Yêu Đội

Chương 46: Chương 46




Edit + Beta: Vịt

Tiêu Mục Đình hỏi: “Cậu muốn mặc lễ phục quân đội?”

“Không muốn a.” Thiệu Phi người này thiên phú dị bẩm, mở to mắt lúc nói chuyện, cho dù là nói dối, cũng cho người ta ảo giác ngây thơ thành thực. Nhưng hạng thiên phú này ở bên cạnh Tiêu Mục Đình không quá hiệu nghiệm, Tiêu Mục Đình có thể thu hết thuần túy của cậu vào đáy mắt, cũng có thể phân biệt ra được những lời là thật, những lời trộn lẫn giả.

Thiệu Phi ho nhẹ hai tiếng, bị ánh mắt nhu hòa của Tiêu Mục Đình che phủ không quá tự nhiên, lại tự mình đắp vá: “Lễ phục quân đội không phải là mặc trường hợp chính thức sao? Lên sân khấu báo cáo gì đấy nhỉ, chính thức đi? Tôi đương nhiên không quá muốn mặc, quấn đai võ trang còn không thể quấn ra nếp may, phiền muốn chết, vẫn là đồ ngụy trang thoải mái......”

Tiêu Mục Đình nghiêm mặt nói: “Vậy tôi đi câu thông chút, không mặc lễ phục quân đội, mặc đồ ngụy trang tới.”

Thiệu Phi sửng sốt, thất vọng trong lòng lập tức từ trong mắt rò ra: “A...... Không mặc lễ phục quân đội a......”

Tiêu Mục Đình thiếu chút nữa nhịn không được cười.

Anh sao có thể nhìn không ra Thiệu Phi muốn mặc lễ phục quân đội một lần, nhưng lính đặc chủng tới cơ quan lên sân khấu quả thực không cần mặc lễ phục quân đội, huống chi lễ phục quân đội cũng không phải là ai cũng có. Đừng nói lễ phục quân đội, kỳ thực rất nhiều chiến sĩ lúc làm báo cáo ngay cả thường phục cũng không mặc, một thân đồ ngụy trang liền đi lên, dưới đài như thường một mảnh hoan hô. Dù sao lính đặc chủng muốn chính là cỗ hơi thở tác chiến, mặc thường phục mặc đồ ngụy trang đều thiếu cỗ ý vị.

Bất quá Thiệu Phi muốn mặc lễ phục quân đội cũng bình thường, Tiêu Mục Đình nghĩ, tiểu tử kỳ thực rất đỏm dáng, lúc đắc ý bước đi đều uốn mông lắc hông, nếu thật sự mặc lễ phục quân đội vào, đoán chừng soi gương cũng có thể bay lên.

Thiệu Phi bị Ngải Tâm gọi đi, nửa phút sau lại lộn về, “Đội trưởng.”

“Huh?”

“Ngài vẫn là đừng đi câu thông, không phải lễ phục quân đội ư, phiền toái thì phiền toái chút, nhưng mặc một lần cũng không thành vấn đề. Bên trên bảo chúng ta mặc cái gì, chúng ta liền mặc cái đó, đỡ cho người khác nói binh Liệp Ưng xoi mói, kiêu căng.”

Thiệu Phi lúc nói lời này đầy mặt chính khí, còn đứng tới thẳng tắp, đem Tiêu Mục Đình cực kỳ vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ, thế là nói: “Nghĩ tới rất chu toàn a.”

Chân mày Thiệu Phi ngăn không được giương lên, khóe môi câu lên lại áp xuống, tựa hồ như vậy mới có thể lộ ra vẻ lão thành đáng tin: “Hẳn vậy! Vậy đội trưởng, tôi còn có việc, đi trước ha.”

Tiêu Mục Đình gật đầu nói “được”, đợi Thiệu Phi chạy xa rồi, mới bắt chước lại cái câu “Hẳn vậy” ông cụ non kia, cười lắc lắc đầu.

Trong đội phải báo cáo không chỉ một mình Thiệu Phi, nhưng muốn mặc lễ phục quân đội chỉ có Thiệu Phi. Mấy đội viên lớn tuổi một câu vạch trần lời Tiêu Mục Đình không nói, Thiệu Phi càng buồn bực: “Lên sân khấu báo cáo thật sự không cần mặc lễ phục quân đội a?”

