Yêu Đương Đoan Chính

Chương 18: Chương 18: Đang được cưng đấy




Hai cánh tay của Yến Hảo run lẩy bẩy, vừa nghe Giang Mộ Hành nói vậy cánh tay lập tức nhũn đi, cậu ngã phịch xuống đất, thở hổn hển, ánh mắt thẫn ra, trên khuôn mặt ửng hồng thấm đẫm mồ hôi. Trên đầu là mặt trời chói chang, bên tai là gió nóng thổi vù, Yến Hảo hơi đau đầu và chóng mặt. Đến lúc có người kéo cánh tay cậu, cậu giãy ra theo bản năng nhưng nhanh chóng trở nên dịu ngoan.

Bởi cậu ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng, nó xoa dịu tất cả lỗ chân lông trên người cậu trong chớp mắt.

Giang Mộ Hành kéo Yến Hảo dậy, nói cậu đến chỗ bên cạnh nghỉ ngơi.

Yến Hảo quay đi với vẻ mặt u sầu, sau đó cậu nghe Giang Mộ Hành sau lưng mình nói rằng: “Chỉnh lại áo quần cho gọn gàng.”

Yến Hảo nghi ngờ ngoảnh đầu lại, nhìn xuống mông mình theo tầm mắt của Giang Mộ Hành, không biết từ khi nào mà dây thun quần bị tuột xuống dưới lưng quần, có thể nhìn thấy mép quần lót lộ ra. Là màu xanh da trời mà Giang Mộ Hành thích.

Mặt Yến Hảo nóng muốn bốc lửa, cậu vội vã kéo quần lên.

——

Giờ tan tiết, giáo viên thể dục bảo Giang Mộ Hành gọi hai người cất tấm đệm mà nữ sinh nằm để gập bụng vào kho dụng cụ. Yến Hảo không quản được tay chân chạy tới.

Giang Mộ Hành nhìn cậu.

Yến Hảo bất chấp: “Lớp trưởng, để tớ.”

Giang Mộ Hành hơi nhíu mày không nói gì.

Yến Hảo lúng túng liếm môi dưới, đầu lưỡi lướt qua vết thương đã kết vảy, phủ lên nó một lớp sáng bóng.

“Không cần tớ sao? Vậy tớ...”

Giang Mộ Hành chỉ tấm đệm dưới đất: “Mỗi lần chuyển một tấm thôi, đừng chuyển nhiều.”

Tim Yến Hảo thoáng loạn nhịp, cậu gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ, tớ biết rồi.”

Mái tóc ướt mồ hôi bị vén sang một bên, đôi mắt cậu hiện rõ dưới trời quang, to và sáng, dáng vẻ cậu gật đầu liên tục hệt như một chú mèo ngoan ngoãn. Giang Mộ Hành nghiêng đầu nhìn ra xa một lúc rồi mới cúi xuống cầm góc đệm cạnh chân lên, đi về phía nhà kho, Yến Hảo cũng cầm một cái đi theo.

“Lớp trưởng, cậu không gọi mấy bạn khác sao?”

“Tôi với cậu là được rồi.”

“À à.”

Nỗi ngạc nhiên và vui mừng lấp đầy trong mắt Yến Hảo, cậu còn tưởng Giang Mộ Hành sẽ gọi người khác lên chuyển đệm vào, không ngờ là anh tự tay chuyển.

Nhóm học sinh ngồi gần đó thấy cảnh này không khỏi nghĩ lại tin đồn hai người cùng đi đến trường, thế là bàn tán sôi nổi với nhau. Một người là học thần đỉnh cấp, cực kỳ kỉ luật và có kế hoạch, điều kiện gia đình kém, tự thân vươn lên, chắc chắn trong tương lai sẽ tiến xa và vươn cao hơn nữa. Người còn lại là học tra bình thường, không lý tưởng, nhà có tiền, đường được trải sẵn, nhân sinh dựa vào ba mình.

Rõ ràng là người của hai thế giới thế mà gặp nhau được?

“Yến Hảo định làm gì đấy? Nịnh bợ cái gì kia?”

“Muốn lớp trưởng lộ đề cho mình à?”

