Edit + Beta: Vịt
Lúc trở lại ký túc xá đã sắp đến thời gian tắt đèn, Thiệu Phi phóng tới nhà tắm, lấy một loại tư thế cổ quái đứng dưới cột nước — Nếu đưa lưng về phía cột nước, đầu liền duỗi về phía trước, nếu đối diện cột nước, cổ liền ngửa ra sau. Tóm lại một câu, không để cho mặt đụng phải nước.
Cũng may lúc này nhà tắm không có mấy người, mọi người tự tắm của mình, không có thời gian thưởng thức tạo hình kỳ ba của cậu. Lúc tắm gần xong, cậu vốc nước lên dè dặt xoa mặt. Má rửa, cằm rửa, lỗ mũi, xung quanh hai bên tóc mai, ngay cả nhân trung (*) đều rửa sạch, trán và môi lại không động tới.
((*) Nhân trung là rãnh lõm từ dưới mũi đến giữa môi trên)
Đều là nơi được đội trưởng hôn qua, sao có thể tùy tiện rửa?
Nhưng trán còn dễ nói, môi không rửa có chút gay go, cũng không thể không súc miệng đi? Thiệu Phi đấu tranh hồi lâu, giống như lựa chọn sống chết. Đợi chiến hữu cùng tắm đều lục tục tắt nước rời đi, mới dẹt miệng, tâm không cam tình không nguyện mà ở trên môi lau một cái. Sau đó tự mình an ủi: Không sao, dù sau nụ hôn trên trái vẫn giữ, đó là nụ hôn đội trưởng chủđộng!
Nghĩ đến nụ hôn của Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi hít sâu một hơi, bụng nhất thời nóng lên, giống như có ngọn lửa đang vọt lên.
Cậu trái phải nhìn nhìn, trong nhà tắm đã không có những người khác, thế là cúi đầu, có chút thấp thỏm mà cầm lấy chính mình.
Kỳ thực ở nhà tắm thủ dâm không phải chuyện gì không nhìn người được, đều là anh em binh huyết khí phương cương, ai cũng không ít tuốt qua. Nhưng đối với Thiệu Phi mà nói, hiện tại tuốt và trước kia tuốt là hoàn toàn không giống nhau. Trước kia trong lòng không có ai, thủ dâm chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý, đừng nói bị nhìn thấy, ngay cả cùng với chiến sĩ quan hệ tốt so sánh ai thời gian dài hơn cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại bởi vì đội trưởng mà cứng lên, nghĩ tới đội trưởng khuấy động, thì không thể để cho người nhìn thấy.
Thủ dâm bình thường là chuyện cá nhân, để cho người ta nhìn thấy cũng không sao. Nghĩ tới người yêu thủ dâm chính là chuyện của hai người, giống như làm tình.
Làm tình sao có thể để cho mấy người không liên quan nhìn thấy?
Thiệu Phi nhắm hai mắt, quang ảnh trong đầu là cùng ở trên một cái giường với Tiêu Mục Đình.
Tình yêu của tiểu xử nam nhiệt liệt lại ngây ngô, rõ ràng chưa từng làm tình, lại có thể nghĩ làm loại chuyện nghĩ tới đối phương thủ dâm, coi như phiên vân phúc vũ thân thể giao triền.
Mặc dù cho tới lúc ở trong tay cao trào, cũng chưa nghĩ được nên là mình tiến vào đội trưởng, hay là đội trưởng tiến vào mình.
Hồi vị chốc lát, Thiệu Phi tắt nước, toàn thân khoan khoái mà về ký túc xá, vậy mà vừa đi tới cửa, đã bị người từ bên trong lao ra nhào vào lòng.
Trên trán “Bẹp” một tiếng, đặc biệt thanh thúy, đặc biệt vang dội.
Thiệu Phi cả người đều u mê, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngải Tâm ở trên trán cậu tặng nụ hôn, nghe tên đồng đội heo này nói: “Sinh nhật vui vẻ Máy Bay Nhỏ!”
