Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 15: Chương 15: Đối tốt với cô




Sáng ngày hôm sau, Lý Bội Ân vừa bước chân ra đến ngoài trạm xe buýt trước cửa nhà định sẽ đi xe buýt đến công ty nhưng ngay bên đường một chiếc xe quen thuộc xuất hiện, người trong xe cũng hạ cửa kính xuống, ngay lập tức cất giọng.

“Cô Lý.”

Cô bị giọng nói đó làm thu hút, không ngờ là Lục Nhĩ Thất, anh mở cửa đi xuống xe trên tay vẫn còn đang cầm điện thoại dòng số điện thoại của Lý Bội Ân, anh định sẽ gọi cô nhưng mà không ngờ họ lại có thể gặp nhau đúng là quá trùng hợp.

“Anh Lục, anh đi sớm vậy?”

“Cô lên xe đi, tôi định gọi rủ cô đi làm chung xem ra trùng hợp găp nhau ở đây, tôi với cô Lý quả là có duyên ghê.”

Lý Bội Ân vốn dĩ không muốn làm phiền người khác, nhưng với tính tình của Lục Nhĩ Thất anh đương nhiên cảm thấy vui nữa là đằng khác, sau khi năm lần bảy lượt từ chối cô cũng chịu thua với sự kiên nhẫn thuyết phục của anh, anh lại còn muốn sau này sẽ cùng cô đi làm và về nhà nữa, nghe đến đây hai má của Lý Bội Ân như đỏ bừng lên, cô cũng cảm thấy người con trai này quá tử tế quá nhẹ nhàng lại còn ga lăng nữa.

Sau ngày hôm đó thì mối quan hệ của họ trở nên khăng khít và thân thiết hơn, cô như được mở lòng ra, có những điều cô cảm thấy buồn chán thì khi có Lục Nhĩ Thất cô nói ra tâm sự với anh mọi thứ đều như được giải tỏa, cũng đã ba ngày rồi cô và Tống Khâm không gặp nhau cũng không có lấy một câu tin nhắn nào từ phía anh.

Lý Bội Ân cho rằng anh đã chán cô rồi nên đã không làm phiền cô nữa, Lý Bội Ân trong ba ngày này sống rất tốt cuộc sống như nở hoa vậy, cộng thêm cô lại có một người bạn khác giới khá thân thiết, nhưng suy nghĩ đó của cô chưa được tồn tại bao lâu lập tức dòng tin nhắn của Tống Khâm hiện lên.

[Sau khi tan làm lập tức đến chỗ của tôi, địa chỉ cũ.]

Lý Bội Ân còn chưa kịp vui mừng thì đã bị tên ác ma đó réo gọi rồi, sau khi tan làm cô định sẽ đến chỗ Tống Khâm thì Lục Nhĩ Thất vẫn như thường lệ định cùng cô về nhà.

“Xin lỗi anh Lục, tôi cần đi đến chỗ này chắc là không về cùng anh được.”

Lục Nhĩ Thất có chút buồn trong lòng nhưng vẫn muốn cùng cô về nhà.

“Tôi đưa cô đi nhé.”

“Không cần đâu, anh về trước đi.”

Sau khi tạm biệt Lục Nhĩ Thất, cô bắt được xe taxi nhanh chóng đến chỗ của Tống Khâm, cô cảm thấy có chút nguy hiểm vì mấy ngày không gặp anh ta sợ rằng anh ta dồn nén dục vọng trong người quá lâu hôm nay cô sẽ khó lòng mà qua khỏi, chưa gì cô đã cảm thấy rợn người, cô không biết phải làm cách nào để cho anh ta chán ghét cô nữa, cả chuyện sinh con cô cũng sắp quên mất rồi.

Cô đứng trước cửa phòng quen thuộc, bên trong là căn phòng của tên ác ma đó, cô hít một hơi thật sâu rồi vội mở cửa, Tống Khâm lại ngồi trên giường anh xoa xoa hai bên thái dương đầy sự mệt mỏi, anh đột ngột cất giọng như đã biết được sự xuất hiện của Lý Bội Ân.

“Đến đây xoa đầu cho tôi!”

Lý Bội Ân ngoan ngoãn bước tới giúp anh xoa hai bên thái dương, cô cất giọng đầy sự mệt mỏi.

“Muốn làm gì thì nhanh giùm, tôi còn phải mang đồ ăn đến cho ba của tôi.”

Tống Khâm nhíu mày rồi đáp.

“Yên tâm, tôi cho người gửi đồ ăn đến cho ba cô rồi, thậm chí còn cho người đến chăm sóc ông ấy, cô không cần phải lo.”

Bàn tay của cô từ mạnh mẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng mấy ngày không gặp Tống Khâm cảm giác như tận ba năm chưa gặp cô vậy, mùi thơm quen thuộc cùng với đôi bàn tay mềm mại ấy, anh không thể nhẫn nhịn chờ đợi quá lâu nên mới bảo cô sau khi tàn làm tức tốc tới đây, anh lại nhẹ nhàng chạm vào đôi bàn tay mềm mại ngọc ngà một cách nâng niu, anh vốn dĩ chỉ xme cô là một món đồ chơi tuy nhiên anh vẫn còn mang trong đầu chút ký ức về cô gái của thanh xuân năm đó nên chẳng thể mạnh mẽ chơi đùa cô như cách mà anh từng nghĩ.

“Nhà của cô sau này không cần phải trả tiền nữa, tôi đã mua đứt nó rồi.”

Lý Bội Ân ngạc nhiên.

“Hả?”

“Tôi nói tôi đã mua lại căn hộ đó rồi, sau này mỗi tháng không cần trả tiền nữa.”

Cô lại lóe lên chút suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc anh lại có âm mưu gì khi lại tốt bụng như vậy.

“Anh lại muốn gì nữa đây?”

“Đối tốt với cô không được à?”

Lý Bội Ân ngồi xuống bên cạnh anh cười khinh bỉ.

“Đối tốt với tôi anh đang tìm cách để lấy lòng tôi để tôi yêu anh rồi đá tôi đi xem như là cách trả thù đúng chứ?”

Tống Khâm cũng không ngờ cô lại nghĩ xấu cho anh như vậy nhưng bản chất anh đóng vai ác quen rồi đột nhiên đối tốt với người ta khiến người ta hiểu lầm cũng thật khó chịu, tuy nhiên anh lại lười giải thích, Tống Khâm cười khẩy đáp.

“Cô thông minh thật đấy.”

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ yêu anh đâu, anh muốn có con lắm đúng không? vậy thì sớm có con rồi kết thúc đi, tôi quá mệt mỏi khi dây dưa với anh rồi.”

Câu nói đầy sự vô tình lạnh lẽo của cô khiến người ta phải tổn thương, tuy nhiên Tống Khâm lại chẳng có chút cảm xúc nào, có lẽ vì anh cảm thấy quá quen với mấy câu nói của Lý Bội Ân, đơn giản ngay từ đầu họ chẳng ai có tình cảm với ai cả đơn giản cô chỉ là thú vui tiêu khiển của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.