Edit + Beta: Vịt
Đường về doanh, là cùng một đường với lúc tới sân bay, cảnh tượng xung quanh cũng không có bất kỳ thay đổi gì. Nhưng Thiệu Phi ngồi ở trong chiến xa bộ binh, tâm tư lại hoàn toàn khác lúc trước.
Đội trưởng đi rồi.
Chia xa cũng không làm cậu tâm phiền ý loạn, nhưng ánh mắt của Tiêu Mục Đình trước khi xoay người lại phá lệ khiến cậu bận tâm. Đội trưởng người kiên cường như vậy, kỳ thực cũng có xương sườn mềm, cũng có lúc khó nén đau đớn.
Cậu hận mình không thể bồi đội trưởng cùng trở về, trong chuyến bay dài đằng đẵng để cho đội trưởng gối đầu lên vai mình, trong chờ đợi tuyệt vọng cùng đội trưởng cùng nhau canh giữ bên ngoài phòng bệnh, phòng giải phẫu. Nhưng nếu vị cảnh sát phòng chống ma túy cường đại kia thật sự không về được nữa, cậu muốn trước tiên ôm lấy đội trưởng, dùng đầu vai chôn dấu nước mắt của đội trưởng, mà không phải giống như bây giờ trời nam đất bắc, anh một mình chịu đựng nỗi đau, em thủ vững trên cương vị.
Nhưng cậu cũng may mắn còn có thể lưu lại trên mảnh đất dị quốc này, nhặt lên trách nhiệm đội trưởng tạm thời đặt xuống, dùng cánh tay đã có thể gánh vác hết thảy, bảo vệ vinh quang của Trung đội 2.
Chiến xa lúc đi tới một nửa, cậu lại lần nữa lau khóe mắt, sau đó khẽ ngẩng đầu, mặc cho hốc mắt nóng rực khó nhịn, cũng không để cho nước mắt rơi xuống nữa.
Lúc sắp đến doanh trại Trung Quốc, cậu lại nhìn thấy cứ điểm võ trang kia. Trên tường rào vẫn như cũ đứng người cầm trong tay AK47 và dao dài, trên mấy đầu tường lô cốt kê ống đạn hỏa tiễn làm bằng thủ công thô ráp.
Cách lần đầu tiên nhìn thấy cứ điểm võ trang này, đã qua gần 2 tháng, lúc ấy cậu ngồi bên cạnh Tiêu Mục Đình, kinh thán cứ điểm này vậy mà cách doanh trại Trung Quốc gần như vậy. Tiêu Mục Đình cười giải thích, nói võ trang phân tách bình thường sẽ không động thủ với bộ đội gìn giữ hòa bình, không cần lo lắng quá độ, hơn nữa cách gần không tính là chuyện xấu, nếu như đối phương ý đồ bất chính, doanh trại Trung Quốc bên này cũng thuận tiện kịp thời xuất kích.
Mọi người là tiếc mạng, Thiệu Phi mặc dù nghe lọt, nhưng mỗi lần tuần tra từ phụ cận cứ điểm đi qua, trái tim đều là treo lên. Tới lúc yên ổn đã qua hơn nửa tháng sau, cỗ khẩn trương này mới giảm đi chút.
Bây giờ lại lần nữa đi qua cứ điểm, chẳng biết tại sao, cảm giác bất an lúc mới đến lại xông lên đầu. Cậu ngưng mắt nhìn phần tử võ trang trên tường rào, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Lúc an toàn tới doanh trại Trung Quốc, cậu đại khái nghĩ rõ ràng — bất an, là bởi vì đội trưởng đã không ở bên cạnh, cũng bởi vì từ nay về sau, trách nhiệm áp trên vai nặng hơn trầm hơn.
Đêm khuya, Lương Chính dưới hộ tống cùng một thời gian với bộ đội gìn giữ hòa bình Ấn Độ tới chạy đến doanh trại Trung Quốc, Diệp Triêu lúc này triệu tập người phụ trách các phân đội họp. Thiệu Phi còn chưa ngủ, tố chất thần kinh mà khiêng súng trường bắn tỉa leo lên lô cốt, ở trong ống ngắm ánh sáng nhạt quan sát cứ điểm cách đó không xa.
Lúc nhận được thông báo họp, cậu có chút kinh ngạc. Chạy đến mới biết, để cho cậu tham dự họ là ý tứ của cả Lương Chính và Tiêu Mục Đình.