Tiếp theo, càng nhiều đồng đội heo vung móng xông lên, lần lượt ở trên trán cậu bẹp bẹp mà hôn, cậu vừa giãy dụa vừa mắng, tay chân lại bị mọi người lô kéo, căn bản không giãy thoát được.
Từng người đều nói với cậu: Sinh nhật vui vẻ, Máy Bay.
Sinh nhật năm ngoái, bởi vì vừa trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng, đồng đội Trung đội 2 không ai biết sinh nhật của cậu. 20 tuổi ngày đó, cậu một câu “Sinh nhật vui vẻ” cũng không nhận được, trải qua có chút cô đơn. Nhưng cậu cũng không để ý, dù sao nhiều năm như vậy, sinh nhật đều là một mình trải qua.
Không nghĩ tới năm nay sẽ được nhiều người như vậy cưỡng bức hôn trán.
Nói không cảm động là giả, nhưng trong lòng Thiệu Phi có oán, cơ mà oán này không thể nói, chỉ có thể lúc liều mạng hướng trên trán xát xà phòng thơm thầm mắng: ĐM, chúng mày hôn chỗ nào không được? Nhất định muốn hôn trán tao! Đội trưởng hôn đều bị hôn không còn rồi, biến mẹ chúng mày đi!
Buổi tối nháo một trận này, Thiệu Phi sau khi tắt đèn có chút ngủ không được. Kế hoạch ban đầu là trốn ở trong chăn hồi vị nụ hôn của đội trưởng, sờ sờ trán sau đó hôn hôn ngón tay. Nhưng hiện tại trên trán một đống mùi xà phòng thơm, ngửi đã không chút lãng mạn.
Thiệu Phi nghĩ, sớm biết sẽ như vậy, không bằng để cho đội trưởng giữ nụ hôn lại, qua tối nay rồi hôn. Như vậy, nụ hôn kia cũng không tới mức bị đám đồng đội heo vấy bẩn.
Cái từ “vấy bẩn” này tựa hồ có ma lực, Thiệu Phi suy nghĩ một lát, càng không ngủ được.
Muốn vấy bẩn đội trưởng, cũng muốn được đội trưởng vấy bẩn.
Nhất định phải phân cao thấp, chắc là muốn được đội trưởng vấy bẩn hơn. Như vậy, liền thêm một phần lý do dính đội trưởng.
Ngày kế không có sắp xếp huấn luyện, các tiền bối gìn giữ hòa bình có thể truyền thụ đã toàn bộ truyền thụ, các chiến sĩ ngày mai sẽ tới Toffmanka, cùng một nhóm đội viên gìn giữ hòa bình cũ tiến hành giao nhận, lúc này lại nước tới chân mới nhảy đã không có ý nghĩa quá lớn.
Buổi trưa, Thiệu Phi mặt dày chạy tới ký túc xá Tiêu Mục Đình, gõ cửa không ai đáp lại, đành phải chờ ở cửa.
Qua khoảng 10 phút, Tiêu Mục Đình cầm mấy hộp cơm trở lại, thấy Thiệu Phi đã chờ rồi, cố ý hỏi: “Sao lại ở đây? Không tới phòng ăn ăn cơm cùng đồng đội sao?”
Thiệu Phi nhìn thấy hộp cơm, nuốt nuốt nước bọt, mắt trông mong mà nhìn Tiêu Mục Đình: “Đội trưởng, hôm qua ngài nói để cho ban cấp dưỡng làm tiểu táo cho tôi.”
“Phải không? Có chuyện này?” Tiêu Mục Đình mở cửa, “Tôi sao lại không nhớ?”
“Ngài nhớ!” Thiệu Phi đi theo vào, “Ngài đây không phải tới phòng ăn cầm thức ăn về sao?”
Tiêu Mục Đình đặt hộp cơm lên bàn, nghiêm trang nói: “Đây là cơm trưa của tôi, không phải tiểu táo của cậu.”
