Yêu Đàm Mộng Hoa

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 7

 

Chiến tranh một khi bắt đầu, tuyệt đối không phải một hai ngày là chấm dứt, nhất là quốc gia khiêu chiến không phải là quốc gia nhỏ yếu, từ trước khi bắt đầu, mọi người cũng đã chuẩn bị trường kì chiến đấu, mặc kệ là cục diện chính trị hay kinh tế, cả vương triều từ trên xuống dưới đều đã có kế sách vẹn toàn.

Đương nhiên, Huyền Diệp thân là hoàng đế, cho dù đích thân xuất chinh, cũng không thể nhiều năm không trở về, chỉ cần chiến sự ổn định, chiến tướng tiền chiến sẽ thay Huyền Thiên hoàng đế thống soái thống lĩnh ba quân, nếu không thì Huyền Triệt thay thế hoàng huynh mình lên sân khấu.

Việc này, trước khi Huyền Diệp xuất chinh, đều đã cùng  Ánh Lam nói qua.

Nhưng, hắn vẫn không thể không ngừng nghĩ về y, lo lắng cho y.

“Ngươi đang làm cái gì?” Cổ Thanh Hân sau giờ ngọ, nằm ở trên ngế đặt ở bên ngoài hành lang dài, vừa mở mắt liền thấy có bóng người ngồi trên ngế đá ở hoa viên như đang viết gì.

Tò mò đi đến gần hắn, mười ngón tay linh hoạt quấn lấy những sợi tử đằng, những sợi dây cùng màu đan vào nhau, tinh tế mật mật bện thành hình.

Tử đằng: dây mây, tre màu tím (đỏ tía)

Sợi tử đằng này trước đã nhìn thấy hắn trải ra không ít đặt ở trên thạch bàn phơi nắng, khi đó rất hiếu kì, nhưng không muốn hỏi, hiện tại rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng hỏi.

“Ta muốn làm bùa hộ mệnh cho hắn, hy vọng hắn bình an trở về.”

Nam tử Nam Điều không thông hiểu kinh thương sẽ ở nhà làm chút thủ công nghệ, hắn nghĩ muốn đưa Huyền Diệp trước khi đi, trong hoàng cung cũng có loại sợi tử đằng mềm mại đem tết thành phi ưng, mà bên trong phi ưng là bảo an phù, mà năm đó mẫu thân cùng vu sư cầu cho, giắt ở thắt lưng hoặc đeo ở cổ, hy vọng hắn có thể bình an trở về.

“Kia bảo an phù không phải mẫu thân ngươi cùng vu sư cầu cho ngươi?” Cổ Thanh Hân trước đây giúp hắn thay quần áo, đã nhìn thấy bảo bối đeo ở ngực hắn, hiện tại đem ra, dùng sợi  tử đằng bao lên.

“Đúng vậy! Nương nói nó thực linh, ta nghĩ có thể giúp hắn ra trận bình an trở về.” Nghĩ vậy, ngón tay lại bện nhanh hơn, khuôn mặt tuyết trắng nổi lên hồng nhạt, một lòng đem tâm cầu an chúc phúc.

“Vậy còn ngươi?”

Cổ Thanh Hân không nghĩ nói cái gì không vui, nhìn hắn cẩn thận tết phi ưng bao lấy bảo an phù, ngồi xuống bên hắn hỏi.

Hắn trong lời như không thoải mái, rốt cuộc làm cho  Ánh Lam chuyên tâm làm bùa hộ mệnh ngẩng đầu lên.

“Ngươi không vui sao?”

“Cũng không phải. Nhớ ta nói không? Ta hy vọng ngươi nghĩ cho chính mình nhiều một chút, tên kia vừa thấy liền biết phúc thiên mệnh đại, cho nên bùa hộ mệnh tốt nhất giữ lại cho chính mình.”

Phúc thiên mệnh đại: mệnh tốt.

Nghe hắn “khen ngợi” Huyền Diệp phúc thiên mệnh đại,  Ánh Lam cười rộ.