Cậu ngồi bên cạnh Lương Chính, phía sau lưng bị nặng nề vỗ một cái. Trong mắt Lương Chính tràn đầy mệt mỏi, nhưng hạ giọng khích lệ cậu: “Lên tinh thần, đừng để cho Tiêu đội thất vọng.”
Không khí hội nghị ngưng trọng, Thiệu Phi lần đầu hiểu áp lực bình thường của Diệp Triêu, Tiêu Mục Đình, còn có các người phụ trách có bao lớn. Trung tâm chỉ huy sương khói lượn lờ, ngay cả đội trưởng phân đội chữa bệnh nhìn qua hào hoa phong nhã trong tay cũng cầm điếu thuốc. Trên mặt Diệp Triêu không có ôn hòa bình thường, ánh mắt ngoan lệ, thanh âm cũng một chút không nghe ra ý cười quen có. Bọn họ thảo luận thế cục phía Đông Toffmanka ngày càng hỗn loạn, phân tích sớm nhất lúc nào có khả năng ảnh hưởng đến khu vực phòng thủ gìn giữ hòa bình phía Bắc; tỉ mỉ chu đáo mà chế định sách lược ứng đối của doanh trại Trung Quốc, bao gồm mấy phe bộ binh hành động độc lập, cùng với các bộ đội gìn giữ hòa bình khác hợp tác hành động.
Thiệu Phi không xen lời được, bởi vì tới quá nhanh, cũng không có chuẩn bị giấy bút. Bất quá dựa vào phương pháp hồi tưởng trước kia luyện tập với Tiêu Mục Đình, cậu ghi lại tất cả trọng điểm và chi tiết, thậm chí đem thần thái mỗi người lúc nói chuyện khắc vào đầu óc.
Không khỏi nghĩ, nếu như đội trưởng cũng ở đây, biểu tình của đội trưởng là dáng vẻ gì? Có thể nghiêm túc giống bọn họ hay không, khóe miệng không có một nụ cười?
Đáp án là khẳng định.
Đội trưởng cười ôn nhu với cậu, với các đội viên, lúc đưa lưng về phía bọn họ suy nghĩ vấn đề vô cùng khó giải quyết, nhất định cũng giống như Diệp Triêu, Lương Chính.
Sau cuộc họp, Diệp Triêu giữ Thiệu Phi lại, Lương Chính cũng ở đây. Lúc đóng cửa lại Diệp Triêu thở dài, cầm lấy văn kiện ở đầu vai Thiệu Phi vỗ vỗ, “Lời nhiều tôi không nói, Lương đội vừa tới, ngắn nhất cũng cần 3-5 ngày để quen thuộc tình huống. Thiệu Phi, cậu bây giờ là trụ cột của Trung đội 2, khoảng thời gian này Tiêu đội không có ở đây, cậu phải chống đỡ đội ngũ, mọi việc tỉ mỉ, trước khi làm bất kỳ quyết định gì đều tự hỏi mình một câu — Nếu như là Tiêu đội, hắn sẽ xử lý thế nào. Cậu cần kiên nhẫn, tỉ mỉ, tuyệt đối không thể kích động làm việc. Nơi như Toffmanka không thể có đùa giỡn và diễn tập, mỗi lần đấu đều là súng thật đạn thật, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Thiệu Phi huyết khí dâng trào, trả lời tới âm vang hữu lực.
Nhưng lo lắng trong mắt Diệp Triêu cũng không giảm đi, còn có lời muốn dặn dò, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Lương Chính nói: “Liệp Ưng cũng không để cho phù hiệu của đội hổ thẹn, anh là rõ ràng nhất. Yên tâm giao cho chúng tôi!”
Diệp Triêu khẽ thở dài một cái, gật đầu nói: “Được.”
Từ ngày hôm nay, Thiệu Phi thành đội trưởng thực sự của Trung đội 2 — ban ngày một nửa thời gian dẫn đội tuần tra, một nửa thời gian ở lại trung tâm chỉ huy học sắp xếp nhiệm vụ, chạng vạng lần lượt điểm danh, ban đêm hướng Diệp Triêu hồi báo tình huống nhiệm vụ mà phân đội bộ binh thi hành. Lương Chính trên danh nghĩa mặc dù tiếp nhận vị trí của Tiêu Mục Đình, nhưng rất ít can thiệp vào phán đoán của cậu, chỉ là thỉnh thoảng đề xuất mấy ý kiến, quyền quyết định thủy chung đặt ở trong tay cậu.