Thiệu Phi mới không tin, “Nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi 21 tuổi, ngài đáp ứng làm tiểu táo cho tôi.”
“Tôi không đáp ứng, cậu nghe lầm.” Tiêu Mục Đình lần lượt mở hộp cơm ra. Thời tiết lạnh, hơi nóng vừa ra ngoài đã thành sương trắng.
Thiệu Phi nhìn một bàn món ăn, hầu kết động một cái, con ngươi đều di chuyển không được, “Tất cả đều là tôi thích ăn!”
“Vậy thật vừa khéo.” Tiêu Mục Đình nói: “Cũng là tôi thích ăn.”
“Ngài không thể như vậy.” Thiệu Phi nhìn xương sườn om đậu Hà Lan, thật sự trông mà thèm thuồng, thò tay liền muốn túm lấy, móng vuốt bị đầu đũa của Tiêu Mục Đình gõ một cái, lập tức rụt trở về.
Cậu bịt mu bàn tay nói: “Nhiều món như vậy, một mình ngài đâu thể ăn hết? Thiếu tướng ngài có thể lãng phí lương thực sao?”
Tiêu Mục Đình rốt cục trêu chọc không được nữa, cười hướng phòng vệ sinh giơ cằm lên: “Đi rửa tay, Thiếu tướng không thể lãng phí lương thực, thọ tinh (*) cũng không thể không có vệ sinh.”
((*) thọ tinh: người trong ngày sinh nhật của mình gọi là thọ tinh)
Thiệu Phi lúc rửa tay sờ sờ mu bàn tay bị chiếc đũa gõ qua, khóe miệng ngăn không được mà vểnh lên.
Hôm qua đã nói sinh nhật vui vẻ, lúc ăn cơm Tiêu Mục Đình liền không nói nữa. Thiệu Phi khẩu vị tốt, trời rất lạnh, ăn tới đỏ đầy mặt, liên tiếp nói mấy lần “Cám ơn đội trưởng, cái này ăn ngon“.
Tất cả món ăn trên bàn, cậu đều cảm thấy ăn ngon.
Tiêu Mục Đình múc bát canh nóng đặt ở trước mặt cậu, “Cái này ăn ngon cái kia cũng ăn ngon, có cái gì cậu không thích ăn không?”
Thiệu Phi một hơi uống cạn hơn nửa bát, không chút do dự nói: “Bà Mẹ Nuôi (*) a.”
((*) Bà mẹ nuôi: Tên một hãng tương ớt nổi tiếng ở TQ, tên Hán Việt là “Lão kiền mụ”, tên tiếng Anh là “the godmother“. Móa giờ tui mới thấu cái tên hãng tương ớt ở trong bộ “MLTSVTD” T_T hóa ra tên đầy đủ của nó là như này =.=)
Tiêu Mục Đình ngẩn ra: “Cái gì?”
Thiệu Phi uống hết non nửa bát còn dư lại, “Bà Mẹ Nuôi, chính là loại tương ớt đậu đen đóng lọ. À, đội trưởng ngài khả năng chưa từng nhìn thấy.”
Tương ớt Tiêu Mục Đình đương nhiên từng thấy, không chỉ có từng thấy còn từng ăn, mùi vị khá không tệ, hơn nữa tương ớt Bà Mẹ Nuôi đánh giá luôn luôn rất cao, không ít người trẻ tuổi đều thích, trước kia Tiêu Cẩm Trình mua vài lọ về, nói đây là đồ ăn “Hot mạng” gì đấy.
Tiêu Mục Đình đối với hot mạng với không hot mạng không có khái niệm, nhưng quả thực cảm thấy Bà Mẹ Nuôi ăn với cơm không tệ, nhất là lúc món ăn quá nhạt. Thiệu Phi bình thường cái gì cũng ăn, chưa bao giờ kiêng ăn. Cho nên Thiệu Phi không chút nghĩ ngợi liền nói không thích Bà Mẹ Nuôi, Tiêu Mục Đình có chút ngoài ý muốn.