“Vậy cũng phải biết hiểu mới nghe vào đầu, lâu lâu tôi còn không hiểu lớp trưởng nói gì thì cậu ta nghe thế quái nào được.”

Hình như lại có người nói gì đó, chọc cả đám cười ầm.

Một hay hai con mắt soi mói có thể không tính là chuyện lớn, nhưng cả mấy chục con mắt cùng lúc đâm tới không tài nào làm lơ được. Bất kể có mang ác ý hay không, sức công kích rất mạnh. Sống lưng Yến Hảo căng cứng, cậu bước chậm lại, siết chặt tấm đệm.

Miễn là cận kề Giang Mộ Hành, cả nam lẫn nữ đều bị chú ý. Nhất là với người có thành tích dưới đáy lớp như cậu đây càng dễ bị quan tâm hơn, vì trông quá thình lình và bất hòa, tất sẽ khơi dậy tò mò và nghi ngờ trong lòng người. Cứ như chuyện cậu làm bạn với Giang Mộ Hành hoang đường quá đỗi.

Khóe môi Yến Hảo giần giật, cậu nhớ lại lời Giang Mộ Hành từng nói với mình: “Không cần quan tâm đến ánh mắt và thái độ ​​của người khác, người khác luôn là người khác.”

Người khác luôn là người khác.

Yến Hảo hít một hơi, sải bước đi về bóng người ở phòng dụng cụ.

——

Phòng dụng cụ không lớn, chất linh tinh đủ thứ đồ phủ kín bụi. Yến Hảo đặt đệm xuống, thấy Giang Mộ Hành vẫn chưa rời đi thì cũng ở lại phòng. Không khí vừa oi bức vừa vẩn đục, làm mũi cậu ngưa ngứa. Yến Hảo nhịn không được hắt xì một cái.

Giang Mộ Hành bước tới cửa, Yến Hảo theo sau, bầu không khí rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút.

“Cậu đu xà,“ Giang Mộ Hành bóp mi tâm: “Không lên nổi một cái.”

Cảm giác bất lực cứ thoang thoảng đâu đó trong lời nói này.

Yến Hảo xấu hổ cúi đầu: “Khó lên mà.”

Giang Mộ Hành cất giọng bình bình: “Nghỉ hè đi tập chút đi, lớp mười hai cần giải và ôn nhiều đề, với thể chất của cậu sẽ không chịu được lâu, cần tăng cường phù hợp.”

Yến Hảo vuốt mái tóc ươn ướt của mình, thầm nghĩ hè này đúng là không ít hoạt động, cậu còn phải học lái xe nữa.

“Nếu cuối kỳ này đu xà không đậu cũng không phải vấn đề gì lớn, lên mười hai sẽ được thi lại.” Giang Mộ Hành từ tốn nói: “Gần đạt rồi giáo viên sẽ cho qua, không cố ý gây khó dễ cho học sinh, về tiết thể dục thì nhà trường chỉ mong học sinh có cơ thể khỏe mạnh nghênh đón kì thi đại học thôi.”

Nghe xong, Yến Hảo được khai thông, Giang Mộ Hành làm gì cũng tốt, kể cả chức lớp trưởng cũng vậy.

Giang Mộ Hành không nói gì nữa, xung quanh nhanh chóng lặng đi.

Mùi xà phòng và mùi mồ hôi hòa lẫn vào nhau, hệt dòng máu sục sôi trong người.

Yến Hảo sợ Giang Mộ Hành sẽ nghe thấy nhịp tim của cậu, thế là cố hết sức gợi chủ đề, cậu không hề nghĩ ngợi nói: “Nghe nói chỗ này là một trong ba điểm hẹn hò nổi tiếng trong trường.”

Cũng là Yến Hảo vừa dứt lời: “...”

Cậu đón chào Giang Mộ Hành quay người lại, góc cạnh khuôn mặt của anh sắc nét, xương lông mày sâu nên khi anh nhìn chằm chằm vào ai đều toát lên vẻ nghiêm nghị.

Da đầu Yến Hảo tê rần, cậu đang định đánh bài chuồn thì Giang Mộ Hành đã mở miệng trước, không đoán ra được anh đang có cảm xúc thế nào: “Hai chỗ còn lại là ở đâu?”