“Thật sự không cần! Cũng không phải là dâng quốc kỳ đón khách quý, mặc lễ phục quân đội cái gì a! Hơn nữa muốn mặc cũng không có thời gian cho chú mặc a.” Ngải Tâm nói: “Chúng ta cũng không phải là binh nghi thức, ở đâu ra lễ phục quân đội?”

Thiệu Phi vừa nghĩ cũng đúng, nhưng lại không cam lòng: “Mượn một bộ không được sao?”

Bộ đội cảnh vệ cơ quan chiến khu bình thường cũng phụ trách nhiệm vụ lễ nghi, không thể nào không có lễ phục quân đội.

“Vậy chú phải xin Tiêu đội hỗ trợ.” Trần Tuyết Phong nói: “Bất quá chú làm gì mà nhất định muốn mặc lễ phục quân đội? Đầu năm lúc Tiêu đội vừa tới, chú không phải nói lễ phục quân đội mặc trên người ẻo lả sao?”

“Em không nói!” Thiệu Phi không nhận, cứng cổ cãi: “Em chưa từng nói lời như vậy!”

“Xùy, chú á lời quá đáng hơn đều nói qua, hiện tại một câu “ẻo lả” thôi cũng không nhận?” Ngải Tâm nói: “Sợ cái gì, bọn anh lại không đi báo cáo với Tiêu đội. Bất quá nói thật, chú sao lại muốn mặc lễ phục quân đội?”

Bởi vì đội trưởng từng mặc a!

Thiệu Phi ở trong lòng gào thét một tiếng, trong miệng lại không kiên nhẫn nói: “Thuận miệng nói mà thôi, không mặc thì không mặc a, em cũng không phải là không mặc thì không thể. Đồ ngụy trang thì đồ ngụy trang đi, ngày mai ai lên sân khấu trước?”

Nói thì nói như thế, nhưng tâm tư “Muốn mặc lễ phục quân đội” xuất hiện, cũng không quá dễ dàng tiêu xuống. Trần Tuyết Phong nói chuyện mượn lễ phục quân đội có thể nhờ Tiêu Mục Đình, nhưng Thiệu Phi vừa nghĩ, mình trước đó không lâu mới nói với Tiêu Mục Đình để cho mặc cái này mặc cái nọ, bây giờ biết cơ quan không bảo mặc lễ phục quân đội, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lại nói “Ngài mượn giúp tôi một bộ lễ phục quân độ đi” lộ ra vẻ mặt dày, hơn nữa còn rất giả, lời nói dối “Tôi không muốn mặc” lúc trước lập tức lộ.

Thiệu Phi cảm thấy chuyện này không thể hi vọng, thôi vậy, bằng không thì e rằng không trọn vẹn được. Tới lúc đó nếu Tiêu Mục Đình hỏi “Cậu sao lại muốn mặc lễ phục quân đội”, cậu không tự tin giống như lúc hổ báo với Ngải Tâm Trần Tuyết Phong. Nếu không cẩn thận bật ra một câu “Tôi muốn mặc quần áo giống ngài”, vậy sau đó nhất định không phanh xe được, kể cả “Tôi thích ngài” cũng sẽ buột miệng nói ra.

Cái này không được, Thiệu Phi nghĩ, trước khi không có cảm giác được Tiêu Mục Đình đối với cậu cũng có ý tứ, không thể biểu lộ lung tung.

Trẻ con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, điều đầu tiên chính là làm việc phải lưu lại lối thoát.

Nhà khách cơ quan điều kiện không tệ, các đội viên hai người một phòng, Tiêu Mục Đình một mình một phòng. Bất quá đội viên là số đếm, hoặc là lẻ ra một người, hoặc là ghép đủ.

Quen chen chúc một phòng ngủ, không ai nguyện ý ở phòng lẻ ra, Thiệu Phi chỉ chỉ Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong: “Chúng ta ba người một ổ, Ngải Tâm to con, em với Tuyết Phong chen một cái giường.”

Giường đơn phòng hai giường đều rất lớn, ngủ hai người hoàn toàn không thành vấn đề.

Chuyện phòng ốc giải quyết, sau khi ở nhà ăn ăn xong cơm, Thiệu Phi trong lòng ngứa, thừa dịp thời gian còn sớm, cất bước liền chạy tới phòng Tiêu Mục Đình.

