Yêu Đội

Chương 81: Chương 81




Edit + Beta: Vịt

Thanh âm Thiệu Phi rất thấp, tốc độ nói rất nhanh, dường như muốn đem chuyện phát sinh một năm nay toàn bộ nói cho Thiệu Vũ biết. Tiêu Mục Đình nghe được rất nhiều “đội trưởng”, biết mình là nhân vật chính của lần “hồi báo” này.

Lằn ranh chắn trước mặt anh, ở chỗ Thiệu Phi hoàn toàn không thấy bóng dáng. Thiệu Phi nói dông nói dài, không chút nào cảm thấy ở cùng một chỗ với đội trưởng của anh trai là chuyện khó có thể mở miệng. Tiêu Mục Đình nhìn thấy cậu đặt chiếc máy bay giấy đầy nếp nhăn bên hòn đá, nhỏ giọng nói: “Anh xem, đây là máy bay mà đội trưởng gấp cho em, em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em, tối hôm qua anh ấy hôn em......”

Tiêu Mục Đình xoay người rời đi, không nghe lén lời tâm sự của Thiệu Phi nữa.

Trước khi tập hợp trở về nơi đóng quân, Thiệu Phi cầm máy bay lại, một lần nữa bỏ vào túi áo, nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh có giận không?”

Gió im lặng, cọng cỏ nhỏ trên sườn núi không nhúc nhích.

Thiệu Phi kéo kéo lông mày, tự nhủ: “Anh sẽ đánh em một trận, nói không chừng còn có thể đánh đội trưởng một trận, anh nhất định sẽ tức giận, bởi vì em là em trai duy nhất của anh.”

“Nhưng cuối cùng, anh sẽ đứng ở bên em.”

“Bởi vì anh đã từng là người trên cái thế giới này, hi vọng em trải qua vui vẻ nhất.”

Buổi chiều, Thiệu Phi chủ động xin tới trạm gác gác. Kích thích ban đêm Tiêu Mục Đình cho cậu quá lớn, lúc trời sáng, cậu không biết nên ở chung với Tiêu Mục Đình thế nào, trên đường đi về sườn núi không làm sao nói chuyện, lúc ăn cơm cũng không có trao đổi, loại phản ứng này rất kỳ quái, giống như là xấu hổ.

Thiệu Phi không rõ suy nghĩ, trước kia da mặt dày chơi xấu làm nũng dính không buông, các loại võ nghệ ra trận, theo lý thuyết, khi đó mới nên xấu hổ, hiện tại đã theo đuổi được đội trưởng, chả lẽ không phải thời thời khắc khắc ở chung một chỗ, cốc uống nước cũng dùng một cái?

Tại sao còn phải xấu hổ?

Nhưng tâm tình không theo cậu muốn. Trước kia thấy đội trưởng liền đuổi theo, hiện tại mặc dù cũng muốn đuổi theo, nhưng bước chân lại bất động.

Truy tìm căn nguyên, chắc là tối qua hôn quá thô bạo.

Hạnh phúc tới cũng không đột nhiên, cậu đã sớm làm xong chuẩn bị nghênh đón, chỉ trách nụ hôn thô lỗ kia, còn có kích động khó có thể dằn xuống.

Đứng ở trên trạm gác cao nhất, cậu mãnh liệt mà lắc đầu, đem tâm tư không nên có lúc làm việc đều đuổi ra.

Chạng vạng từ trên trạm gác đi xuống, biểu tình đều bị đông cứng không còn, lúc về ký túc bị đồng đội cười mắng “Mặt liệt”, há miệng muốn chửi lại, mới phát hiện nói chuyện có chút khó khăn, thật đúng là bị gió lạnh thổi thành mặt liệt rồi.

Đám người Ngải Tâm cười vang, Trần Tuyết Phong từ bên ngoài đi vào, hướng trên mặt cậu vỗ một cái, “Tiêu đội ở phân đội chữa bệnh thăm người bị thương, chú sao vẫn ở đây?”

Thiệu Phi “Há” một tiếng, gần như bản năng chạy đi, vọt đi một hồi sau đó cước bộ dần dần chậm lại, hậu tri hậu giác mà nghĩ: Đội trưởng ởđâu, mày liền ởđó sao?

