Sau khi hai vị khách không mời mà đến đó đã rời đi, cả hai cũng chẳng còn tâm trạng gì để ăn uống nữa, cô chuẩn bị vài món ngon để mang đến chỗ ba của mình, Tống Khâm cũng đi theo để đưa cô đến bệnh viện, anh cũng rất muốn vào thăm ông nhưng quan hệ của họ hiện tại vẫn chưa được với lại Lý Bội Ân không chịu để anh vào thăm.
Ba của cô hôm nay trông sắc mặt cũng ổn định và hồng hào hơn, ông đã có thể đứng và đi lại khắp nơi, không những thế ông còn kết bạn bè nói chuyện hàn thuyên đỡ buồn trong mấy tháng nằm viện.
“Ba.”
Cô thấy ông đang ngồi nói chuyện với mấy người bạn rất vui vẻ vốn không định chen ngang nhưng phải đánh động để ông biết rằng cô đến thăm ông.
“Ơ? Con gái, mau vào đây nào!”
Ông vui vẻ nắm tay Lý Bội Ân đi tới chỗ ghế ngồi, những ông chú kia nhìn cô nở nụ cười hiền hậu.
“Con gái anh đấy à?”
“Phải phải, con đến khi nào vậy? dạo này bận bịu quá hả con?”
Lý Bội Ân thấy tinh thần lạc quan của ông tốt như vậy cô cũng yên tâm hơn rồi.
“Cũng hơi bận một chút, ba ăn cơm đi, con nấu mấy món ba thích này.”
“Ba mới ăn với mấy bác rồi, lát nữa ăn sau.”
Mấy ông bác nhìn cô tấm tắc khen ngợi.
“Có đứa con gái mát lòng mát dạ quá.”
“Phải đấy, ngoan hiền thế này có bạn trai chưa con?”
Ông Lý liền xen ngang.
“Con gái tôi chỉ lo kiếm tiền thời gian đâu ra mà có bạn trai chứ?”
“Ba...con nói đúng ạ, con vẫn chưa có bạn trai.”
Lý Bội Ân nói ra có chút ngượng miệng, ai nấy cũng đều giới thiệu rằng mình có con có cháu định mai mối cho cô nữa, nhưng Lý Bội Ân chỉ biết cười trừ và khéo léo từ chối, thấy ông có bạn bè ở đây nói chuyện vui vẻ nên cô cũng không thể ở lại làm gì nên đứng dậy lễ phép xin về.
“Bội Ân, cám ơn con vì mấy món này nhé ba sẽ ăn nó thật ngon.”
“Vâng, con về nhé, con chào mấy chú con về.”
Cô vừa đi ra khỏi phòng bệnh viện thì nhìn thấy các cô y tá bế trên tay những đứa trẻ rất đáng yêu, bất giác trong lòng của cô có chút nôn nao, cô khựng người lại để chăm chú nhìn đứa trẻ phía đối diện hai mắt tròn xoe bụ bẫm, nếu như cô có một đứa con không biết có đáng yêu như vậy không nữa.
Cô bất giác đưa tay chạm lên bụng của mình rồi mỉm cười, nếu cô thật sự có con vậy liệu đứa bé sẽ giống cô hay là giống Tống Khâm đây nhỉ? Nếu giống anh cô mong là đừng giống cái tính cách của anh, còn lại mọi thứ thừa thưởng từ anh đều được.
“Gì vậy chứ? Mình nghĩ gì vậy?”
Cô tự bật cười vì những suy nghĩ xa xôi ấy, trong đầu của cô bây giờ không còn nghĩ đến chuyện rời xa anh nữa, có lẽ cô đã quen cái cuộc sống này rồi, kể ra anh cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô cả, cô cũng nhận thức được bản thân mình thật sự rung động với anh rồi.
“Ân Ân, em đứng đây làm gì vậy?”
Tống Khâm đột nhiên xuất hiện phía sau lưng cô, anh đợi cô khá lâu nên có chút nóng lòng đi vào xem thử thì thấy cô đứng trầm ngâm từ nãy đến giờ, ánh mắt cứ dán vào những đứa trẻ trong phòng sinh kia.