“Hắn so với ta càng cần nó, hiện tại ở trong hoàng cung, sinh bệnh có ngự y gia gia giúp ta xem bệnh, bụng lại không bị đói, ăn no mặc ấm, có cái gì nguy hiểm? Ta không cần phải có nó, vậy đưa cho người cần nó, ta hy vọng nó có thể giống như trước đây bảo hộ ta bình an lớn lên, cũng phù hộ Huyền Diệp bình an trở về.”  Ánh Lam lời nói lúc này, là tràn đầy kì vọng, hắn không có cách nào giống như nam tử khác sát cánh trên chiến trường cùng Huyền Diệp, vì quốc gia chiến đấu bảo hộ quân vương, nhưng ít ra có thể ở nơi này, hy vọng có thể gửi một chút tâm ý như vậy.

Hy vọng tâm mình có thể ở bên hắn, mà hắn có thể vì một chiếc bùa hộ mệnh nho nhỏ mang tâm ý, đem theo đến ngày trở về.

“Người cần chính là ngươi.” Cổ Thanh Hân ôm lấy thiếu niên dùng tất cả tâm cầu nguyện người thương trở về bình an, miệng thì thào tự nói.

“Cái gì?”

            Bởi vì hắn đứng đằng sau,  Ánh Lam không nghe rõ hắn nói cái gì.

“Không có gì.’

Hắn……Cũng không muốn tiểu tử đơn thuần kia nhìn thấy sự u tối trong hoàng cung.

Phải biết rằng, hiện tại người có thể che chở hắn trên chiến trường, hoàng cung to như vậy, trừ bỏ thị vệ cùng cung nhân Huyền Diệp đặc biệt phân phó bảo hộ hắn, hắn không có thế lực bảo hộ gì nữa, hậu phi không có chỗ dựa trong hậu cung thâm lãnh, thực dễ dàng trở thành một cái vô danh trôi đi trong lịch sử.

Thị vệ cùng cung nhân có thể bảo hộ hắn ?

Nếu là gặp quan lớn hoặc hậu phi, ai có thể ngăn cản được ?

Cho nên ngươi chân chính nguy hiển chính là ngươi, tất cả thần tử cùng hậu phi đều biết sự tồn tại của ngươi, trong hậu cung người kế tiếp bị hãm hại có lẽ chính là ngươi.

Có thể có chút an ủi chính là, hiện tại những người đó chỉ biết là Huyền Diệp sủng  Ánh Lam , nhưng chưa từng ý thức được hắn sủng  Ánh Lam đến mức nào, chỉ sợ ngay cả Huyền Diệp chính mình cũng không biết trong tâm,  Ánh Lam có vị trí đến thế nào.

Nếu hắn biết  Ánh Lam trong lòng chiếm vị trí không nhỏ, hôm này sẽ không phân phó thị vệ cũng cung nhân bảo hộ hắn…..Namnhân kia dục vọng tràn ngập, nhất định sẽ chặt chẽ giữ bên mình, ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn để người khác nhìn được.

“Thanh Hân, ngươi xem, nhìn thật đẹp, có thêm hai cánh, là nó có thể bay lượn.”  Ánh Lam hai tay giơ cao phi ưng gần thành hình, sợi tử đằng lại nhẹ, tuy rằng chưa có hai cánh, nhưng đã có thể theo gió bay cao.

Nhìn thấy tử sắc phi ưng dưới ánh nắng biểu lộ sự cao quý, hắn có thể tưởng tượng hai cánh đã hoàn thành, phi ưng nho nhỏ này có lẽ thực sự có thể bay lượn.

“Đây là cái gì ?”

Huyền Triệt vốn muốn tặng bùa bình an của mình cho hoàng huynh trước khi rời hoàng thành, rốt cuộc ở cửa thành phát hiện hoàng huynh trước ngực đeo một cái bùa hộ mệnh tinh xảo, phi ưng nho nhỏ vô cùng nhẹ, khi Huyền Diệp leo lên lưng ngựa, phi ưng trước ngực cũng bay lượn theo.

“Lam nhi chính mình làm cho ta, thực tinh xảo phải không?” Huyền Diệp bắt lấy phi ưng trước ngực, có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua những ngón tay dài khiến cánh tử sắc phi ưng, trong lòng bàn tay mang chút sắc hồng.

