Edit + Beta: Vịt
Trạm tiền đồn là bộ phận hợp thành của trạm kiểm tra biên phòng, xe cộ thông quan đầu tiên phải đi qua chính là trạm tiền đồn. Lúc báo động truyền đến, Thiệu Phi đang trong rãnh xe kiểm tra một chiếc xe vận tải hạng nặng. Khu kiểm tra giống như nhà kho tràn đầy sặc khói xe và mùi người, trong rãnh xe lại càng không thông gió, Thiệu Phi bị xông đến đầu váng não căng, sau khi biết được xảy ra chuyện lập tức phi thân từ trong rãnh xe nhảy lên, từ trong tay Ngải Tâm nhận lấy súng trường tự động kiểu 95, cầm áo ba lỗ chiến thuật (*) lên liền chạy ra ngoài.
Áo ba lỗ chiến thuật
Lần này tới cao nguyên, các lính đặc chủng cũng không mang theo quá nhiều trang bị, nhưng súng lục súng trường súng bắn tỉa và áo 3 lỗ chiến thuật đầy đủ mọi thứ, tới lúc giúp đỡ làm nhiệm vụ cũng là võ trang đầy đủ, đạn đủ cả. Thiệu Phi chỉ là bởi vì muốn tham dự kiểm tra xe cộ, mới cởi xuống áo ba lỗ chiến thuật, súng giao cho chiến hữu trông coi, lúc này phản ứng cực nhanh mà dẫn 2 đồng đội xông lên xe Jeep tác chiến, khí thế mạnh mẽ vang dội kia, đã ẩn có một phong phạm của đội trưởng.
Ngải Tâm bị lệnh cưỡng chế ở lại trạm kiểm tra hành động, cũng lập tức báo cho Tiêu Mục Đình.
Lượng oxi quá thấp cộng thêm khí ấm thấp, xe Jeep không cách nào lập tức khởi động, Thiệu Phi ngồi ở trên ghế phó lái, cũng không vội vàng thúc giục, mà là lấy ra một cuộn băng dính mài bóng, cẩn thận mà quấn lên thân súng lục kiểu 92.
Đây là phương pháp Tiêu Mục Đình dạy cho cậu — lúc người ở kịch chiến, lòng bàn tay dễ ra mồ hôi, lúc thay băng đạn lên cò một khi tay trơn, đạn bị kẹt, hậu quả không thể tưởng tượng.
Lúc ấy cậu nhìn Tiêu Mục Đình ở trên thân súng dính băng dính, cầm tới sờ sờ, không quá để ý nói: “Lực ma sát mặc dù tăng thêm, nhưng xúc cảm không làm sao tốt. Đội trưởng, ngài tin tôi, tôi tới giờ không có vào lúc lên cò tay trơn, tốc độ tiêu chuẩn nhất định, không tin tôi biểu diễn cho ngài xem?”
“Tác chiến không phải là biểu diễn.” Tiêu Mục Đình đột nhiên nghiêm túc, cầm lại súng lục không ngừng lặp lại động tác thay băng đạn, lên cò, tần suất cực nhanh, làm Thiệu Phi hoa cả mắt.
“Không trơn tay đương nhiên tốt nhất, nhưng vạn nhất lúc tay trơn, cần cậu lập tức ngắm bắn trúng, cậu phát hiện đạn không lên làm sao bây giờ? Thời điểm cậu vội vàng một lần nữa lên cò, đạn của kẻ địch đã bắn tới.” Tiêu Mục Đình nói giơ súng lục lên, họng súng chống ở mi tâm Thiệu Phi: “Ngay giữa chỗ này, cậu ngay cả hối hận cũng không kịp.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Tiêu Mục Đình không ôn hòa giống thường ngày, có mấy phần khí tràng ngoan lệ, Thiệu Phi bị sợ tới không nhẹ, lập tức kinh, ngoan ngoãn học dán băng dính, sau đó hễ có huấn luyện bắn, nhất định sẽ kiểm tra băng dính trên súng lục có cần dán lại hay không.
Xử lý xong súng lục, xe Jeep rốt cục khởi động, đội viên ngồi ở ghế lái mãnh liệt nhấn ga, xe Jeep giống như đạn phát phóng tới trạm tiền đồn. Đội trưởng trực ban ở trong máy truyền tin la: “Thiệu Phi, cmn cậu nhanh trở lại! Trạm tiền đồn tình huống không rõ, các cậu vũ khí cũng không đủ, tôi đã thông báo đội cảnh sát vũ trang đột kích, đội bọn họ tới rồi. Nếu như cậu xảy ra chuyện, tôi ăn nói với thủ trưởng thế nào?”