Các đội viên được sắp xếp ở lầu 2, Tiêu Mục Đình ở lầu 3, Thiệu Phi cho rằng phòng lầu 3 chỉ có một cái giường, là loại phòng giường lớn xa hoa, đi vào vừa nhìn, mới phát hiện kỳ thực cũng là phòng hai giường.

Tiêu Mục Đình đang gọi điện thoại, nghe đối diện hình như là Ninh Giác. Thiệu Phi nhoài trên bệ cửa, điềm nhiên như không nghe lén. 10 phút sau Tiêu Mục Đình cúp điện thoại, từ trên bàn cầm lấy một túi bánh quy lớn cỡ bàn tay ném cho Thiệu Phi: “Ngày mai phải lên sân khấu, khẩn trương sao?”

Thiệu Phi ở đại đội tân binh chính là tấm gương huấn luyện, ở trước mặt nhiều người báo cáo không phải lần đầu, khẩn trương thì không biết được, nhưng có Tiêu Mục Đình nhìn, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm.

Một khi thấp thỏm, lời liền nhiều.

“Không khẩn trương, không phải tới nói vài câu sao, tôi cố được.” Thiệu Phi tốc độ nói hơi nhanh, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi nghe đám Ngải Tâm nói, không cần mặc lễ phục quân đội, ngay cả thường phục cũng không cần. Mặc đồ ngụy trang không có chút áp lực nào a, không khác lắm với bình thường giáo huấn.”

Nói xong chửi mình — Cái đcm chứ sao lại liên quan đến lễ phục quân đội rồi!

Tiêu Mục Đình thấy cậu sắp bóp nát bánh quy, cười nói: “Như vậy đi, lần này thời gian khá gấp, không nhất định có thể mượn được lễ phục quân đội thích hợp. Qua đợt này chúng ta về doanh trại rồi, cậu nếu như vẫn muốn mặc, thì thử của tôi một chút?”

Trong tay Thiệu Phi “Răng rắc” một tiếng, bánh quy triệt để vụn, “Của ngài?”

Tiêu Mục Đình nói xong cũng cảm thấy có chút không ổn, lúc trước vốn là có chút tính toán, lo lắng Thiệu Phi sinh ra tâm tư khác, vừa rồi cư nhiên không chút nghĩ ngợi nói ra lời như vậy, thật sự là không nên.

Tiêu Mục Đình thở dài, “Bất quá vóc người chúng ta khác nhau, mặc ra hiệu quả khả năng không quá giống nhau.”

Thiệu Phi nhẹ nhàng dẩu môi: “Đội trưởng, ngài chính là muốn nói ngài cao hơn tôi chứ gì.”

Biểu tình này chọc cười Tiêu Mục Đình, “Không sao, cậu còn nhỏ, sau này vẫn có thể lớn.”

“Tôi chỗ nào nhỏ? Sắp 21 rồi!” Thiệu Phi gần đây thường xuyên cường điệu mình “Không nhỏ”, hận không thể đem kém 14 tuổi kéo trở lại, nói xong lại nói: “Đúng rồi đội trưởng, phòng này của ngài không phải phòng giường lớn xa hoa?”

“Đây là nhà khách bộ đội, ở đâu ra phòng giường lớn xa hoa?”

“Vậy ngài sẽ nửa đêm đầu ngủ giường bên trái, nửa đêm sau ngủ giường bên phải sao?”

Tiêu Mục Đình buồn cười: “Tôi không mộng du.”

“Ngài có mộng du hay không tôi còn không biết? Tôi là cái gì của ngài? Tôi là lính cần vụ của ngài a!” Thiệu Phi ở trong lòng tự giác đem “lính cần vụ” thay là “bạn trai”, lại nói: “Tôi chỉ là đang nghĩ, ngài có thể bởi vì tới một chỗ mới hưng phấn, đổi giường ngủ hay không.”

Tiêu Mục Đình nhìn biểu tình Thiệu Phi, thế nhưng cảm thấy rất ấm áp, còn thật sự ứng với câu “Áo bông nhỏ tri kỷ” của Tiêu Cẩm Trình, thế là ngữ khí trong lúc vô tình cũng mang theo mấy phần dung túng, “Tôi hưng phấn hơn nữa cũng không cần đổi giường ngủ chứ?”

“Vậy ngài xem như vậy được không?” Thiệu Phi nghiêm trang mà làm chó săn: “Tôi bị lẻ ra, chen một cái giường với Trần Tuyết Phong. Chúng ta phải ở đây 4 buổi tối, tôi cảm thấy tôi cứ chen với Trần Tuyết Phong mãi cũng rất không đạo lý......”

