“Thế anh muốn tôi chịu trách nhiệm gì?”
Tống Khâm cảm thấy mọi chuyện đã đi đúng hướng liền phấn khởi đứng dậy đi tới trước mặt của cô, anh nhẹ nhàng cúi người thấp xuống gian tà nói.
“Trước khi muốn biết chịu trách nhiệm cái gì, cô cần nhận diện tôi là ai trước đã.”
Lý Bội Ân cố lục lọi ký ức của mình, gương mặt này rất quen thuộc tuy nhiên cô lại không nhớ mình đã gặp ở đâu nữa, anh có vẻ rất mong đợi câu trả lời của cô nhưng cô lại làm cho anh thất vọng bởi câu nói.
“Tôi không biết anh là ai hết.”
Vẻ mặt của anh ngập tràn sự thất vọng, Tống Khâm thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô kéo ngồi ngồi xuống rồi từ từ nói.
“Vô tình thật, cô có còn nhớ tới cái đứa từng bị cô từ chối tình cảm năm cô lên lớp 10 không?”
Lý Bội Ân dường như đã nhớ ra được điều gì đó, một mảnh ký ức nhỏ nhoi về người con trai đó, năm đó cô vừa lên lớp 10, cô là học sinh giỏi nhất của lớp, tuy nhiên cô lại có xu hướng sống khép kín, với lại cô toàn chơi với những người có thành tích tốt thay vì chơi với những người chỉ biết chơi bời vì sợ bản thân sẽ bị kéo theo giống họ.
Cô nhớ năm đó có một đàn anh học khóa trên tỏ tình với cô, anh ta mệnh danh là tên lưu manh du côn, cô còn chứng kiến thấy anh ta đánh một người bạn cùng lớp của mình nên đâm ra có ác cảm và đồng thời rất ghét những kẻ bạo lực như anh ta, không biết anh ta thích cô từ lúc nào hay chỉ là trò đùa tiêu khiển của anh ta, một ngày nọ lại tỏ tình với Lý Bội Ân trước sân trường làm cho các học sinh trong trường được một phen hóng chuyện.
Vẻ mặt của Tống Khâm lúc đó rất thành tâm tuy nhiên Lý Bội Ân bày ra nét mặt khinh bỉ, cô quăng bó hoa của Tống Khâm xuống đất rồi để lại một câu lạnh lùng.
“Khi nào anh học giỏi và trở thành một người có ích cho xã hội đi rồi hãy nói chuyện với tôi, rất cám ơn anh đã thích tôi, nhưng tôi ghét loại người bạo lực lại học kém như anh.”
Ngay lúc đó anh bị tất cả học sinh của trường cười vào mặt, bị chính đám bạn của mình nhạo báng, trong khi đó cô lại chẳng có nhan sắc bằng ai, anh từ chối tất cả các cô gái khác nhưng lại hạ mình tỏ tình với Lý Bội Ân, thay vì từ chối một cách đàng hoàng nhưng cô lại dùng lời nói khinh bỉ đó đánh vào sự tự ái của anh, tin tức của anh bị lan truyền khắp trên trang của trường, anh trở thành trò tiêu khiển, đám học sinh khác còn chế ảnh của anh dán lên khắp nơi, cuối cùng anh gây ẩu đả với đám người tung tin đó và bị đuổi học.
Mọi thứ đều giống như một cơn ác mộng vậy, một cô gái hiền lành học giỏi như vậy không ngờ lại có thể làm người khác chịu tổn thương như thế, nhắc lại khiến cho Tống Khâm càng hận cô hơn, ánh mắt anh chứa vài sợi gân đỏ như máu, Lý Bội Ân cũng nhớ lại tất cả rồi, cô không thể ngờ rằng người bị cô khinh thường năm đó nay lại là sếp của mình, quả là trớ trêu.
”Chắc cô cũng không ngờ tới một ngày giám đốc của mình lại là đứa lưu manh bị cô từ chối trước kia đâu nhỉ?”