“???” Yến Hảo.

Giang Mộ Hành nhướng mày: “Nói nghe thử xem.”

“Tầng khoa học công nghệ.” Yến Hảo bừng tỉnh: “Chỗ còn lại là sau nhà ăn.”

Nét mặt của Giang Mộ Hành vẫn bất biến.

Yến Hảo ho một tiếng xoa dịu bầu không khí: “Hết tiết tự học buổi tối thì giáo viên sẽ cầm đèn pin đi quanh trường, ba địa điểm đó dễ núp cũng dễ chạy trốn nên dù có bị phát hiện cũng không bị bắt.”

Giang Mộ Hành hơi nhếch môi: “Cậu biết nhiều thật.”

“Cái này không phải bí mật gì.” Hàng lông mi của Yến Hảo hơi run: “Ai cũng biết cả.”

Giang Mộ Hành thả một câu: “Tôi không biết.”

Chủ đề nói chuyện chết rồi.

Trước cửa phòng dụng cụ lại lần nữa lặng im, Yến Hảo hệt như chú bướm đêm bị giam trong lọ thủy tinh trong suốt, vừa căng thẳng vừa hốt hoảng, cậu xoa xoa cổ đổ mồ hôi: “Lớp trưởng, tớ đi lấy đệm đây.”

Bên khóe mắt Giang Mộ Hành có thể nhìn thấy khuôn mặt, vành tai và cổ của cậu thiếu niên đều đỏ bừng.

“Đi thôi.”

——

Giờ tan trường, trong lúc Yến Hảo khổ chiến với đề Hóa học, Hạ Thủy bạnh mặt đi từ phòng vệ sinh về.

“Tức chết bà!” Hạ Thủy phẫn nộ.

Yến Hảo cắn bút đọc đề, nhả chữ không rõ: “Bị chen hàng hả?”

Không có tiếng đáp.

Yến Hảo ngước mắt lên nhìn Hạ Thủy mới nhận ra mặt cô căng cứng.

“Có chuyện gì đó?”

Hạ Thủy nghiêm túc nói: “Tiểu Hảo, nếu ông muốn năm cuối cấp ba được thanh tịnh thì cấm tuyệt đối để người ta biết lớp trưởng đang dạy kèm cho ông.”

Yến Hảo ấn ấn cây bút chì bấm.

“Tôi nghe phải mấy chuyện cực kỳ ngứa tai trong phòng vệ sinh.” Hạ Thủy nhíu đôi mày thanh tú: “Hại tôi muốn táo bón luôn.”

Yến Hảo bĩu môi: “Đừng để ý tới.”

“Tôi không nổi điên không được.” Hạ Thủy hừ một tiếng: “Có mấy người phiền hết chịu nổi, ông nên chuẩn bị tâm lý đi, sắp tới sẽ có người tới tìm ông nhờ ông nói mấy lời hay tiếng tốt thay họ trước mặt lớp trưởng, tạo ấn tượng rồi đưa trao gì gì đấy.”

Yến Hảo quăng mạnh cây bút lên bàn, tiếng động rất lớn, Hạ Thủy giật mình, cô liếc nhìn khuôn mặt âm u của Yến Hảo, vậy mà vẫn còn dám trêu: “Yên tâm đi, ai bảo ông là tâm phúc cạnh lớp trưởng chứ.”

Ánh mắt Yến Hảo thoáng đổi: “Tâm phúc?”

“Ừ.” Hạ Thủy nhún vai: “Ý nói ông đang được cưng đấy.”

Môi Yến Hảo cong lên: “Soạn sách vở đi, mời bà đi ăn xiên nướng.”

——

Dương Tùng không đến trường, nhóm ba người thiếu mất một nên không náo nhiệt như thường. Yến Hảo và Hạ Thủy đang bàn nhau đến đâu ăn thì chạm mặt Giang Mộ Hành đi từ văn phòng giáo viên ra.

Hạ Thủy vừa kéo quai cặp Yến Hảo vừa dõi theo Giang Mộ Hành: “Tiểu Hảo, bao giờ tôi mới được đi nghe giảng ké chỗ ông?”

Yến Hão đoán giai đoạn ôn cuối kỳ sẽ căng thẳng nên đáp: “Nghỉ hè đi.”