“Không có gì, chúng ta về thôi.”
“Ba của em khỏe rồi chứ?”
“Ông ấy khỏe rồi, chắc là có thể xuất viện sớm, nếu xuất viện...chắc tôi sẽ về lại chỗ cũ để ở cùng ông ấy.”
Tống Khâm nghe vậy liền phản ứng mạnh.
“Gì chứ? Em có thể đón ông ấy đến ở cùng chúng ta mà, dù gì sau này quan hệ chúng ta cũng thắm thiết hơn có thể là người một nhà.”
“Chẳng khác nào cho ông ấy biết rằng tôi và anh đang ở cùng nhau, ba tôi còn nghĩ là tôi chưa có bạn trai để chuyện chúng ta lộ ra ngoài chắc ba tôi giết tôi mất.”
Cô vừa bước lên xe, anh cũng hậm hực trút giận lên cánh cửa xe, tiếng vang lớn làm cho cô giật cả mình, nhìn gương mặt của anh cũng đủ biết anh đang bực bội, sắc mặt đen lại và u ám.
“Ân Ân, chúng ta mập mờ như vậy đến khi nào? Tôi công khai em là vợ tôi, còn em lúc nào cũng giấu diếm, em coi tôi là gì vậy hả?”
“Tôi...”
“Ân Ân, chẳng lẽ em muốn rời bỏ tôi nên mới úp úp mở mở không chịu công khai đúng chứ?”
Trong lòng của cô lúc này đang thật sự rất hỗn độn, mọi thứ như đang rối tung lên trong đầu của cô thì vẫn nghĩ xấu cho anh nhưng trái tim thì ngược lại. Nó muốn yêu anh muốn tha thứ những chuyện trước đây của anh nhưng lý trí nó mạnh mẽ lấn át cô quá nhiều.
“Anh muốn nghĩ sao thì là vậy.”
Đôi mắt của anh lúc này chỉ hướng về cô chờ mong một điều nhỏ nhoi nhất nhưng cô không nói gì nữa mà lại chọn cách im lặng, Tống Khâm tức giận đập tay vào vô lăng rồi tăng tốc độ, đôi bàn tay của anh siết chặt lấy vô lăng ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn sang Tống Khâm nhưng anh không để tâm đến cô, sắc mặt rất đỗi lạnh lùng, sự ớn lạnh bao bọc lấy sóng lưng của cô, họ chưa ngọt ngào được quá lâu lại có chiến tranh xảy ra, sự ích kỷ của bản thân cô đã vô tình chà đạp lên trái tim của anh.
Vừa về đến nhà, thấy anh không nói chuyện với mình cũng không quan tâm đến mình cô cũng theo đó mà chọn cách im lặng, cô lặng lẽ đi về phòng nhưng đột nhiên bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng, cô chưa bao giờ dỗ giận anh cả, chỉ toàn là anh hạ mình với cô thôi, anh có muốn giận cũng chẳng thể giận được vì anh biết khi anh im lặng anh sẽ mất cô.
“Ân Ân, em không biết dỗ ngọt đàn ông gì cả, tôi im cái em cũng im luôn à?”
“Chứ tôi biết làm gì bây giờ?”
“Ân Ân tôi rất giận, nhưng tôi không thể giận em được, tôi không thể chịu được cảnh chúng ta chiến tranh lạnh với nhau, em muốn sao thì như vậy, không công khai cũng được nhưng đừng rời xa tôi được không?”
Anh bỗng chốc trở nên yếu đuối gục đầu lên vai của cô, giọng nói như sắp khóc đến nơi, người đàn ông cao ngạo lãnh đạm phong thái khí chất ngút ngàn giờ đây lại như một đứa trẻ nhõng nhẽo với cô, anh không cần cái hình tượng gì gì đấy, anh chỉ cần Ân Ân của anh như vậy là quá đủ rồi.