Hai mắt của Lý Bội Ân dán chặt lên gương mặt xấu xa của anh, đúng rồi gương mặt đó cô không thể nào quên được, nhưng cô lại không nghĩ mình có thể gặp lại anh, môi của cô run lên bần bật, đôi chân như mềm nhũn đi.
“Anh...anh...như vậy là muốn trả thù vì chuyện đó sao?”
Tống Khâm dùng đôi tay của mình bóp nhẹ gương mặt của Lý Bội Ân, nhẹ nhàng ghé sát môi của mình bên tai của cô cất giọng.
“Tôi chỉ muốn cho cô thấy được không phải cứ học giỏi là hay, cô thấy đấy tôi bị đuổi học, tôi chẳng cần đi học gì cả một đứa ngu dốt lại có thể làm giám đốc được đấy thôi, đơn giản vì nhà tôi có điều kiện, tiền nó lúc nào cũng hơn cái não hết.”
Anh mạnh mẽ đẩy cô ra, rồi đi tới bàn làm việc lấy một tờ giấy mang tới quăng xuống chỗ cô kèm theo một cây viết.
“Đọc kỹ đi rồi ký, đây là giao dịch của chúng ta, cô dù muốn hay không cũng phải ký nó.”
Đôi tay của cô run run cầm lấy tờ giấy đọc nội dung của nó, vừa đọc cô vừa dùng đôi mắt sát bén tựa như dao để lườm anh, biết được thân phận của anh Lý Bội Ân chẳng còn xem anh là giám đốc của mình nữa, trong tờ giấy đó viết rằng muốn Lý Bội Ân sinh con cho anh, anh sẽ chu cấp cho cô trong thời gian qua lại với nhau, đến khi cô hoàn toàn hạ sinh thành công thì cô sẽ được giải thoát và anh còn trợ cấp cho cô thêm một số tiền để trang trải cho cuộc sống.
“Tôi không chấp nhận chuyện này.”
Cô quăng tờ giấy xuống đất, Tống Khâm bỏ sự cao ngạo của mình cúi xuống nhặt tờ giấy lên phủi bụi.
“Tôi không phải lấy chuyện cũ ra để trả thù đâu, tôi thật sự rất cần một đứa con ngay lúc này, vì chỉ khi có con tôi sẽ hoàn toàn được trở thành người thừa kế khối tài sản của ba tôi, cô đọc kỹ rồi chứ, tôi có nói là sẽ chu cấp cho cô, cô cũng có lợi mà?”
Lý Bội Ân đứng dậy, ánh mắt giận dữ như muốn xé xác Tống Khâm ra làm trăm mảnh.
“Tôi sẽ không ký, anh đi mà tìm người khác đi! Tôi sẽ xin nghỉ việc trong hôm nay.”
Lý Bội Ân nói xong định rời đi thì bị giọng nói của Tống Khâm làm cho dừng lại.
“Nếu vậy tôi phải làm lớn chuyện này rồi, để mọi người biết được cô dụ dỗ tôi như thế nào, xem có công ty nào nhận cô nữa không? nghe nói ba của cô đang nằm viện hả? Nếu ông ấy biết được chắc buồn lắm.”
Nghe xong Lý Bội Ân trừng mắt quay đầu lại đi tới túm cổ áo của Tống Khâm nghiến răng nói.
“Anh dám sao?”
Tống Khâm vẫn tỏ vẻ thách thức vì đã nắm được điểm yếu của cô.
“Tôi có tiền chuyện gì mà tôi chẳng dám làm? Cô nghĩ đám người đó sẽ tin tôi hay tin cô đây?”
Cô buông cổ áo anh ra đôi chân không để trụ nổi nữa, cô ngồi bệt xuống sàn nhà đôi mắt vô hồn, tại sao cô lại gánh chịu hậu quả này, cô không nghĩ những lời nói đó của mình lại vô tình khiến bản thân trở nên tệ hại thế này.
“Cô có thể suy nghĩ, tôi cho cô hạn 1 ngày, nhanh chóng liên lạc với tôi nếu không thì cô cũng tự hiểu rồi ha?”