Thiệu Phi biết, “thủ trưởng” theo lời đội trưởng trực ban là Tiêu Mục Đình.
Lúc này nghĩ đến Tiêu Mục Đình, trong lòng Thiệu Phi không nửa phần bất an, thậm chí lúc nghe thấy hai chữ “thủ trưởng”, máu dần có xu thế sôi trào.
Không thể cứu chữa mà muốn hướng Tiêu Mục Đình chứng mình, mình có thể một mình đảm đương một phía.
Gió xen lẫn cát bụi và tuyết bay từ cửa sổ xe thổi vào, Thiệu Phi lấy dụng cụ truyền tin qua, lãnh tĩnh nói: “Chỗ trạm của tôi xuất hiện tình hình đặc biệt, nếu như tôi tới trước thời gian đuổi kịp, mà tại chỗ đợi lệnh, chờ đội cảnh sát vũ trang xung kích đến trước trợ giúp, vậy tôi mới là không cách nào ăn nói với đội trưởng.
Nói xong tắt máy truyền tin, ngón tay vuốt ve nòng súng thô ráp.
Nơi xa truyền đến tiếng súng vụn vặt. Chỉ từ trong tiếng súng Thiệu Phi phán đoán không ra đối phương có bao nhiêu người, mang theo bao nhiêu vũ khí, càng không biết có thuốc nổ chờ đe dọa tập kích được lắp đặt.
Lúc đi tới một nửa, tốc độ xe đột nhiên chậm lại, Thiệu Phi nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy đồng đội lái xe cắn răng bắp thịt phồng tới cứng ngắc, trên tay nổi gân xanh, mồ hôi từng chuỗi từ trên trán chảy xuống.
Khẩn trương!
Tinh thần kích động lúc liều lĩnh nhảy lên xe Jeep dần dần biến mất, cho dù là ai cũng sẽ khẩn trương.
Làm người ta bất an nhất chính là, bọn họ đối với tình huống trạm tiền đồn không biết gì cả.
Thiệu Phi trầm xuống một hơi, hai mắt nhìn thẳng phía trước: “Tăng tốc!”
Người có thể tiến vào Liệp Ưng, ai cũng không phải lũ hèn nhát. Đồng đội mãnh liệt nhấn ga, cắn răng nói: “Rõ!”
Trạm tiền đồn càng ngày càng gần, Thiệu Phi không khỏi nghĩ, nếu như đội trường ở đây, đội trưởng sẽ làm thế nào? Là liều mạng đuổi tới rồi nói sau giống như vậy, hay là chờ tình báo xác thực truyền về, sẽ triển khai hành động? Hoặc là giống như lời đội trưởng trực ban, chờ chi viện của đội cảnh sát vũ trang xung kích?
Thiệu Phi siết chặt nắm tay phải chống trên môi, áo trong bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Thử đứng ở góc độ của Tiêu Mục Đình suy nghĩ vấn đề cũng không phải một chuyện dễ dàng, Thiệu Phi chưa từng ra nhiệm vụ trọng đại sống còn, căn bản không cách nào dẫn nhập.
Nhưng lúc này cậu lại phải dẫn nhập Tiêu Mục Đình, bởi vì cậu không phải một mình tới liều mạng, cùng xe còn có 2 chiến hữu. Cậu có thể lấy mạng mình đi trổ anh hùng, nhưng không thể không để ý chiến hữu.
Hỏi “Các anh có muốn theo tôi hay không” là vô dụng, đều là kẻ lỗ mãng tâm huyết, không ai sẽ chọn lâm trận lùi bước.
Thiệu Phi hít sâu mấy cái, nhắm mắt tận lực lãnh tĩnh.
Nếu như đối phương mang theo vũ khí tính sát thương hàng loạt, mà lại người đông, một chuyến này có lẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu như đối phương chỉ là một phần tử khủng bố nhỏ, muốn gây rắc rối, vậy dựa vào trang bị hiện tại không nhất định không chế phục được.