Trước khi rời hoàng cung, hắn khoác chiến bào gắt gao ôm trụ tiểu tử đã không nhịn được rơi lệ, nguyên bản hai mắt kiên nghị trong một khắc có thể nói là nhu tình vạn chủng, tâm vì hắn cố nén lệ dù trong tâm đã rất muốn tuôn trào.

Lam nhi cắn lấy môi mình, cẩn thận lấy trong ngực, một món đồ, năm ngón tay mở ra, một con phi ưng nho nhỏ đưa tới làm hắn nghi hoặc “Đây là ?”

“Bùa hộ mệnh…ta đem bảo mệnh phù mẫu thân cầu cho ta đặt trong, dọc đường nhớ mang theo, nó giúp ta trong mọi hoàn cảnh khó khăn còn có thể sống để gặp ngươi, cho nên ta tin nó cũng có thể đem ngươi bình an trở về.”

Huyền Diệp nhìn thấy phi ưng trong lòng bàn tay, sợi tử đằng được gia công mềm mại như những sợi tóc, được bện thành phi ưng tinh tế, kia hai mắt phi ưng bễ nghễ cao ngạo cùng với mắt mình có vài phần giống nhau.

Lại nhìn đôi bàn tay đem phi ưng đưa tới trước mình, nguyên bản luôn nhợt nhạt, ngón cái cùng ngón trỏ còn có ngón giữa có màu hồng son, kia không phải nhiễm màu, mà là trải qua vô số ma xát làm cho ngón tay bạc nhược, lộ ra màu da đỏ tươi.

“Giúp ta đeo vào.” Một lần nữa đem phi ưng đặt lại đôi tay kia, Huyền Diệp khom người làm cho cả hai đều có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của nhau.

Ánh Lam nhìn hắn, cố gắng mỉm cười, hai tay đem dây vòng lên cổ hắn, kiễng mũi chân để có thể nhìn thấy tay mình lẩn trong những sợi tóc đen, sợi dây hồng sắc, ngón tay tuyết trắng, tóc tơ đen tuyền, dưới ánh nắng ban mai giống như một bức tranh đẹp nhất.

Tơ hồng tinh tế, vòng qua đầu người, loáng thoáng tựa như sợi chỉ vây lấy, giữ chặt không muốn rời.

 

Huyền Diệp cũng không muốn thục giục hắn, trong lòng nghĩ cho dù lưng có cong, làm cho lưng giống với lão công công chín mươi tuổi, hắn cũng cam nguyện.

Dựa vào cần cổ mỉm cười, nhìn hai tay mình ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh.

Hai người lúc đó, hai tay nhu tế vì hắn đeo bùa hộ mệnh lên cổ, phi ưng trong gió sống động, cửu long đồ đằng trước ngực bay lượn.

Đã quên thời gian trôi đi bao lâu, mới chậm rãi buông ra, hai ánh mắt, hai người bốn tay bất giác cùng nhau nắm lấy phi ưng, không gian trầm mặc.

Trầm mặc này không phải bởi vì không biết nên nói với đối phương điều gì, kia một khác trầm mặc đó không ai nguyện ý phá vỡ, mà cũng tại một khắc này, bọn họ giống như có thể cảm  nhận được tình cảm của nhau tâm linh tương thông.

Cơ hồ tưởng sự trầm mặc ấy sẽ vĩnh viễn kéo dài, rốt cuộc, một âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu vang lên bên tai hai người.

“Nếu có thể, khi nhìn thấy nó, hy vọng ngươi có thể nhớ tới ta.”

Huyền Diệp không một tia do dự, lập tức gật đầu.

Hắn khẳng định khiến  Ánh Lam cười đến ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

“Có thể nhớ tới ngày đó chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, có thể nhớ tới khi cùng nhau chèo thuyền, còn có thể nhớ tới….”

“Bộ dáng khi ngươi đỏ mặt khóc.”

Nắm tay nho nhỏ dùng sức đánh tới cửu long văn trước ngực một chút, đáng tiếc người mặc khôi giáp nửa điểm đau cũng không có, sợ hắn tự làm đau tay mình, vội vàng bắt lấy.

“Ta chỉ nói thật! Ngươi hiện tại cũng làm cho ta nhớ đến.” Một bàn tay khác, đầu ngón tay hắn chạm vào khuôn mặt vì áp lực bi thương mà hồng lên, trên mặt kì thật đã rơi ra một giọt lệ.