Ai quy định?

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên tại chỗ xoay người, giống như năm đó ở đại đội tân binh huấn luyện quân bộ hành vậy. Vài giây sau lại tại chỗ xoay người, khóe môi dùng sức ép xuống, trong lòng một thanh âm vui vẻ nói: Nói nhảm, mày không phải hi vọng nhất là làm cái đuôi của đội trưởng sao hả?

Từ “cái đuôi” này là Tiêu Mục Đình nói. Khi đó Tiêu Mục Đình tới Liệp Ưng không lâu, đội cái danh hiệu “Nhân viên nhàn chức của tổng bộ” dạy cậu kỹ năng đặc chiến chỉ có lính đặc chủng mới biết, cậu tò mò thân phận thật của Tiêu Mục Đình, suốt ngày bám theo Tiêu Mục Đình. Tiêu Mục Đình quay đầu lại nói: “Tôi rớt cái gì đó.” Cậu mờ mịt hỏi: “Cái gì? Tôi giúp ngài tìm.” Tiêu Mục Đình buồn cười, nói “Rớt cái đuôi”, cậu sửng sốt một lát, mới hiểu được mình chính là cái đuôi. Đội trưởng ngại cậu dính, trêu cậu.

Từ nay về sau, cái đuôi này chính là cái đuôi danh chính ngôn thuận, cái đuôi muốn vứt cũng không vứt đi được.

Sau khi tà dương rút đi, trời dần dần đen, lúc Thiệu Phi chạy đến địa bàn phân đội chữa bệnh, Tiêu Mục Đình mới từ một phòng bệnh đi ra, trên người còn khoác áo phòng hộ.

Vẻ xấu hổ ban ngày của Thiệu Phi tản đi mấy phần, phất tay hô: “Đội trưởng!”

Tiêu Mục Đình cười đi tới, dưới sự giúp đỡ của cậu cởi đồ phòng hộ xuống, cùng nhau dùng nước thống khử độc rửa tay, khó được thong dong mà ở trong doanh mà tản bộ.

Trải qua ban ngày, Tiêu Mục Đình đã sớm nhận thấy khác thường của Thiệu Phi, nhóc con xấu hổ — cái này thật sự trong dự liệu. Anh cũng không đi quấy rầy; giữ đủ thời gian cho Thiệu Phi, biết đợi sau khi xấu hổ qua đi, Thiệu Phi nhất định sẽ chạy đến tìm anh.

Lúc này, thời gian vẫn sớm hơn với dự đoán.

Thiệu Phi đưa tay ở trên mặt vỗ vỗ, xác định “Mặt liệt” đã khỏi rồi, mới trịnh trọng mà mở miệng: “Đội trưởng, chúng ta đây là đã bắt đầu xử người yêu (*) sao?”

((*) thật sự mình không biết nên dùng từ nào để thuần việt từ này cả =)))) bởi vì từ “xử” ởđây nói đa nghĩa, nghĩa là “ở chung” cũng có nghĩa là “giải quyết“. Thôi để “xử người yêu” cho nó mờám tí. Từ “xử” các thím hiểu theo nghĩa đen tối tí cũng ok =)))))

Tiêu Mục Đình rất muốn cười, bởi vì không nghĩ tới Thiệu Phi sẽ dùng kiểu từ quê mùa lỗi thời như “Xử người yêu“.

Anh cho rằng Thiệu Phi sẽ nói “Nói yêu đương”, hoặc là “Ở chung một chỗ“.

Mà Thiệu Phi trong lòng nghĩ lại là: Đội trưởng khác thế hệ với mình, nói “Xử người yêu” dễ tiếp nhận hơn nói “Làm gay“.

“Ừ, bắt đầu xử rồi.” Tiêu Mục Đình nín cười gật đầu.

“Em trước kia chưa, chưa từng xử người yêu.” Thiệu Phi khẩn trương lên, “Không có kinh nghiệm, khả năng không biết làm một bạn trai tốt thế nào. Nhưng em sẽ theo ngài, theo anh học. Anh làm thế nào, em liền làm thế đấy. Em có thiên phú, anh biết mà, em học gắp đậu nhanh như vậy......”