“Tôi từng thấy.” Tiêu Mục Đình nói: “Chủng loại không ít, thịt bò thịt heo thịt cá thịt chua, sao thế, cậu ăn không quen vị kia?”
“Ăn quen a, ăn vô số lộ rồi, ngán. Hơn nữa tôi cũng chưa từng mua thịt chua.” Thiệu Phi nói: “Đắt. Loại này chỉ có đậu đen là rẻ nhất, trộn lẫn cơm trắng hoặc là bánh màn thầu, một lọ có thể ăn một tuần.”
Ánh mắt Tiêu Mục Đình hơi thu lại, đột nhiên hiểu Thiệu Phi tại sao không thích Bà Mẹ Nuôi.
Thiệu Phi gặm xong một miếng xương sườn, sau đó quy củ đặt ở trên bàn. Miếng xương sườn kia gặm tới sạch sẽ, xíu thịt cũng không để lại. Tiêu Mục Đình nhìn nhìn, trước mặt Thiệu Phi đã bày một hàng rồi, chỉnh chỉnh tề tề, giống như binh sĩ xếp thành hàng.
Sau phút chốc lặng im, Thiệu Phi gãi gãi tóc, má hơi phiếm hồng, “Đội trưởng, tôi hình như nói sai.”
Tiêu Mục Đình kẹp mấy cọng rau thả vào trong bát cậu, lơ đãng nói: “Huh?”
“Ngài hỏi tôi không thích cái gì, tôi phản xạ có điều kiện liền nói Bà Mẹ Nuôi.” Khóe mắt Thiệu Phi rũ xuống: “Tôi không phải cố ý giả bộ đáng thương với ngài, cũng không có ý tứ oán trách.”
Tiêu Mục Đình để đũa xuống, không có cắt ngang.
“Tiền ngài cho tôi kỳ thực đủ để tôi trải qua cuộc sống tốt đẹp, nhưng tôi nghèo sợ rồi. Tôi sợ vạn nhất có một ngày tôi cũng bị bệnh giống như bà ngoại, nằm viện phải tốn nhiều tiền như vậy, nếu như tôi không có, vậy phải làm sao?” Thiệu Phi thở dài, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại: “Tiền ngài cho tôi, tôi chỉ dám dùng một phần nhỏ, cái khác tích lại. Sau đó tuổi tác tới, có thể làm thuê, tiêu tiền liền phung phí hơn chút. Cái kia, tôi cũng không phải bữa nào cũng ăn tương ớt, tôi cũng sẽ mua thức ăn nấu cơm. Lần đầu tiên lúc nhận được tiền của ngài, tôi liền nấu một bàn thức ăn lớn......”
Tiêu Mục Đình trong lòng chua xót — Lúc ở tổng bộ tác chiến đặc chủng, anh cực kỳ bận rộn, mặc dù có thể đúng hạn cho Thiệu Phi một khoản tiền, nhưng không có tinh lực giám sát cuộc sống của Thiệu Phi. Cũng từng nghĩ tới Thiệu Phi sẽ ăn uống tằn tiện, không nỡ tiêu tiền hay không, lại không nghĩ tới đứa nhỏ này đã từng phụ thuộc vào tương ớt, tới mức hiện tại nói đến món ăn không thích, đầu tiên nghĩ tới chính là tương ớt. Thiệu Phi cái gọi là “Tiêu tiền như nước”, có thể tiêu tiền như nước tới chỗ nào chứ? Bất quá chính là thỉnh thoảng ăn một bữa thịt nấu một bữa ngon mà thôi.
Vừa nghĩ tới mấy năm phát triển thân thể của Thiệu Phi trải qua cực khổ như thế, đáy lòng Tiêu Mục Đình liền mơ hồ đau.