Thiệu Phi mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Liều mạng!”Lúc Tiêu Mục Đình mang theo Trung đội 2 chạy tới trạm kiểm tra biên phòng, đội cảnh sát vũ trang xung kích còn chưa tới nơi, nhưng tình huống thương vong trạm tiền đồn đã truyền về, 7 chiến sĩ làm nhiệm vụ trong đó có 3 người xác nhận hi sinh, 1 trong số 4 người được cứu trọng thương, chờ cứu viện khẩn cấp.
Tiêu Mục Đình nhận lấy thiết bị truyền tin, nghe Thiệu Phi thở hổn hển nói: “Trên xe tổng cộng 12 tên phần tử khủng bố, chế phục 3 người, ngoài ra 9 người đã bắn chết, tôi và Hướng Thông, Trương Hải không có chuyện gì.”
Có lẽ là vừa trải qua một trận bắn nhau, Thiệu Phi thở gấp tới càng ngày càng lợi hại, nói xong một câu phải dừng lại thời gian rất lâu, loại thở dốc cơ hồ nói không ra hơi này nghe tới mức làm người ta ta sốt ruột.
Tiêu Mục Đình hướng các đội viên ra hiệu, cầm lấy máy truyền tin một lần nữa lên xe, lúc xe Jeep khởi động, lại nghe Thiệu Phi nói: “Trên xe có lượng thuốc nổ TNT rất lớn, chúng tôi không có thời gian tra xét, không rõ ràng trọng lượng cụ thể.”
Bốn xe Jeep đi tới trạm tiền đồn, Tiêu Mục Đình đẩy băng đạn vào súng trường bắn tỉa.
“Còn có, còn có......” Thiệu Phi nhọc nhằn mà nuốt nước bọt, “Trên xe cò một vài vật dạng miếng khả nghi, giống như ma túy. Anh Lâm, lúc nào thì đội xung kích đến? Có người anh em sắp không được rồi.”
Đội trưởng trực ban họ Lâm, Thiệu Phi ban đầu gọi hắn là Lâm đội, mấy ngày nay thân quen, liền giống các chiến sĩ biên phòng khác gọi là “anh Lâm“.
Cậu tránh nặng tìm nhẹ mà hồi báo, một mực không đề cập tới cảnh tượng máu tanh lúc vừa lái xe xông tới nhìn thấy — Phần tử khủng bố quả thực không nhiều lắm, vũ khí cũng không ra sao, nhưng mà xấu là xấu ở đột nhiên tới, đánh tới mức chiến sĩ làm nhiệm vụ ứng phó không kịp. Cậu rất may mắn quyết định của mình, nếu như bằng không, 4 chiến sĩ khác khả năng cũng không sống tiếp được.
Nhưng tình huống trạm tiền đồn phi thường không tốt, cái gọi là 12 tên phần tử khủng bố chỉ là cái cậu thấy được, còn có người trốn ở nơi khác hay không, cậu và 2 đồng đội đều không biết, tiếp đó có những xe khác vượt ải hay không cũng là ẩn số.
Nếu như lại có một lớp phần tử khủng bố mới, tình huống liền khó nói.
Vừa rồi thời điểm ở trên xe chạy như bay bắn chết người mặc áo đen, ở trên mặt đất tràn đầy bụi bặm lăn lộn tránh né đạn, sợ hãi hoàn toàn bị áp xuống đáy lòng, lúc này đạt được bình tĩnh ngắn ngủi, loại cảm xúc đè nén và thực cảm giết liền 5 người mới dâng lên. Lúc nói xong một câu cuối cùng, cậu đã không quá có thể khống chế tốt ngữ khí, chỉ nghĩ đối phương là đội trưởng trực ban, mới dốc hết toàn bộ bình tĩnh.
Làm sao cũng không nghĩ đến, sẽ ở trong máy truyền tin nghe được thanh âm trầm ổn của Tiêu Mục Đình.
“Bảo vệ tốt chính mình, tôi lập tức tới ngay.”
Thiệu Phi sửng sốt, tay cầm máy truyền tin cứng lại, nơi đuôi xương sống giống như có thứ gì đó tuôn ra, mang tới một cỗ cảm giác tê dại.
“Đội trưởng?”
Lúc nói ra hai chữ này, ngực cậu nóng lên, bất an, khẩn trương, sợ hãi vừa rồi tất cả đều không thấy nữa, thay vào đó là an tâm giống như dòng nước ấm, còn có rất nhiều cảm xúc chính mình cũng không ý thức được.