Tiêu Mục Đình đã biết Thiệu Phi muốn nói cái gì. Nếu đặt ở quá khứ, anh khẳng định không chút gánh nặng nào để cho Thiệu Phi ngủ phòng mình, nhưng hiện tại có băn khoăn, không khỏi khó xử.

Nhưng Thiệu Phi hiển nhiên đối với băn khoăn của anh không biết gì cả, càng nói càng cao hứng: “Tôi ở cùng phòng với ngài được không? Tôi là lính cần vụ của ngài a, nên ở cùng một chỗ với ngài.”

Ánh mắt Tiêu Mục Đình dần sâu, nhìn Thiệu Phi một lát, đột nhiên không nói ra được lời cự tuyệt.

Lúc nói ra “Được”, ngay cả chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí hết cách.

Thiệu Phi phấn khởi xuống lầu xách hành lý, Tiêu Mục Đình nhu nhu mi tâm, xác định mình đối với Thiệu Phi là không biết làm thế nào.

Mà loại tâm tình không biết làm thế nào này, trong 34 năm cuộc đời đã qua của anh, chưa từng xuất hiện.

Thiệu Phi rất nhanh trở lại, cả đêm đều rất ngoan, Tiêu Mục Đình ở trước máy tính xem tài liệu bộ đội biên phòng Ninh Giác gửi tới, Thiệu Phi ngồi ở đối diện anh, trên giấy viết bản nháp ngày mai.

Không tập trung ngược lại trở thành Tiêu Mục Đình.

Thiệu Phi cúi đầu, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ khó nhìn, thỉnh thoảng còn nhẹ giọng lẩm bẩm mấy câu, hai hàng lông mày sinh động mà trái phải khiêu động. Tiêu Mục Đình im hơi lặng tiếng mà nhìn cậu, bị từng động tác rất nhỏ của cậu hấp dẫn, nhìn cậu nhíu mày suy ngẫm, nhìn cậu đắc ý lắc đầu. Có lần Thiệu Phi viết 3 cái sắp chữ, hẳn là đoạn văn rất quan trọng, viết xong sau đó còn chống đuôi bút trên cằm, sung sướng mà mấp máy khóe môi, Tiêu Mục Đình cũng kìm lòng không đậu mà cười lên.

Lúc Thiệu Phi giương mắt, vừa vặn đụng phải ánh mắt Tiêu Mục Đình.

Tình hình này nếu như lật ngược lại, Thiệu Phi đã sớm mặt đỏ tới mang tai, nhưng Tiêu Mục Đình lại cũng không vạch trần, giơ tay lên cầm tờ giấy trước mặt Thiệu Phi qua, ôn thanh nói: “Tôi xem xem.”

Chữ thật sự quá xấu quá trừu tượng, Tiêu Mục Đình xem tới tốn sức, Thiệu Phi vội vàng đoạt tờ giấy lại, “Đội trưởng, vẫn là tôi đọc cho ngài đi. Chữ của tôi á, là chuyên nghiệp level 8.”

Tiêu Mục Đình: “Cái gì là chuyên nghiệp level 8?”

“Kiểu chữ bác sĩ chuyên nghiệp level 8.” Thiệu Phi nói: “Ngài xem không hiểu.”

Tiêu Mục Đình cười, uống ngụm trà, Thiệu Phi nhìn, đặc biệt cơ trí mà cầm cái chén qua, thêm nước nóng vào, lúc nhìn thấy lưới lọc lại nghĩ tới chuyện tặng chén trà.

Ngày thứ hai, Thiệu Phi chờ 7 chiến sĩ ưu tú lần lượt lên sân khấu báo cáo, thu hoạch tiếng vỗ tay đầy phòng. Tiêu Mục Đình ở dưới sân khấu nhìn, một chùm ánh sáng vừa vặn từ phía sau Thiệu Phi chiếu tới, phác ra một đường viền vàng rực rỡ.

Cách lên đường tới bộ đội biên phòng còn có 2 ngày, Tiêu Mục Đình không yêu cầu đi theo tới cơ quan huấn luyện bộ đội, Ngải Tâm muốn tới trụ sở gấu trúc xem quốc bảo, Thiệu Phi cũng muốn đi, trở lại muốn lôi kéo Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình nghe xong nói: “Các cậu đi đi, trụ sở gấu trúc tôi mấy năm trước từng đi rồi, hôm nay còn có mấy cuộc họp.”

