Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 107: Chương 107: Kịch trong kịch




“Bà tới giúp tôi? Giúp tôi cái gì? Tôi không cần hỗ trợ, cuộc sống của tôi cực kỳ bình thường, không có bất kỳ trách nhiệm gì.” Nguyễn Hàm cảm thấy lời Ôn Nghi nói thực buồn cười.

“Ai cũng là phụ nữ, nói trắng ra đi, tôi biết cô thích Đường Diệc Sâm.”

Dừng một chút, Ôn Nghi nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Hàm, bà tiếp tục nói: “Từ lúc ở đại học Havard, cô đã thích Đường Diệc Sâm, đáng tiếc, cậu ta chỉ coi cô như bạn bè. Cậu ta không trực tiếp cự tuyệt cô, Nguyễn phó tổng, tôi nói đúng không?”

Khóe miệng Nguyễn Hàm giật giật một phen, cô cũng không trực tiếp trả lời suy đoán của Ôn Nghi.

“Mặc kệ cậu ta có phải thật sự có cảm tình với Thủy Tâm Nhu hay không, cậu ta đã cưới cô ta, bởi vì sau lưng cô ta còn có một tập đoàn Vạn Huy cường đại. So với cô ta, cho dù cô rất có năng lực, cô đích thật có thể giúp cậu ta, tôi cảm thấy thẻ bài của Đường Diệc Sâm đặt cược đúng cửa rồi.

Chính xác vào ba năm trước mà nói, tập đoàn Vạn Huy so với cô quan trọng hơn, liên quan mật thiết tới tiền đồ của cậu ta. Hiện tại thì khác rồi, địa vị của Đường Diệc Sâm tại Liên Khải cơ bản đã ổn định, cho dù không có sự ủng hộ của tập đoàn Vạn Huy, cậu ta cũng có thể trở thành vương giả trên thương trường.

Cho nên, ý tứ của tôi hẳn cô cũng biết?”

Giật giật khóe miệng, Nguyễn Hàm hừ cười, “Bà Ôn, tôi thật sự rất không rõ ý tứ của bà.”

“Ok, lời này coi như tôi chưa từng nói qua. Có điều, tôi tặng cho cô một lời nhắc nhở, cô nên đi điều tra chuyện xấu trước khi kết hôn giữa Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu, rất thú vị nha, rất đáng cho cô xem, ngàn vạn đừng bỏ qua tiết mục đặc sắc kịch trong kịch như thế.”

“Bà Ôn, Đường Diệc Sâm cũng chưa từng đắc tội bà? Ở một phương diện nào đó, bà cũng coi như là mẹ nhỏ của anh ấy. Bà ở sau lưng giẫm lên đuôi anh ấy là vì lót đường cho con trai bà phải không? Con người của tôi rất đơn giản, nếu anh ấy coi tôi như bạn bè mà tín nhiệm, tôi đương nhiên cũng sẽ không bán đứng anh ấy.

Nếu bà vội vã muốn vì con trai bà lót đường mà nói, cầu xin bà, dùng phương pháp cao minh khác đi. Bà như vậy trăm phương ngàn kế đặc biệt đến nói với tôi mấy câu này, tôi cảm thấy bà cực kỳ nhàm chán. Bà nói tôi rất có năng lực, cho dù muốn có được Đường Diệc Sâm, tôi cũng phải thắng một cách xinh đẹp, thủ đoạn hạ lưu tôi sẽ không dùng.”

Mắt sáng tỏ lóe ra tia giảo hoạt, Nguyễn Hàm đứng lên, “Còn nữa, tôi căn bản không để Thủy Tâm Nhu vào mắt. Cô ta khẳng định không thể cản đường tôi, vật tôi cần tìm cho tới bây giờ chưa từng bị thua. Thật ngại quá, nếu tôi vô ý đắc tội bà Ôn, mong thông cảm. Tôi xông hơi cũng đủ lâu rồi, mồ hôi đầy người, dinh dính không thoải mái. Tôi đi trước, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”

Nhìn bóng dáng lãnh tuyệt của Nguyễn Hàm, ánh mắt Ôn Nghi không tự giác lộ ra tia khinh thường.

Xì… Người phụ nữ không biết tự lượng sức mình lại còn giáo huấn bà.

Nếu không phải thấy cô còn có chút giá trị lợi dụng, bà còn lâu mới cúi người tới nói với cô mấy câu này.

Hừ……. lại còn đặc biệt không biết điều!

Có điều, bà đặc biệt có chút đồng ý, người phụ nữ này thật sự không đơn giản!