Nếu như trước kia, cậu khả năng không rõ tại sao, bây giờ lại dễ dàng mà nghĩ được, là đội trưởng, còn có Ninh đội, Lạc Phong muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng cậu.
Doanh trại gìn giữ hòa bình truyền tin cùng trong nước rất thuận tiện, mỗi ngày cậu đều sẽ đúng giờ liên hệ với Tiêu Mục Đình.
Đêm khuya của Toffmanka, là sáng sớm của Bắc Kinh.
Tiêu Cẩm Trình vẫn không tỉnh, thủy chung không có thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Thanh âm Tiêu Mục Đình so với bất cứ lúc nào trước kia đều khàn khàn mệt mỏi hơn, không biết đã nhịn bao lâu không ngủ, nhưng lúc nói chuyện vẫn tận lực lộ ra vẻ thoải mái, có khi còn có thể cười một cái.
Thiệu Phi nếm được tư vị đau lòng.
Cậu nghe ra được Tiêu Mục Đình là cưỡng ép lên tinh thần, vừa bởi vì cậu, cũng bởi vì những người khác bên cạnh. Mỗi lần lúc Tiêu Mục Đình nói với cậu “Mau đi ngủ đi, ngủ ngon”, cậu đều muốn ném điện thoại xuống, bỏ lại hết thảy nơi này, liều mạng mà về nước.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu lại đem những tâm tình rối loạn kia — nhớ cũng được, đau lòng cũng được, lo âu cũng được, toàn bộ thu thập, cùng với áp lực của thân là đội trưởng, nặng nề gánh trên vai.
Rối loạn khu phía Đông thăng cấp, phía Trung, phía Nam từ từ chịu ảnh hướng, phía Bắc bởi vì có bộ đội gìn giữ hòa bình của các quốc gia cùng với tổng bộ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc mà tạm thời vô sự.
Ngày thứ sáu Tiêu Mục Đình rời đi, doanh trại Trung Quốc tới một đám khách đặc biệt — bệnh nhân hồi phục từng ở phân đội chữa bệnh tiếp nhận viện trợ nhân đạo.
Bọn họ bưng đồ ăn ngon đích thân nấu, mặc xinh đẹp, vừa múa vừa hát biểu đạt cảm tạ với chiến sĩ gìn giữ hòa bình.
Người dẫn đầu là một người đàn ông hơn 30 tuổi, trước đây không lâu mới từ phòng bệnh của phân đội chữa bệnh rời đi, hắn biết tiếng Anh, cũng sẽ nói vài lời tiếng Trung, nói rõ mục đích đến bên ngoài nơi đóng quân.
Phụ trách cảnh giới đều là chiến sĩ phân đội bộ binh, không phải là lính trinh sát chính là lính đặc chủng, mọi người cảnh giác, không “Tình yêu thương tràn lan” giống như quân nhân phân đội chữa bệnh. Người đàn ông dùng tiếng Anh lắp ba lắp bắp nói đến một nửa, một lính đặc chủng ở trong máy truyền tin nói: “Máy Bay đâu? Bảo cậu ấy nhanh tới đây xem xem. Bên này có chút tình huống.”
Thiệu Phi vừa cùng Lương Chính một đường từ doanh trại Ai Cập trở lại, không kịp nghỉ ngơi, lập tức chạy tới. Ánh mắt người đàn ông ở trong hai người quét nhìn một phen, cuối cùng đứng bên cạnh Lương Chính, tiếng Anh lẫn tiếng Trung, nói đều là dân thường được doanh trại Trung Quốc chiếu cố, bây giờ thế cục cấp bách, mọi người đã sống không nổi nữa, muốn sớm rời đi, tới nước khác kiếm đường sống, trước khi đi muốn nói cám ơn với các chiến sĩ, mở hội liên hoan.
Trước lúc chạy loạn còn mở hội liên hoan, ở trong mắt rất nhiều người là kỳ lạ, nhưng phong tục người dân Toffmanka như vậy, khiêu vũ ca hát là phương thức biểu đạt tâm tình của bọn họ, đừng nói biểu đạt cảm kích người đã cứu mình, ngay cả ra đường thị uy cũng muốn nhân cơ hội nhảy vài đoạn.
Thiệu Phi đã sớm biết rõ phong tục bên này, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng chân mày thủy chung là nhíu chặt.
Thiện ý cần phải tiếp nhận, nhưng nếu như thiện ý là rượu độc giống như rượu ngon?
Ở nơi giống như Toffmanka, trẻ con cũng có thể đeo AK47 ra đường, bà lão cũng có thể đâm dao với người lạ, cậu đã sớm thấy nhiều.