Lau đi giọt lệ kia, đưa đến miệng mình, lập tức cảm nhận được hàm vị chua sót, Huyền Diệp một lần nữa cúi đầu, dùng đôi môi vương lệ, hôn hắn.

“Thực ra, ta lúc nào cũng sẽ nhớ ngươi, ngươi không có nghe quân vô hí ngôn sao? Ta chính là hoàng đế! Như thế nào lừa ngươi?”

“Không gạt ta, ta tin tưởng.” Chỉ cần có thể nhớ tới, có phải hay không sẽ không quên?

“Vậy đừng khóc.”

“Sẽ không khóc.” Chính là không cẩn thận mà rơi xuống thôi.

“Đúng vậy! Không khóc,chỉ là không cẩn thận rơi ra.” Hắn nhìn ra được  Ánh Lam có bao nhiêu chịu đựng.

Lập lại lời nói trong lòng,  Ánh Lam cảm nhận thấy được hai người tâm có bao nhiêu gần.

Rốt cuộc thấy hắn bi thương cười, Huyền Diệp nhịn không được, cùng hắn mũi chạm mũi, trán chạm trán, nhẹ nhàng cọ, hộn một cái.

“Ta sẽ rất nhanh trở về, ngươi coi như….đang mơ một giấc mộng rất dài, chờ tỉnh mộng, sẽ nhìn thấy ta chiến thắng trở về.”

“Hảo….Ta sẽ ngủ sẽ ngủ.”

Như vậy vừa nói, hai người đều nở nụ cười, một người nghĩ tỉnh lại thấy hắn tư thế oai hùng chiến thắng trở về, một người nghĩ trở về thấy một tiểu trư vừa nhỏ vừa gầy ngủ dậy.

Sau đó, vì đại quân tập kết chuẩn bị xuất phát Huyền Triệt phá vỡ không gian chỉ thuộc hai người, kì thật hắn cũng chỉ nói một câu cần phải đi.

Nhưng một câu như vậy, hai người thật vất vả mới quên đi nỗi buồn ly biệt lần thứ hai quấn quanh trong lòng.

Ánh Lam nhanh cầm lấy tay Huyền Diệp không muốn buông ra, Huyền Diệp lí trí muốn buông tay nhưng chính mình lại nắm chặt hơn, tùy đều không nói gì, nhưng ly tình này tràn ngập không gian, làm cho Huyền Triệt là người thô lậu cũng hiểu được thở dài. Nghĩ, phân phó cung nhân chuẩn bị một chiếc xe ngựa, để  Ánh Lam ngồi vào đó, tuy rằng xe ngựa không theo Huyền Diệp cưỡi ngựa, nhưng có thể ở triền núi không xa, sẽ còn thấy được tung tích đại quân,

Vì thế, ở cửa thành hai người nhớ tới không hẹn mà cũng ngẩng đầu nhìn hướng sườn núi nhỏ bên hoàng thành, tuy rằng xa xôi như thế, lại cảm thấy như trong rừng cây kia tiểu tử đó đang nhìn hắn rời đi.

“Nên khởi hành, bệ hạ.” Đại quân toàn bộ đứng trang nghiêm sau hoàng đế, đó là đầu lĩnh hắc kỵ binh cường hãn nhất Huyền Thiên vương triều, một thân khôi giáp đen tuyền, áo choàng tinh hồng sau người bay lên, giống như dự triệu bọn họ xuất hiện đem đến tinh phong huyết vũ.

Hắc kỵ binh phía sau là bộ  binh, cũng là binh chủng quân số nhiều nhất, chỉnh tề xếp thành hàng, theo từ bắc đến nam hoàng thành, hoàng thành cư dân, tất cả đều tận mắt thấy được tư thế oai hùng của quân đội vương triều.

Huyền Diệp giơ cao bảo kiếm trong tay, ánh sáng màu bạc dưới ánh mặt trời lóe lên, hướng cửa thành chém xuống, toàn quân đều vì một khắc này cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Leo lên ngựa, cuối cùng, ngựa đầu lĩnh chạy đi, dẫn theo đôi quân đông như nước sông, đi về phía tay bắc.

