Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 33: Chương 33: Lọ thuốc thụ thai




Ngày mai là ngày mà hai người phải bắt đầu xuất phát đi đến một thành phố khác để công tác khoảng ba ngày, trong ba ngày này Lý Bội Ân không cần phải đối mặt với đám người kia nữa cô cũng cảm thấy có chút nhẹ lòng hơn, cô tranh thủ đến thăm ba của mình, sẵn tiện cô cũng muốn kiểm tra lại cơ thể của mình một chút.

Tông Khâm muốn đưa cô đi nhưng cô bảo rằng muốn nói chuyện riêng với ba của mình nhưng anh vẫn nhất quyết đi cùng tuy nhiên anh tôn trọng cô anh chỉ đưa cô đến bệnh viện còn mình thì ở bên ngoài xe để đợi cô.

Ngày hôm nay trông ba của cô cũng đã khỏe hơn rồi, bên cạnh còn có người mà Tống Khâm thuê để chăm sóc cho ông nên cô cũng đỡ lo lắng một phần nào, người đó thấy cô đã đến nên liền cúi đầu rời đi để lại không gian riêng tư cho hai cha con của họ, Lý Bội Ân cầm trên tay bó hoa đi tới đặt vào cái bình trên bàn.

“Ba... ba cảm thấy trong người sao rồi?”

Cô bước tới ngồi xuống nhẹ nắm lấy tay của ông, trông ông cũng có chút sức sống hẳn ra tuy nhiên vẫn còn hơi yếu một chút, ông nhấc tay lên run run chạm vào đầu của cô cười hiền.

“Ba khỏe rồi, cám ơn gái, mà...Bội Ân... tiền ở đâu con có để phẫu thuật vậy? ba nghe nói số tiền rất lớn có phải không?”

Lý Bội Ân bị ông hỏi như vậy nên cũng có vẻ khó trả lời, ánh mắt cô tránh né ông để tìm lý do rồi nhanh chóng trả lời để cho ông yên tâm.

“Thật ra con đã mượn của một người bạn, cô ấy làm ở công ty con nhà của cô ấy rất có điều kiện nghe con kể về hoàn cảnh của mình nên cô ấy thương cảm cho con mượn đấy ba.”

Nghe đến đây nước mắt ông rơi lả chã, căn bệnh quái ác này lại khiến ông lẫn con gái của ông là người phải chịu khổ nhất, số tiền đó lớn đến nỗi cô có thể sống được cả đời luôn ấy chứ, liệu cô trả bằng cách nào, ngày ngày gầy lưng ra làm để trả nợ dù ông có khỏe lại cũng không thể nào vui vẻ được.

“Rồi con định trả đến khi nào đây? con ơi là con để ba chết có phải tốt hơn không, đúng là già báo con báo cái mà.”

Cô ôm lấy ông khóc lớn giọng nghẹn ở cổ.

“Không, ba ơi đời này con chỉ còn có ba thôi, dù bất cứ giá nào con vẫn muốn ba sống đến khi con thành công mà ba, ba ráng cố gắng chút thôi được không?”

Cô và ông không biết đã khóc đến khi nào, Lý Bội Ân cố gắng trấn an ông rằng mình có thể tự mình trả được số tiền đó bằng bất cứ giá nào thì ông mới yên tâm, cô đưa ngón tay lau đi những giọt nước mắt của ông, nhìn ông lúc đau đớn cô làm sao có thể đành lòng để ông chịu đựng như vậy, tim gan của cô như đứt thành từng đoạn, nhưng bây giờ không còn nữa rồi, ông sẽ khỏe mạnh và chờ đợi nhìn thấy cô đứng trên đỉnh vinh quang để làm nở mày nở mặt của ông và cũng như hương hồn mẹ của cô ở trên trời.

Khi thấy ông đã ngủ say, cô bước ra ngoài dặn dò người chăm nom cho ông rồi đi đến khoa phụ sản, cô cũng khá hồi hộp khi đến đây, có thể tham khảo ý kiến của bác sĩ xem họ có cách để giúp có thai sớm hay không.

“Chào cô, cô khám thai sao?”

Lý Bội Ân lắc đầu sau đó e ngại nói.

“Tôi muốn hỏi có thuốc nào uống để nhanh thụ thai không ạ?”

Vị bác sĩ nhìn cô trông vẫn còn rất trẻ tuy nhiên lại khó có thai cũng là chuyện bình thường, vị bác sĩ đưa ra cho cô xem quá trình thụ thai rồi đặt lên bàn một lọ thuốc.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi 23.”

“Cô và chồng vẫn quan hệ thường xuyên chứ?”

Lý Bội Ân ngại ngùng gật đầu, sau đó bác sĩ đưa cho cô lọ thuốc trên bàn, Lý Bội Ân cầm lấy nó trên tay đây là thứ có thể thúc đẩy cô có thai, trong ba ngày đi công tác cô nhất định sẽ nhân cơ hội, cô nhất định phải có thai càng sớm càng tốt.

Sau khi được bác sĩ chỉ dẫn cách sử dụng thuốc, cô liền cho lọ thuốc vào trong túi xách che đậy kỹ lưỡng rồi đi ra xe tìm Tống Khâm, anh vì ngồi trong xe ngột ngạt quá nên ra ngoài ngồi ở băng ghế đá hít thở một chút, thấy Lý Bội Ân từ bên trong đi ra anh liền đứng dậy đi tới đỡ cô.

“Mắt sưng cả rồi.”

Cô chạm nhẹ vào mắt của mình rồi lơ thơ đáp.

“Không sao sẽ hết nhanh thôi.”

Tống Khâm dìu cô lên xe rồi cùng nhau đi tới nhà hàng gần đó, trong bữa ăn Lý Bội Ân không ăn được gì cả nhưng chỉ có một món làm cô nhớ tới món mẹ cô từng nấu là món canh gà hầm củ sen, không ngờ ở đây lại có thể nếm lại mùi vị của quê nhà.

“Ngon không? cô thích canh này à?”

“Đúng vậy, nó giống mùi vị mẹ tôi nấu cho tôi ăn lúc nhỏ.”

Tống Khâm liền cho người dọn đi mấy món không cần thiết lên thêm phần canh gà cho cô, bên cạnh đó anh còn mở điện thoại lên để tìm hiểu công thức nấu canh gà chuẩn vị nhất của quê cô, trong bữa ăn đó anh hoàn toàn mất tập trung chỉ nhìn vào điện thoại rồi lại ghi chú gì đó, ánh mắt trở nên trầm ấm hơn dành cho Lý Bội Ân, có thể khiến cô vui thì làm gì cũng được, thỉnh thoảng lại mơ mộng về chuyện gì đó rồi lại tự cười khiến Lý Bội Ân còn tưởng là anh bị điên rồi chứ nhưng khi hỏi thì anh chỉ nói là không có gì, rồi lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại rất chú tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.