Lương Chính nghe xong lời của người đàn ông, không tỏ vẻ, nghiêng đầu nhìn Thiệu Phi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Vẻ mặt Thiệu Phi không gần gũi, thanh âm cũng có chút lạnh — Cậu không quen dùng loại tư thế này nói chuyện, nhưng phải làm như vậy.
Cậu nói: “Chúc mọi người lên đường bình an, cảm kích chúng tôi xin nhận tấm lòng, bất quá quân doanh có quy củ của quân doanh, hội liên hoan thì miễn đi.”
Người đàn ông lộ ra biểu tình lo lắng, không hiểu nhìn Lương Chính, ánh mắt kia tựa hồ đang hỏi: Các người rốt cuộc ai nói chuyện giữ lời?
Lương Chính không nói một câu, thậm chí lui tới phía sau Thiệu Phi.
Thiệu Phi hướng người đàn ông gật gật đầu, xoay người muốn đi, chợt nghe phía ngoài truyền đến “Máy Bay” kỳ quặc nhưng quen thuộc.
Chạy tới chính là cô nương người da đen từng gặp mặt vài lần với cậu ở phân đội chữa bệnh, cậu vẫn nhớ cô nàng, bởi vì cô nàng lạc quan và kiên cường khác với những người khác.
Không nghĩ tới cô nàng cũng ở trong đám người này.
Cô nương chạy tới gần, cũng là hoàn toàn tiếng Anh nói lắp, đại khái nội dung nhất trí với người đàn ông nói, bất quá cuối cùng lại bổ sung nói, hiểu lo lắng của các chiến sĩ, nhưng mọi người thật sự rất muốn báo đáp quân nhân gìn giữ hòa bình, nhất là phân đội chữa bệnh, nếu như thật sự không thể vào doanh mở hội liên hoan, có thể cho phép cô mang theo mấy cô bé, đích thân mang đồ ăn tới phân đội chữa bệnh hay không.
Yêu cầu này không quá phận, nhưng Thiệu Phi vẫn do dự.
Cô nương người da đen trước mắt thành khẩn thiện lương, nếu như đặt ở trước kia, cậu sẽ lập tức dẫn cô bé tới. Nhưng hiện tại hết thảy đều không giống, cậu đáp ứng Diệp Triêu phải suy nghĩ vấn đề giống như Tiêu Mục Đình, tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính.
Đội trưởng sẽ làm thế nào? Cự tuyệt hay là tiếp nhận?
Trong lòng Thiệu Phi có chút lo lắng, thậm chí muốn lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Mục Đình.
Nhưng rất hiển nhiên, đây là thời điểm cần quyết định của chính cậu.
Cô nương người da đen chân thành mà nhìn cậu, lại hô tiếng “Máy Bay“.
Cậu cứng mày suy nghĩ, còn chưa kịp đáp lại, mấy bác sĩ và hộ sĩ phân đội chữa bệnh đã nghe tin chạy đến.
Thường dân ngoài doanh vừa nhìn thấy nhân viên ý tế từng chăm sóc mình, lập tức đội đồ ăn lên đỉnh đầu tại chỗ nhảy múa, tràng diện nhất thời có chút hỗn loạn.
Một vị hộ sĩ ỷ vào quan hệ tốt, nói giỡn đẩy Thiệu Phi một cái: “Máy Bay chú làm gì thế? Vẻ mặt khổ đại cừu thâm, trong doanh mỗi tháng đều có hoạt động quân dân hỗ động, chú ngăn làm gì?”
Hộ sĩ nói không sai, doanh trại các quốc gia gìn giữ hòa bình đều sẽ định kỳ hỗ động với dân thường khu vực phòng thủ, doanh trại Trung Quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng Thiệu Phi vẫn là không yên lòng, suy nghĩ liên tục, sau khi trưng cầu ý kiến với Lương Chính, thả hơn mười phụ nữ trẻ em vào doanh tới phân đội chữa bệnh.
Cô nương người da đen cảm kích hướng cậu cúi chào, cậu câu môi cười một tiếng, cũng tại lúc đối phương xoay người cầm máy truyền tin, thấp giọng nói: “Thông báo Lăng Yến, bảo cậu ấy lập tức đến phân đội chữa bệnh. Các trạm gác tỉ mỉ quản chế dân thường đưa đồ ăn bên ngoài, nếu như có dị động, lập tức nổ súng cảnh cáo.”