Hoàng huynh đã đi rất xa, xa đến mức không còn nhìn thấy thân ảnh nữa, Du La Huyền Triệt tính ghìm ngựa hồi cung, nhưng nhìn lên, xa xa đồi núi trong một khắc, hắn đột nhiên có sở lộ.

Vì thế một mình cười ngựa, không hướng lộ tuyến trước mắt, mà là một đồi núi nho nhỏ, quả nhiên, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở đó, ánh mắt xa xa nhìn về tận cuối chân trời, cơ hồ có thể thấy được một bóng đen.

“Trở về đi! Ngươi ở đây trúng gió, bị bệnh, chỉ làm hoàng huynh lo lắng mà thôi.” Hắn cũng không tính xuống ngựa an ủi, thứ nhất bản thân đối với nam nhân không có hứng thú, thứ hai cho dù hoàng huynh không ở nơi này, hắn vẫn phải cẩn thận, miễn làm cho hữu tâm nhân sĩ đem ra bàn luận.

“Ta ở một chút rồi sẽ rời đi, tạ ơn vương gia.”

Huyền Triệt nhíu mày, ngồi trên ngựa tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, có chút xao động.

 

“Bổn vương không muốn bức ngươi, nhưng tốt nhất là về đi. Cho ngươi tới đây đã là ngoại lệ, đừng làm cho hoàng huynh thêm phiền, hoàng đế không nên có tin đồn không hay trong nhân gian.”

“Hừ! Tục nhân….”

Một câu này tự nhiên không thể là của  Ánh Lam tính tình ôn hòa, Huyền Triệt mắt nhíu lại, hướng nơi phát tiếng, quả nhiên kẻ luôn thích cùng mình đối nghịch, một bộ dáng vừa tỉnh ngủ, từ trong xe ngựa đi ra.

Người này, rốt cuộc ai là chủ tử ai là người hạ nhân?

“Không quy củ.”

“Nếu quy củ giống như ngài, cây quýt cũng phải uống thuốc mới sảng khoái *.” Quy củ quy củ, trừ bỏ quy củ cả ngày nói không cón cái gì còn có thể nói sao?

*: nguyên bản là cây quýt đều phải loại toa thuốc đích mới sảng khoái, câu này mình hoàn toàn bó tay, đành edit như trên, nếu không phải mong các bạn lượng thứ và góp ý cho mình.

“Ngươi.’

“Ta trước đây cũng có giấc mơ như vậy………”

Hai người vốn đang cãi nhau,  Ánh Lam đang nhìn phương xa đột nhiên thấp giọng lên tiếng, hai người khoảng cách đều rất gần, ngày sau đó thanh âm liền bị gió thổi đi mất, vẫn là truyền vào tai người.

“Trước đây phụ thân thích kể chuyện kỵ mã đánh giặc, nhất là một người tướng quân bị hãm sâu trong trận địa như thế nào có thể chống đỡ đến khi thuộc hạ cứu viện, đột phá vòng vây, hơn nữa dẫn quân tấn công lại, đem địch nhân giết đến hoa rơi nước chảy, vì quốc gia tạo nên vô thượng công tích, nghe rất tuyệt phải không?”

Huyền Triệt rất muốn biết hắn như thế nào lớn lên ? Vừa nghe liền cảm thấy là chuyện xưa, ở trên chiến trường nào cũng có thể có một tướng quân một mình chiến đấu anh dũng chống đỡ chờ thuộc hạ cứu viện, chuyện xưa gạt người.

Nhưng kia một đôi mâu đồng lam sắc, tràn ngập hào quang nhìn thấy chính mình, Huyền Triệt không chịu thua kém gật đầu.

“Cho nên trước đây chúng ta đều muốn như tướng quân trong cố sự, bằng không cũng như thuộc hạ dũng mãnh, có khả năng chiến đấu trên chiến trường, vì quốc gia cống hiến, ta nghĩ là đây là nguyện vọng lớn nhất của mỗi nam tử…..Nhưng, thân nam tử Nam Điều, nguyện vọng chung quy cũng chỉ là nguyện vọng……Ta rất hy vọng mình có năng lực đó, ở bên người bảo hộ cho hắn.” Cho dù hắn so với chính mình mạnh hơn, cho dù hắn có nhiều thuộc hạ cường hãn…..

