâu, cơm còn chưa ăn được bao nhiêu, đã có mấy cựu thần không biết đã thám thính được tình hình từ đâu chạy đến chỗ hắn, ám chỉ hy vọng hắn có thể khuyên răn bệ hạ không thể trầm vu nam sắc, làm cho hắn càng nhận thức được hoàng huynh ngồi trên cái chỗ đó có bao nhiêu không dễ dàng, chỉ sợ một ngày đi ngoài vài lần cũng bị làm ầm ĩ lên.

 

Hắn không nghĩ tới.

 

Trên đường về hắn sớm hiểu được nam sủng thuần khiết kia có bao nhiêu uy hiếp, huynh trưởng mình lại còn sủng hắn đến như vậy, đây không phải chuyện có thể lấy lòng, có thể trốn liền phải trốn thật xa, không nghĩ tới hắn căn bản không nghĩ tới chạy trốn mà còn chạy đi đánh võ mồm, người ta cũng đã đánh đến đại môn nhà mình.

 

Hắn là — vương gia có quyền lực rất lớn.

 

Hắn là  vương gia quyền lực rất lớn được hoàng đế tín nhiệm nhất.

 

Hắn là vương gia quyền lực rất lớn được hoàng đế tín nhiệm dám nói thẳng khuyên can.

 

Trời biết hắn đã là nên cái gì, mà đám cựu thần đó đem trực tiếp đem mũ quan này đặt trên đầu hắn!

 

Không hay a….

 

“Ánh Lam hắn….tốt lắm.” Hắn xinh đẹp, hắn hồn nhiên, hắn ngay thẳng, hắn không ngụy tạo, hắn toàn tâm yêu một người, thậm chí không biết người đó là ai.

 

Ánh Lam hết thảy đều làm hắn cảm động, ở bên hắn có thể tâm vô vướng bận, cảm giác không cần suy nghĩ nhiều không cần đoán tâm tư thật sự tốt lắm.

 

Hoàng đế đích thật là kẻ trên vạn người.

 

Nhưng, nó là dùng hoàng kim bảo thạch khóa lại, chặt chẽ giữ hắn ở vị trí cao nhất, tại nơi đó chỉ có thể thấy chính mình, chỉ có một mình mình.

 

Ánh Lam chưa từng cùng hắn đừng ở vị trí lạnh giá đó, nên sẽ không hiểu được cảm nhận của hắn, nhưng kỳ lạ, khi đứng ở nơi cao lạnh lẽo đó, hắn sẽ thấy đằng kia có Ánh Lam tồn tại, trong lúc đó đột nhiên thấy có người có thể cùng mình, cảm nhận được cảm giác của chính mình, ngay cả hắn cũng không hiểu được, những người khác như thế nào có thể hiểu được. Hắn không chỉ ôn nhu dịu dàng, còn có dung nhan khuynh thành, nếu hắn không có dung mạo quá mức xinh đẹp, hắn nghĩ các đại thần sẽ không phản ứng nhanh như vậy….Mặc khác, nếu hắn không có dung nhan khuynh thành, hoàng huynh cũng có thể không chú ý đến hắn đi?

 

Quả nhiên hồng nhan họa thủy, nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau.

 

“Bất quá, hắn tốt chỉ nên để chúng ta biết, các đại thần không biết , cho dù rõ ràng bọn họ không thể tiếp nhận một người nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn. Qua vài ngày, hoàng huynh xuất chinh, chuyện này nếu không hảo hảo an bài tốt, ta sợ đến lúc đó sự tình sẽ liên tiếp xuất hiện.” Đến lúc đó tuyệt đối không chỉ là bảo vệ cho cục hiện chính trị, nguy hiểm nhất còn có tiểu tử kia.

 

“Chờ Ánh Lam khỏe một chút, ta sẽ đưa hắn đến chỗ khác….Theo lời ngươi, chỉ vài ngày nữa ta xuất chinh, chỉ một vài ngày thôi, để ta cùng hắn ở chung một chỗ lâu một chút không được sao?” Hắn không nghĩ khi rời đi, chinh chiến nhiều năm, lần đầu tiên có ý niệm luyến tiếc không muốn rời xa một người.

 

Huyền Triệt nhíu mày, hoàng huynh là người thẳng thắn, nhưng bình thường cũng không biểu lộ ra, nhưng biểu tình trên mặt hoàng huynh lúc này mang vài phần không muốn cũng vài phần không muốn xa.

 

“Hoàng huynh, ngươi không phải….ngươi không phải lại đã yêu nam sủng kia đi?” Nếu vậy, tám chín phần nguy cơ khó giải quyết nhất từ lúc khai quốc đến nay, kia không chỉ là đại thần phản đối thôi đâu, hoàng thất cũng không cho phép môt nam nhân tiến nhập hậu cung.

 

Hoàng đế thân phận ở trên vạn người, cũng không phải muốn làm gì là làm được, dùng quyền lực thỏa mãn dục vọng chính mình là hôn quân.

 

“Ngươi nói cái gì!”

 

Huyền Diệp hai hàng lông mày dựng thẳng, trong nháy mắt Huyền Triệt nói hắn yêu nam sủng kia, hắn cảm thấy chính mình trong thân thể như có cái gì đó sụp đổ, còn  không kịp hiểu được đó là cảm giác gì, cứ như vậy mà lửa giận phun trào không thể che giấu.