Thiệu Phi có hơi thất vọng, nhưng cũng rất hiểu, thân phận Tiêu Mục Đình đặt ở chỗ đó, bình thường ở bộ đội dã chiến thì cũng thôi, hiện tại đến cơ quan, đúng là có xã giao phải đi.

Trụ sở gấu trúc cách trung tâm thành phố rất xa, xe buýt du lịch một đường mở《Thành Đô》, làm hại Thiệu Phi chưa từng biết hát ca khúc lưu hành cũng bị tẩy não, sau khi về nhà khách trong đầu lặp đi lặp lại ngâm nga lung tung cả đêm.

Tiêu Mục Đình nghe không ra cậu ngâm nga cái gì, thuận miệng hỏi: “Tiểu đội trưởng hát cái gì thế?”

Thiệu Phi dứt khoát hát ra: “Thành Đô chẳng thể mang đi chỉ có......”

Tiêu Mục Đình từng nghe bài này, vừa định trái lương tâm khen một câu “Hát không tệ”, Thiệu Phi liền một bên thở dài một bên hát tiếp: “Chỉ có gấu trúc.”

(Cái câu bạn Phi hát đúng ra sẽ là “Thành Đô chẳng thể mang đi chỉ có ngươi”, nhưng chắc bạn ý thẹn nên hát thành “gấu trúc” =))))

Tiêu Mục Đình: “......”

Thiệu Phi nói: “Đội trưởng ngài không thấy đâu, gấu trúc rất đáng yêu.”

Tiêu Mục Đình tâm nói gấu trúc không đáng yêu bằng cậu, gấu trúc chỉ biết áo áo áo (*), cậu còn có thể hát.

((*) áo áo áo: tiếng kêu đấy, phiên âm nó ghi vậy mà tui chả biết gấu trúc kêu như nào nên để phiên âm luôn)

“Đáng tiếc a, không mang đi được.” Thiệu Phi lắc lắc đầu, xoay người đi tới bên ghế dựa, khom lưng ở trong ba lô móc hồi lâu, lúc quay lại trong tay cầm một cái hộp hình hộp chữ nhật, “Vì để mang gấu mèo đi, tôi mua một cái bình nước hình gấu mèo.”

Tiêu Mục Đình càng muốn cười.

Vật kỷ niệm gấu trúc ở Thành Đô chỗ nào cũng có, tác dụng không nhiều, giá bán cao, khách hàng bình thường là con gái trẻ tuổi. Anh không nghĩ tới, Thiệu Phi cư nhiên cũng mua một cái.

Thiệu Phi lấy siêu nước từ trong hộp ra, hai tay chìa lên phía trước: “Đội trưởng, tặng cho ngài!”

Tiêu Mục Đình ngẩn ra: “Cho tôi?”

“Ngài thích uống trà, nhưng chén trà của ngài khó giữ ấm. Sắp tới mùa thu, mùa đông cũng không xa. Tôi đã hỏi rồi, cái bình nước này phi thường giữ ấm, đảm bảo cả ngày cũng không nguội.” Trong mắt Thiệu Phi khó nén chân thành, “Hơn nữa lớn hơn chén trà của ngài, khuyết điểm duy nhất là không có lưới lọc. Nhưng tôi cảm thấy không có lưới lọc sẽ không sao, ngài nếu cảm thấy không có lưới lọc rửa phiền toái, tôi rửa giúp ngài là được rồi!”

Tiêu Mục Đình nhìn gấu mèo ngây thơ chân thành kia, không biết làm sao mà kéo khóe môi lên, nhưng trái tim lại giống như chảy qua một dòng nước ấm, bé nhỏ như nhung, sáng ngời tĩnh lặng.

Đây là lần thứ mấy hết cách với Thiệu Phi?

Thiệu Phi kéo dây treo bình nước ra, giơ tay muốn treo trên cổ Tiêu Mục Đình, động tác làm một nửa, lại rụt trở lại, treo sợi dây lên cổ mình, hướng Tiêu Mục Đình vui vẻ mà cười: “Chúng ta như vậy là có thể mang gấu mèo từ Thành Đô đi!”

_________________

Bài “Thành Đô”:

https://youtu.be/fmPB5bC5NOw

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.