Thiệu Phi nhấc mắt, biểu tình cẩn thận thăm dò đặc biệt khiến người đau, “Đội trưởng? Ngài sẽ không giận tôi chứ?”
Tiêu Mục Đình thở dài, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Thiệu Phi nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, ngài nhìn ở trên phần tôi là thọ tinh, quên cái vụ Bà Mẹ Nuôi này đi, tôi thật sự không phải cố ý nói, chính là nhất thời lanh mồm. Kỳ thực Bà Mẹ Nuôi cũng ngon, chỉ cần không phải loại đậu đen tinh khiết, tôi đều thích ăn.”
Tiêu Mục Đình đứng dậy, thấy trong bát cậu đã không còn nhiều cơm, lấy thêm hơn nửa bát, lúc đặt trở lại nói: “Từ từ ăn, vừa rồi đi vội, còn có một món không cầm về.”
Thiệu Phi nghiêng người: “Vẫn còn hả?”
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, lại đi ra ngoài.
Nhìn một bàn món ăn, Thiệu Phi để đũa xuống, trong lòng không nỡ.
Thật sự không nên nói chuyện trước kia ăn tương ớt, cậu hướng trên mặt mình nhéo một cái, thầm nghĩ: Xem đi, một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, bị mày làm hỏng rồi.
Không lâu sau, Tiêu Mục Đình trở lại, trong tay lại không có hộp cơm, chỉ có một lọ Bà Mẹ Nuôi.
Thiệu Phi cả kinh: “Đây là?”
“Tương ớt thịt bò.” Tiêu Mục Đình vặn mở lắp lọ, múc ra một thìa, cười nói: “Muốn ăn không?”
Thiệu Phi mắt thấy tương ớt được múc vào trong bát mình, có chút kinh ngạc, “Đội trưởng ngài?”
Tiêu Mục Đình khiêu mi: “Huh?”
“Ngài không giận?”
“Tôi giận cái gì?”
“Tôi vừa rồi nói......” Thiệu Phi đột nhiên dừng lại, hiểu Tiêu Mục Đình tại sao muốn đặc biệt chạy đi lấy tương ớt.
“Cậu vừa nãy nói gì?” Sắc mặt Tiêu Mục Đình trầm tĩnh, “Nếm thử chút đi, xem mùi vị thế nào.”
Thiệu Phi cười lên, dùng đũa quấy hai cái chính là một miếng lớn. Tình hình lúc trước ở trong đầu lại phóng ra, cậu lo lắng mà nói với Tiêu Mục Đình, “Đội trưởng, ngài quên vụ Bà Mẹ Nuôi này đi”, Tiêu Mục Đình không có trả lời, nhưng dùng hành động nói với cậu — Tôi không nhớ cậu vừa nãy nói cái gì.
“Sao thế?” Tiêu Mục Đình hỏi.
“Ăn ngon!” Thiệu Phi không nói dối, tương ớt thịt bò này không cùng một vị với Bà Mẹ Nuôi trong ký ức, thậm chí sẽ không làm cho cậu nhớ tới cuộc sống khổ sở trước kia.
Sau này cũng sẽ không có cuộc sống khổ nữa.
“Ăn ngon là được.” Tiêu Mục Đình nói: “Diệp doanh chuẩn bị mấy thùng, tới Toffmanka chúng ta từ từ ăn.”
“Ăn không ngán sao?” Thiệu Phi hỏi.
“Lại không để cho cậu bữa nào cũng ăn.” Tiêu Mục Đình hướng trên đầu cậu vỗ một cái, “Đi nước ngoài đấy, đây chính là vật tư chiến lược khan hiếm, muốn ăn một lần còn phải xin xỏ.”
“Xin ngài được không?”
Tiêu Mục Đình cười: “Được.”
Hôm sau, quân cơ chở chiến sĩ gìn giữ hòa bình mới và vật tư chiến lược của bọn họ — tương ớt, cùng nhau tới quốc gia chiến loạn Tây Bắc Phi, Toffmanka.