 

“Ta tùy tiện nói một chút.” Huyền Triệt hai mắt thiếu chút nữa bị hoàng huynh khiến cho cả kinh rơi xuống, vừa rồi hắn chỉ tùy tiện đoán thôi, mà hoàng huynh tám phần giận dữ, không nghĩ tới như thế lại khiến hắn nộ khí xung thiên….Chẳng lẽ…..

 

“Loại chuyện này có thể tùy tiện nói sao? Nếu truyền ra bên ngoài thì sao hả?” Hắn cũng không rõ mình rốt cuộc là tức giận cái gì, hiện tại bên người đều là tâm phúc nhiều năm, hắn kỳ thật không cần lo lắng những lời này sẽ bị truyền ra ngoài, chỉ là trong lòng như có lửa đốt khiến hắn nhất định phải phát tiết ra ngoài, nếu không cứ để trong lòng hắn thật chẳng chịu được.

 

“Là ta sai, ta không nên lắm miệng, hoàng huynh không thể yêu nam sủng kia được, cũng như trước đấy chỉ là cảm thấy mới lạ mà thôi. Ngẫm lại, trước kia những phi tử mới tiến cung cũng được hoàng huynh sủng ái, hiện tại tuy rằng đối với các nàng vẫn tốt, nhưng…” Hắn như thế nào cảm thấy mình giải thích không được?

 

“Đủ rồi.”

 

Nguyên bản hắn còn kiên nhẫn nghe, nhưng mỗi lời Huyền Triệt nói, hắn trong lòng bất an liền giảm dần, tự theo lời Huyền Triệt tự thuyết phục chính mình, nhưng càng nghe, tâm tình nguyên bản đã ổn định đột nhiên lại bành trướng, nhất là khi nghe thấy sủng phi trước đây của hắn giờ lại cô đơn, trong đầu đột nhiên hiện lên Ánh Lam bị mình bỏ lại hậu cung chẳng quan tâm, nhất thời quặn đau không chịu nổi.

 

Nhìn bộ dáng cô đơn của hắn, hắn không thể chịu được….phi thưởng không chịu được….

 

“Hoàng huynh?”

 

“Quên đi, ta muốn ở một mình suy nghĩ môt chút, ngươi về trước đi, cũng đã muộn, đừng để người trong phủ chờ ngươi lâu.”

 

Huyền Triệt nhịn xuống động tác gãi đầu, mang theo một bụng nghi hoặc rời đi, phát hiện hoàng huynh sau khi gặp Ánh Lam, liền giống như trở nên ngốc vậy, căn bản không còn giống với hoàng huynh không thể ứng phó được trước đây.

 

Thở dài một hơi, Huyền Triệt hy vọng đây chỉ là tạm thời mà thôi, còn như vậy, hắn sợ chính mình đầu óc liền như vậy mà phát cuồng.

 

Huyền Diệp nhìn theo thân ảnh Huyền Triệt chậm rãi rời đi, chén trà ấm áp trong tay cũng khó nuốt xuống được.

 

Hắn tột cùng nên làm thế nào?

 

Nghi vấn hiện lên trong lòng.

 

Không tự chủ được, hắn buông chén trà trong tay đứng lên, không không chế được mình nhanh bước hướng Tiềm Long điện đi đến. Hiện tại Huyền Diệp trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là hảo hảo nhìn thấy Ánh Lam, tựa hồ chỉ cần hắn làm vậy, là có thể giải quyết mọi phiền não trong lòng.

 

Nội thị đứng sau khó có thể thấy được chủ tử mi mày nhăn lại, lo lắng ngóng nhìn chủ tử hơi thở bất ổn.

 

Hắn nhớ tới vương gia vừa hỏi chủ tử một câu.

 

Hoàng thượng có phải hay không….thực sự yêu nam sủng dung mạo vô song kia?

 

Nếu vậy, nên xem là chuyện tốt hay chuyện xấu?

 

Hắn cùng chủ tử lớn lên, biến loạn trong cung hắn nhìn thấy còn nhiều hơn chủ tử, một nam nhân được sủng ái cuối cùng sẽ có kết quả gì hắn dễ dàng đoán được, nhưng nam sủng này hình bóng dường như đã khắc sâu vào trong lòng chủ tử, sẽ có kết quả gì, hắn cũng không dám nghĩ nhiều.

 

Nhưng là, hôm nay hoàng thượng nói chuyện cùng nam sủng kia, trên mặt tự giác hiện ra ôn nhu vô hạn cùng mỉm cười, như chỉ còn thấy được hắn mà thôi, vì thế, hắn trong lòng cũng không có gì không đồng ý, ngược lại còn cảm thấy hoan hỉ. Tiểu tử nhìn cuộc đời bằn cặp mắt trong sáng thuần khiết, là người duy nhất có thể khiến hoàng thượng càm nhận được có người sống vì mình.

 

Cuộc sống trong cung không xa hoa mĩ lệ như nhân gian nghĩ, vật chất tuy không thiếu thốn, nhưng kì thật chính là biểu thị cho lương tâm thấm máu mà thôi.

 

Hắn hy vọng, hoàng thượng có thể vì đứa nhỏ kia mà sống, có một phần ấm áp….

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.