“Tôi nói chơi thôi...” Hạ Thủy đang nói bỗng khựng lại, nét mặt đổi xoành xoạch sang long trời lở đất: “Nghỉ hè còn học? Sao ông chịu khó vậy?”

Yển Hảo không trả lời: “Lớp trưởng tới đây rồi, tôi đi chào một tiếng.”

“Đi chung đi.” Hạ Thủy mới dứt lời đã đổi ý: “Thôi, ông đi đi, tôi chờ ông trước cổng.”

Hạ Thủy buông tay không níu quai đeo cặp của Yến Hảo nữa, cô đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại, tự hỏi trong lòng rằng lớp trưởng bị gọi vào đó nghe mắng hả? Chắc là không, cậu ấy là cục vàng cục bạc kia mà. Nếu thế thì vì sao cậu ấy toát ra hơi lạnh kinh người vậy chứ, chưa tới gần đã lạnh phát run.

Yến Hảo không biết Hạ Thủy nghĩ gì, nhưng cậu cũng cảm nhận được hơi lạnh ấy.

“Lớp trưởng, cậu không sao chứ?”

Giang Mộ Hành đáp cụt ngủn: “Có chuyện.”

Giọng lạnh lùng đến cùng cực.

Yến Hảo lúng túng một lúc lâu, cậu lắp bắp: “Vậy... Vậy cậu...”

Giang Mộ Hành ngắt lời không để cậu nói nữa, anh giữ nguyên sắc mặt nhìn cậu hỏi: “Hôm qua cậu đã không hoàn thành kế hoạch học, hôm nay cũng muốn bỏ?”

“Không có mà, hôm nay tớ có thể ôn tập thật tốt.” Yến Hảo vừa ngơ ngác vừa vô tội: “Một lúc nữa là tớ về rồi.”

Giang Mộ Hành im lặng trong chốc lát: “Buổi tối cậu ôn xong thì nhắn tin nói tôi biết.”

“Có lẽ tớ sẽ xong muộn lắm.” Yến Hảo gãi gãi chóp mũi, giả bộ hỏi: “Lỡ làm phiền cậu thì sao?”

Giang Mộ Hành cúi đầu nhìn lọn tóc khờ vểnh lên trên đầu cậu: “Vậy thì đừng nhắn.”

Yến Hảo: “...”

“Tớ vẫn phải nhắn.” Yến Hảo nghiêm mặt: “Tớ sẽ báo cáo tiến độ học tập của mình cho lớp trưởng biết.”

Cậu vờ giữ bình tĩnh: “Lớp trưởng đã nói rồi, thái độ rất quan trọng.”

Dường như Giang Mộ Hành đã cười mỉm: “Tôi có nói nhiều câu lắm, cậu chỉ nhớ câu này?”

Yến Hảo thầm lầu bầu: “Cậu không nói nhiều lắm đâu.”

Giang Mộ Hành: “...”

“Hôm nay trong trường có vài động tĩnh.” Giang Mộ Hành nói: “Cậu có bị ảnh hưởng không?”

Yến Hảo mím môi: “Tàm tạm.”

Giang Mộ Hành đè lại miếng băng vết thương trên mu bàn tay: “Xem nhiều, thấy nhiều sẽ không còn bất ngờ nữa.”

Yến Hảo không nghĩ vậy nhưng cậu chưa nói ra, thay vào đó là hỏi anh: “Lớp trưởng, nếu có bạn nữ nào nhờ tớ đưa đồ cho cậu thì tớ nên làm gì?”

Hàng lông mày Giang Mộ Hành khẽ động: “Tự cậu giải quyết.”

Câu trả lời này chính là câu Yến Hảo muốn nghe nhất, cũng chỉ muốn nghe câu này, bất thình lình được thỏa mãn mong muốn khiến nhịp tim của cậu đập dồn dập, kích động đến mức hô hấp run rẩy theo.

“Ừ, tớ biết rồi, lớp trưởng đã nói vậy, tớ không còn gì lo lắng nữa.”

Giang Mộ Hành vuốt nhẹ lòng bàn tay thô ráp của mình: “Nếu có ai ác ý kiếm chuyện, cậu nói với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.