————————-

“Mẹ, con có thể ở với mẹ không? Con không muốn về nhà với ba.”

Thủy Thịnh Duệ ngồi trên giường bệnh, bộ dáng đáng thương tội nghiệp nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm đang giúp cậu thu thập đồ đạc, hốc mắt cậu đỏ đỏ, một bộ dáng sắp khóc.

Nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt nho nhỏ của cậu, cậu lại kiên trì không cho mình khóc.

Mẹ nói, cậu là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không thể dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng mà, cậu không muốn tách ra riêng với bà, càng nghĩ lại càng muốn khóc.

Buông đồ trong tay ra, Hoa Thiên Tầm ôm chặt con trai vào lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng mà trấn an đầu cậu, “Thịnh Duệ, con đã quên mẹ đã nói qua cái gì với con rồi sao? Con phải ngoan, phải nghe lời, mẹ sẽ không rời khỏi con, bởi vì con đã mọc rễ trong lòng mẹ rồi. Con tới nhà ba ba chẳng qua là thay đổi cách sống thôi, con có thể thay mẹ bảo vệ ba ba rồi. Đương nhiên, mẹ còn có thể đi thăm Thịnh Duệ a…”

“Nhưng mà… con không muốn tách ra ở riêng với mẹ. Mẹ, mẹ có thể theo con đến nhà ba ba hay không?”

Hoa Thiên Tầm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Thịnh Duệ, lòng cô cũng đau.

“Khụ khụ…”

Nghe tiếng, cô ngước mắt lên. Cô thấy Thủy Mộ Hàn đẩy Bối Kỳ vào.

A… bọn họ cùng nhau tới đón con trai cô về nhà, thật châm chọc!

Người phụ nữ kia một chút cũng không thay đổi, mặc dù chân bị phế, vẫn cao quý tao nhã như vậy, nhưng tâm lại ngoan độc như rắn rết vậy.

“Mẹ, mẹ có thể cùng con tới nhà ba ba không? Chúng ta cùng sống chung.” Thủy Thịnh Duệ lắc tay Hoa Thiên Tầm, ngây thơ hỏi.

Hoa Thiên Tầm hồi phục tinh thần, theo bản năng cô liếc Thủy Mộ Hàn. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của anh, trên trán vẽ ra ba đường đen thui.

“Thịnh Duệ, mẹ cũng có cuộc sống của mình, mẹ giúp con thu dọn đồ đạc trước.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm tránh bàn tay nắm chặt tay cô của Thủy Thịnh Duệ.

“Mẹ…”

Nhìn biểu tình ủy khuất của con trai, Hoa Thiên Tầm đau lòng khó nói thành lời.

Nhưng mà, cô tuyệt đối không thể mềm lòng.

Thịnh Duệ, thực xin lỗi, mẹ không phải không cần con, cho con ở lại bên người ba con, con mới không gặp nguy hiểm.

“Con gọi là Thịnh Duệ phải không? Con có thể gọi cô là dì…, đây là quà cô tặng con.”

“Tôi không cần… tôi chỉ muốn mẹ!” Không vui gầm thét, Thủy Thịnh Duệ quăng món đồ chơi Bối Kỳ đưa ra xa, cũng ném vỡ.

“Thịnh Duệ, không được hỗn, sau này cô ấy chính là mẹ con.”

Giọng nói của Thủy Mộ Hàn không thể nghi ngờ chính là bồi thêm một dao vào trái tim nát vụn kia của Hoa Thiên Tầm, cô không tự giác run lên một cái.

“Cô ta không phải mẹ tôi…” Thủy Thịnh Duệ khổ sở gục đầu xuống, phùng má tức giận, nước mắt tràn mi.

“Hàn, anh nhẹ nhàng chút, đừng dọa thằng bé, em không sao cả. Cho thằng bé chút thời gian, nó sẽ tiếp nhận chúng ta.”

“Cô Bối, thực xin lỗi, Thịnh Duệ không phải cố ý, về sau nó sẽ không cáu giận như vậy nữa. Là tôi không dạy bảo nó tốt, là lỗi của tôi, sau này phiền cô thay tôi chiếu cố thằng bé. Tôi muốn nói chút chuyện với cô, được không?”

“Cô Hoa, cô không cần khách khí như vậy, con của Hàn đương nhiên là con của tôi, tôi đương nhiên sẽ chiếu cố tốt thằng bé.” Ánh mắt sáng ngời lóe ra oán hận, “Được, chúng ta nói chuyện thằng bé đi. Tôi cũng muốn biết một chút thói quen sinh hoạt của Thịnh Duệ, về sau càng thuận tiện chăm sóc thằng bé.”