Cái này giống như đem tâm chính mình đào ra, ngữ khí đối mặt nói chuyện với hắn, Huyền Triệt ngay cả một chút trào phúng cũng không có được.

Hơn nữa….Ở phía sau,  Ánh Lam giờ mới để những giọt lệ rơi xuống, nhưng là một tiếng khóc cũng không thoát ra được.

Hắn có cách kiên cường của riêng mình…..

Ánh Lam không hiểu được giờ phút này hắn nghĩ muốn làm gì, vội vàng lau đi giọt lệ không thể ngăn cản, hắn chỉ biết Huyền Triệt một bên không quen tư thái trói gà không chặt, nếu làm cho hắn phát hiện mình rơi lệ, như vậy quan cảm đối với hắn càng thêm thấp kém.

Đều không phải hắn để ý suy nghĩ Huyền Triệt đối với mình, mà vì hắn là đệ đệ của Huyền Diệp, một đệ đệ có năng lực khuyên nhủ hoàng huynh thật tốt, nếu để hắn thấy nam nhân hoàng huynh yêu là một kẻ không có gì đáng để khen ngợi, kia vô hình trung thái độ sẽ làm cho Huyền Diệp mang đến nhiều khó xử.

“Đi thôi!”

Huyền Triệt vẫn như cũ không hiểu được mình có nên an ủi tiểu tử này hay không, chính hắn còn  có làm vẻ như không nhìn thấy, cho dù không có nước mắt, vành mắt phiếm hồng tiết lộ rơi lệ hắn cũng sẽ xem nhẹ.

Bởi vậy,  Ánh Lam lên tiếng trả lời quay lại lên xe ngựa, hắn nhìn thấy thân hình khinh bạc lại tản mác kiên cường.

Bộ dáng tái nhợt nhưng thần sắc kiên cường, rốt cuộc làm hắn có chút bội phục, cũng bắt đầu nhận thức hắn kỳ thật cũng là môt nam tử, một nam tử đơn thuần lại trong sáng.

Cho nên……Cho dù hôm này thân phận hắn là nam sủng hoàng huynh, những cũng không thể không tán thưởng cùng kính nể….

Cổ Thanh Hân nhìn thấy hắn thần sắc chuyển biến, bởi vậy không tính toán tiếp tục cùng hắn khắc khẩu, xoay người trở lại mã xa vừa mới ngủ,  Ánh Lam hai mắt trong suốt như thủy tinh xuyên qua khuôn mặt hắn, xuyên qua màn xe mã xa, giống như nhìn tương lại hay là nhìn quá khứ.

“Thực ra, ta lúc nào cũng sẽ nhớ ngươi, ngươi không có nghe quân vô hí ngôn sao? Ta chính là hoàng đế! Như thế nào lừa ngươi?”

“Ta sẽ rất nhanh trở về, người coi như….đang mơ một giấc mộng rất dài, chờ tỉnh mộng, sẽ nhìn thấy ta chiến thắng trở về.”

Người kia bộ dáng ôn nhu, là thứ tối chân quý trong lòng hắn.

“Thanh Hân.”

“Ân?” Hắn có thể dễ dàng đoán được trong đôi mắt màu lam này, tột cùng nhìn cái gì.

Vì cái gì….Phải yêu sâu sắc như vậy?

Một câu như vậy, hắn đã muốn hỏi trong nhiều năm….

“Huyền Diệp ngày trở về, còn có có thể giống như trước đây khoái hoạt hay không?” Hắn mới rời đi không bao lâu, y đã tưởng niệm.

Cổ Thanh Hân nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang đưa chính mình đến Hoa Thiều cung, kia linh lung ngâm treo bên cửa sổ, thanh âm thanh thúy cùng gió êm dịu ca xướng, xướng lên sự chờ đợi của rất nhiều người, trong lòng lại nhớ lại….Rõ ràng thanh thúy như vậy, kì quái, vì cái gì càng nghe lại càng đau đớn trong ngực.

“Đúng vậy! Nhất định còn có thể như trước đây khoái hoạt….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.