Đây là cậu hơn mười ngày tới nay lần đầu gọi Tiêu Mục Đình là “Đội trưởng“.
Rất nhiều đêm ngủ không được, cậu trốn trong chăn, dùng thanh âm nhẹ nhất lặng lẽ gọi “Đội trưởng“. Cậu cũng không dám tiến tới bên cạnh Tiêu Mục Đình giống như trước kia, cười hì hì nói “Đội trưởng tôi lại tới rồi”, chỉ dám dùng phương thức này hóa giải nỗi nhớ đã phóng ra mạnh mẽ.
“Đội trưởng!” Cậu lại hô một tiếng, thanh âm hoàn toàn run lên: “Ngài tới rồi?”
Lúc đối diện là đội trưởng trực ban, cậu phải cứng rắn, cậu là lính đặc chủng, là chỗ dựa của chiến sĩ biên phòng. Nhưng đối mặt đổi lại là Tiêu Mục Đình, khí thế cậu mạnh chống tiêu tan sạch sẽ, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Tiêu Mục Đình, đem bắn nhau vừa rồi trải qua một chi tiết cũng không bỏ sót mà nói với Tiêu Mục Đình.
Lại nói với Tiêu Mục Đình — Đội trưởng, tôi bị thương rồi.
Không phải vết thương gì nghiêm trọng, đối với lính đặc chủng mà nói thậm chí không tính là bị thương, nhưng sau khi nhớ tới lại cực kỳ sợ. Một viên đạt bắn xuyên qua áo 3 lỗ chiến thuật, từ sườn phải cậu sượt qua, rách da chảy máu, lưu lại cảm giác đau nóng bỏng.
Nếu như động tác của cậu chậm thêm 0.1 giây, vậy viên đạn kia cũng chỉ sợ đã bắn vào phổi cậu.
Ở trên cao nguyên độ cao so với mặt biển hơn 5000 mét, nếu như bị thương phổi, sau này coi như không thành lính đặc chủng nữa.
Giống như là biết cậu đã tâm viên ý mã (*), Tiêu Mục Đình ở trong máy truyền tin nói: “Giữ vững cảnh giác, các cậu làm rất tốt, nhưng không nên buông lỏng, có tình huống gì lập tức hồi báo.”
((*) Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; trong trường hợp này ý là bạn Phi báo cáo tình huống nhưng lại nghĩ tới việc làm nũng với đội trưởng)
“Vâng!” Thiệu Phi nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên, kìm lòng không đậu nói: “Đội trưởng, tôi chờ ngài!”
Trò chuyện vẫn không có cắt đứt, Thiệu Phi nghe thấy tiếng xe Mercedes-Benz, càng ngày càng gần, khoảng cách của cậu và Tiêu Mục Đình càng ngày càng gần! Cậu áp máy truyền tin vào ngực, tưởng tượng Tiêu Mục Đình là vì để cho cậu an tâm, mới không có cắt đứt.
Nửa phút sau, cậu cầm máy truyền tin lên, không tiếng động mà hôn, giống như hôn đầu vai đang đeo máy truyền tin của Tiêu Mục Đình.
(Má hình như tác giả chỗ này có hơi nhầm lẫn. Rõ ràng anh Đình làđi Jeep mà chứ có phải đi Mẹc đâu =.=”)
Bốn chiếc xe Jeep bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Thiệu Phi nhanh chóng ôm lấy chiến sĩ biên phòng bị thương chạy đến. Đúng lúc này, một người mặc áo đen lặng yên không một tiếng động mà từ mái nhà ló đầu ra, họng súng tối đen như mực đối diện ót Thiệu Phi.
Thiệu Phi chạy về phía Jeep Tiêu Mục Đình ở, “Đội trưởng, đội......”
Súng trường bắn tỉa từ cửa sổ xe lộ ra, Tiêu Mục Đình vẻ mặt âm trầm, là bộ dáng Thiệu Phi chưa từng thấy qua.
Lên cò, ngắm bắn, nổ súng, cả quá trình không tới một giây, lúc đạn từ bên cạnh bay qua, Thiệu Phi thậm chí nghe thấy được tiếng gió bị xé rách.
Người mặc áo đen núp ở mái nhà theo tiếng ngã xuống đất, lúc đạn ngay giữa mi tâm gã, ngón trỏ của gã đã đè huống hơn nửa cò súng.