————————-

Rời khỏi phòng bệnh, Hoa Thiên Tầm đẩy Bối Kỳ tới cuối hành lang thì dừng lại.

“Cô Bối, Thủy Mộ Hàn không ở trong đây, chỉ có hai người chúng ta, cô không cần tiếp tục đóng kịch nữa.”

“Hoa Thiên Tầm, đến bây giờ cô còn níu kéo gì nữa, kết quả, người đàn ông cùng con trai cô, toàn bộ của cô không phải đều ở trong tay tôi. Nghĩ đến con trai cô sau này đều phải gọi tôi là mẹ, trong lòng tôi liền đặc biệt thoải mái làm sao.”

Hoa Thiên Tầm thình lình bóp lấy cổ Bối Kỳ, một cỗ lửa giận thổi quét về hướng cô, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, “Tôi cảnh cáo cô, ngàn vạn lần đừng giở trò với con trai tôi, nếu không, tôi nhất định cho cô chết thật khó coi. Đừng nói là phế đi một đôi chân của cô, giết chết cô tôi cũng bằng lòng.

Từ khi tôi đi qua nhà cô, cô liền tìm mọi cách hại tôi. Tôi không nhớ rõ bản thân đã đắc tội với cô chỗ nào. Đừng để cho tôi tìm ra được bằng chứng cô giết chết Hoa Thác Dã, nếu không, tôi khẳng định sẽ đưa cô vào tù.

Cô u oán trừng mắt nhìn tôi như thế làm chi, tôi không phải Thủy Mộ Hàn, cho dù cô chết, tôi cũng sẽ không thương cảm cái người tàn phế như cô. Hừ… tôi cùng anh ấy ly hôn thì thế nào, cô cắt được quan hệ giữa tôi và anh ta sao? Anh ta vừa thấy con trai sẽ nhớ tới tôi, chúng tôi đã ngủ với nhau, không chỉ một hai lần. Tôi không có ở bên nhiều năm như vậy, anh ấy có chạm qua cô sao?

Người nào lại đối với một người tàn phế mà thấy hứng thú chứ?” Lời nói như lưỡi đao lạnh chua chát cay nghiệt vung loạn tới, Hoa Thiên Tầm áp sát mặt tới mặt Bối Kỳ, cô thách đố trừng mắt nhìn cô.

Đôi tay Bối Kỳ gắt gao nắm chặt xe lăn, run rẩy, ánh mắt tối tăm cũng phóng ra ánh sáng lạnh âm trầm về phía Hoa Thiên Tầm.

“Đừng tưởng rằng cô có thể buộc được người Thủy Mộ Hàn, cô có thể buộc được trái tim anh ta sao? Yêu do tâm sinh, cô khống chế được anh ta sao? Thức thời mà nói, đừng làm quá mức, bức tôi đến đường cùng, tôi cũng sẽ giống con chó điên cắn loạn người.” Khinh thường vỗ vỗ khuôn mặt Bối Kỳ, Hoa Thiên Tầm rút tay lại.

Cô đẩy xe lăn về phía phòng bệnh.

“Hoa Thiên Tầm, không phải cô chết thì là tôi chết, tôi nhất định sẽ không cho cô sống yên ổn đâu. Rồi cô xem, tôi sẽ đùa bỡn người đàn ông cùng con trai cô thế nào. Tôi chuẩn bị kết hôn với Thủy Mộ Hàn, cô cũng đừng khóc hư mắt. Ha ha, lưu con mắt lại nhìn người đàn ông của cô biến thành người đàn ông của tôi.”

“Được a, vậy cô cần phải quản được người đàn ông của mình đó…”

Hoa Thiên Tầm đi rồi, Thủy Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, ánh mắt bị sương mù che phủ cực kỳ u oán trừng mắt Thủy Mộ Hàn.

“Chú là ba tôi sao? Vì sao chú không cần mẹ với tôi?

Vì sao ba năm sau chú mới đột nhiên xuất hiện cướp tôi đi?

Tôi không thích chú, tôi ghét chú! Chú không thích tôi với mẹ!”

Đối mặt với chất vấn cùng lên án của con trai, trái tim Thủy Mộ Hàn mãnh liệt run lên một cái, anh căn bản cũng không biết sự tồn tại của cậu.

Nếu trước khi ly hôn biết Hoa Thiên Tầm có cậu, chỉ sợ, anh sẽ không để cho cô sinh con ra.

Có lẽ, bọn họ sẽ không ly hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.