Tiêu Mục Đình đầu tim mềm nhũn, dừng bước nhìn cậu.

Cậu cũng dừng lại, nghi ngờ khơi đuôi mắt lên, “Sao thế? Em chỗ nào nói không đúng?”

“Không.” Tiêu Mục Đình âm thầm bình phục cảm xúc dâng trào, “Em nói tiếp.”

Thiệu Phi không biết Tiêu Mục Đình tại sao lại có phản ứng vừa rồi, nhất thời càng thêm khẩn trương, thanh âm run lên một chút: “Em học gắp đậu nhanh như vậy, học chăm sóc anh cũng rất nhanh.”

Ánh mắt Tiêu Mục Đình thâm trầm, “Tại sao muốn học chăm sóc người?”

Bởi vì em là bạn trai anh, em muốn đối tốt với anh, cưng chiều anh.

Thiệu Phi thiếu chút nữa thốt ra, một lát sau đổi cách nói: “Bởi vì hôm qua anh đã nói với em, con đường sau này của chúng ta phải cùng đi, đó không phải là chăm sóc lẫn nhau sao? Em, em là BẠN TRAI của anh.”

Ba chữ “Bạn trai” cậu gằn tới đặc biệt mạnh, từng chữ nhấn giọng, nghe vào rất buồn cười, cũng có chút ấu trĩ.

(bạn trai = nam bằng hữu)

Nhưng trong loại buồn cười và ấu trĩ này, là một chân tâm sạch sẽ.

Tiêu Mục Đình đem cậu thu vào trong ánh mắt mình, ngẫm lại ba chữ “bạn trai” từ trong miệng cậu nói ra, vài giây sau ôn thanh nói: “Ừ, đích xác là cùng bạn trai chăm sóc lẫn nhau.”

Thiệu Phi bị nhìn tới không quá thoải mái, cũng không ý thức được Tiêu Mục Đình vừa rồi thuận theo lời cậu, gọi cậu là “bạn trai“.

Tiểu đội trưởng thăng cấp thành bạn trai, thời khắc lịch sử này vậy mà bị cậu bỏ sót. Cậu gãi gãi ót, lại nói: “Em từ tối qua hưng phấn tới giờ, nói chuyện đều nói không lưu loát, vừa nãy biểu đạt hình như không chuẩn xác, aizz lời này nói thế nào......”

“Anh hiểu.” Tiêu Mục Đình niết niết ngón tay cậu, “Trong lòng em nghĩ gì anh đều hiểu.”

Cậu lập tức mở to mắt, không đầu không não mà nghĩ — Nhưng trong lòng em nghĩ chính là “Chúng ta đang làm gay”, cái này cũng bị anh nhìn thấy sao?

Tiêu Mục Đình hướng trên lưng cậu vỗ một cái, tiếp tục đi về phía trước, định kéo câu chuyện về quỹ đạo bình thường: “Em không cần thay đổi bất kỳ cái gì, duy trì hiện tại là được rồi, anh sẽ thích ứng em.”

Thiệu Phi theo sau, nghĩ một lát bỗng nhiên nói: “Em không muốn duy trì bộ dáng hiện tại.”

“Hửm?” Tiêu Mục Đình xoay người, thần sắc mang theo chút nghi ngờ.

“Em không muốn giữ bộ dáng hiện tại.” Thiệu Phi lặp lại một lần, sau đó nói: “Nếu như giữ vững bộ dáng hiện tại, chúng ta chính là Plato (*).”

((*) chủ nghĩa Plato chính là yêu tinh thần chứ không liên quan tới quan hệ thể xác. Ýẻm là không muốn ăn chay nữa =))))

Một luồng ráng chiều cuối cùng biến mất, sao rơi đầy chân trời..

Thiệu Phi nói: “Em không muốn làm Plato. Đội trưởng, em muốn làm với anh.”

Con ngươi Tiêu Mục Đình thu lại, ngực giống như đụng phải vô số chú nai con.

