Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 24: Chương 24: Lẩu siêu cay




Lễ đính hôn kết thúc không tới 24 giờ, ‘mặt người dạ thú’ là đánh giá của Thuỷ Tâm Nhu dành cho Đường Diệc Sâm.

Sớm biết Đường Diệc Sâm trên tiệc đính hôn kia quỷ mị mê người, anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn, những từ tốt đẹp để hình dung anh kia lại là người giảo hoạt, âm hiểm, khốn nạn, đáng ghét, nói cái gì cô cũng sẽ không phối hợp với anh diễn kịch.

Ngồi ở trong xe Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu ảo não, tức giận. Cô quay mặt nhìn cảnh trí bay vút ngoài cửa sổ, hoàn toàn coi như anh không tồn tại.

Tính tình cô vốn luôn tốt vậy mà bị anh chọc cho tức giận đến tóc cũng muốn bùng nổ, cô còn bị thiệt thòi lớn.

Nháy mắt, không khí trong xe yên lặng, Đường Diệc Sâm lái xe thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thuỷ Tâm Nhu tức giận.

Ngoài tưởng tượng của anh, người phụ nữ này thú vị hơn bình thường.

Biểu tình của cô cực kỳ phong phú, một cái nhăn mày một nụ cười vô cùng sinh động.

Không tự chủ, khoé miệng của anh hơi hơi nhếch lên, tạo thành một độ cung tuyệt đẹp.

—————————

Sắm vai người yêu, Đường Diệc Sâm nghênh ngang, không để ý sự đồng ý của Thuỷ Tâm Nhu, vẫn cứ nắm tay cô đi vào một nhà hàng tao nhã.

Ngay cả khi thỉnh thoảng gặp phải đám phóng viên chó săn, anh cũng hào phóng trả lời câu hỏi của bọn họ, thậm chí vẫn tuỳ ý bọn họ chụp ảnh, sợ là người trong thế giới không biết bọn họ đang hẹn hò.

So với sự phách lối của Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu mang một gương mặt sầu não, cô chỉ muốn cùng anh phân rõ giới tuyến.

Đôi mắt tinh ranh tuỳ ý di chuyển một chút, Thuỷ Tâm Nhu nhíu mi nói: “Mộc Lâm Sâm, hiện tại tôi không muốn ăn đồ Tây, nếu không, chúng ta đi ăn cái khác đi.”

Nhíu mày lại, trong con ngươi sắc bén hiện ra vài tia hứng thú, “Được, đều nghe bà xã.”

Khoé miệng Thuỷ Tâm Nhu giật giật một phen, cô lựa chọn im lặng, chẳng muốn đi lý luận với Đường Diệc Sâm vô sỉ, dẫn đầu đi ra khỏi nhà hàng Tây tao nhã.

Được cô chỉ dẫn, chiếc Porsche màu bạc của Đường Diệc Sâm vững vàng ngừng lại trong bãi đỗ xe của một quán lẩu.

Bọn họ đồng thời đi vào trong tiệm, bên trong khách khứa không ít, hơi nóng khắp nơi, đập vào mặt là một mùi hương kích thích sự thèm ăn.

Thuỷ Tâm Nhu chọn một bàn chưa ai ngồi, lập tức có người phục vụ tiến lên rót trà, đưa thực đơn.

“Xin hỏi hai anh chị muốn dùng loại lẩu nào? Loại cay? Loại siêu cay? Nếu không hay là lẩu uyên ương?”

Không cần suy nghĩ, Thuỷ Tâm Nhu lập tức nói: “Cho tôi một phần lẩu siêu cay, hơi tê là được.”

Đường Diệc Sâm nhìn vào thực đơn, mắt anh không mù, nhìn thấy lẩu siêu cay có một cái dấu tích, bên trong đặc biệt ghi rõ ba chữ ‘vô cùng cay’.

Môi mỏng định mấp máy, anh vẫn ung dung nhìn Thuỷ Tâm Nhu.

Có chút mừng thầm, đôi mắt lấp lánh của Thuỷ Tâm Nhu chiếu thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm, trào phúng nói: “Nếu anh không thích ăn, hiện tại có thể rời đi trước, chờ một chút tôi tự mình bắt xe về nhà.”

Khốn kiếp, thức thời thì liền biết khó mà lui, đừng quấn lấy cô, hiện tại cô đặc biệt nhìn anh không vừa mắt.

“Anh không có ý kiến, tuỳ em thôi.” Đôi môi mỏng bỗng dưng hơi nhếch lên, Đường Diệc Sâm lộ ra ý cười nhợt nhạt, giơ hai tay không nói gì.

Anh chỉ kêu người phụ nữ lấy hai lon nước Vương lão cát, sẵn tiện để chút nữa dùng hạ hoả.

Biểu tình trên mặt cứng đờ, nháy mắt, ánh sáng loé lên trong mắt của Thuỷ Tâm Nhu trở nên ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.