Thiệu Phi nói xong cũng biết lỗ mãng, nhưng lời đã ra khỏi miệng, đâu còn thu lại được. Tĩnh Mặc một lát, dứt khoát giựt xuống chỗ da mặt còn dư lại, theo thói quen mà túm lấy góc áo Tiêu Mục Đình: “Đội trưởng, hôm qua lúc anh hôn em, em đã cứng rồi. Em trước khi về ký túc nghĩ tới anh bắn ra, đặc biệt hối hận không có nhận cơ hội ở lại bên cạnh anh.”

“Em......” Cậu kế tiếp càng ngày càng khó khăn, “Em muốn anh sờ sờ em, em muốn lúc cao trào, được anh nắm ở trong tay. Em cũng muốn vì anh giải quyết, anh muốn làm thế nào cũng được. Thân thể em tốt, rất ít bị bệnh, tuyệt đối không có bệnh truyền nhiễm. Em, em cái gì cũng có thể phối hợp, em muốn làm với anh.”

Câu nói sau cùng cậu không có nói ra, “Bởi vì làm mới coi như là thật sự xử người yêu”, lời này có chút giống uy hiếp, không soái khí, cũng không dễ nghe.

Nói xong, đầu cậu đã hoàn toàn rũ xuống, từ góc độ Tiêu Mục Đình nhìn lại, có thể nhìn thấy xoáy tóc tròn tròn, đáng yêu, uy vũ sức sống của cậu.

Trong lồng ngực cho dù có một vạn con nai con, cũng kém một con trước mắt.

Tiêu Mục Đình không kìm nổi vươn tay, giơ cằm Thiệu Phi lên. Giờ phút này lời muốn nói rất nhiều, nhưng đều chặn ở trong cổ họng.

Thiệu Phi đang hướng anh đòi hỏi hứa hẹn chân chính. So với vui thích trên thể xác, đó càng giống như một nghi thức trang trọng.

Anh phát hiện mình lại bại bởi Thiệu Phi, “thích” là Thiệu Phi nói trước, “muốn làm” cũng là Thiệu Phi nói trước. Trẻ tuổi chắc là một loại ma pháp, cho người ta sức mạnh nói thẳng thắn. Nếu không tại sao Thiệu Phi dám nói, mà anh rõ ràng cũng có kích động tương tự, nhưng lại im thin thít?

Thiệu Phi dùng sức hít sâu, sau kích động mở miệng lúng túng muốn chết, quẫn bách mà tìm cho mình bậc xuống: “Em chính là nói chút, đội trưởng anh đừng để trong lòng.”

Tiêu Mục Đình ép cậu nhìn mình, “Anh đã để trong lòng.”

Thiệu Phi cơ hồ bị sợ tiến vào tròng mắt sâu không thấy đáy kia.

“Vừa rồi em hỏi anh, chúng ta có phải đang xử người yêu hay không. Anh nói phải.” Tiêu Mục Đình nói: “Đã như vậy, lời của em ở chỗ anh liền không chỉ là nói chút mà thôi. Nó có sức nặng.”

Thiệu Phi ngừng thở.

Tiêu Mục Đình nói: “Anh đối với em, cũng có ý nghĩ tương tự.”

Nhớ tới đồ ngụy trang bị căng lên kia, Thiệu Phi cảm giác mình sắp ngất đi.

Tiêu Mục Đình đúng lúc ở eo sau cậu đỡ, “Hiểu chưa?”

Thiệu Phi muốn nói “hiểu”, nhưng hình như cũng không phải là rất hiểu. Tối nay rõ ràng là thảo luận sau này ở chung thế nào, nếu có thể, còn muốn hỏi “Mục Đình” và “Đình Đình” nickname nào hay, nhưng sao lại nói đến loại chuyện đó? Còn hỏi hiểu hay không, không hiểu thế nào, hiểu thì thế nào, hiểu chả lẽ có thể làm sao? Tối nay có thể làm sao?

Đương nhiên không được, loại đáp án rõ ràng này không cần nghĩ cũng biết.

Nhưng dự đoán của cậu là điên rồ, cố chấp tới mức bản thân đều cạn lời, nắm lấy cánh tay Tiêu Mục Đình nói: “Đội trưởng, em muốn anh sờ em. Liền, liền tối nay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.