“Chậc, cô em bữa nay ngọt hơn so với cô em bữa qua, như quả đào chín mọng, ngọt nước muốn tuôn trào.”
Dương Tùng nhìn xuống tầng dưới, tặc lưỡi ước ao: “Lớp trưởng tốt phúc quá.”
Yến Hảo cắn gỡ vỏ kẹo hoa quả rồi ngậm vào miệng, vị thơm của táo quấn quanh lưỡi cậu chỉ trong chốc lát, Dương Tùng vẫn còn bô bô, cậu giơ chân đạp dưới góc bàn: “Sao ông lắm lời thế hả?”
Dương Tùng méo miệng cất lời đầy buồn ói: “Tiểu Hảo, ông mắng tôi.”
Yến Hảo lườm nguýt cậu ta.
Dương Tùng lập tức giơ tay ra hiệu ngậm miệng.
Yến Hảo cầm bút chì bấm xoay xoay, đặt xuống, lại xoay, cứ thế nhiều lần, cậu chợt hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ông thấy tôi thế nào?”
Dương Từng ngu ngơ: “Gì cơ?”
Yến Hảo vén tóc mái hơn dài lên: “Hỏi cách khác thì, tôi như thế này có hạn chế gì không?”
Vầng trán mịn màng và đầy đặn, mặt mày đẹp trai cực kỳ.
Thế mà lại toát vẻ quyến rũ vì nốt ruồi chu sa giữa hai lông mày.
Dương Tùng dựng thẳng hai ngón tay cái: “Không có hạn chế gì cả, quá tuyệt vời.”
Yến Hảo thả tóc mái xuống.
Dương Tùng thấp thỏm chà chà tay như cha già: “Sao thế hả?”
Yến Hảo thở dài: “Dậy thì rồi.”
Dương Tùng nghiêm mặt bấm tay: “Yêu quái! Nhanh chóng cút ra khỏi cơ thể con ta! Nếu không ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không được đầu thai!”
Yến Hảo nhếch miệng: “Đần độn.”
Có người đi vào lớp, người ấy có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, chân dài vai rộng, nếp mắt sâu, dài và sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đường nét cơ thể rõ ràng.
Ngoại hình xuất chúng, khí chất vô cùng lạnh lùng.
Giang Mộ Hành, hotboy trường Nhất Trung, là học bá và là lớp trưởng lớp 11 ban 1.
Giá trị nhan sắc cao như thế, kẻ mê cái đẹp nhìn một cái sẽ chết tươi.
Chẳng hạn như Yến Hảo.
“Rộp rộp.”
Yến Hảo cắn nát viên kẹo.
Chưa tới một tháng nữa là nghỉ hè, sau khi vào lớp 12 rồi sẽ lại là màn đếm ngược một trăm ngày thi đại học.
Thời gian không chờ đợi ai cả, cậu phải mau chóng ra tay thôi.
Giờ tan trường, Yến Hảo rề rà dọn dẹp sách vở.
Dương Tùng đã đeo cặp lên lưng luôn rồi: “Thưa ngài, phiền ngài nhanh tay hơn chút đi?”
Yến Hảo phất tay: “Ông về trước đi.”
“Đệt!” Dương Tùng chửi thành tiếng: “Đã hẹn đi chơi game với nhau, ông mới nói gì đó?”
Yến Hảo xếp sách giáo khoa thành một chồng: “Sáng mai sẽ đem cho ông xíu mại bốn mùa với sữa đậu nành.”
“Được, mai gặp.” Dương Tùng nhanh chóng lượn đi.
Tiếng quạt kêu phần phật.
Trong lớp vang vọng tiếng đùa giỡn ồn ào, tiếng bàn cạ đất, tiếng ca hát la hét đủ cả, còn cả tiếng thìa chạm dĩa cơm.
Rất ầm ĩ.
Những âm thanh ấy quyện vào nhau chính là bản hòa âm độc hữu của giờ tan trường.
Trong lòng Yến Hảo có tâm sự, nghe mà bực dọc, cậu tựa lưng ghế ngửa ra sau, ngón tay cái ấn đầu bút chì bấm, nhìn cây kim ló ra lại rụt vào.
Thỉnh thoảng cậu lại liếc xem hàng đầu của tổ một, trông cái bóng lưng ngồi cạnh hành lang rộng rãi kia.
Yến Hảo ngồi ở bàn cuối góc lớp cạnh cửa sổ, vừa khéo nhìn người ấy theo góc nghiêng, xa vời như cách cả một dãy ngân hà.
Tiếng huyên náo trong lớp dần đần nhỏ đi, học sinh nội trú đã rời đi hết, Yến Hảo bất giác ngắm nhìn trắng trợn và chăm chú hơn, cậu giấu hai tay dưới bàn học, nắn nắn kẻ tay rồi cầm đề toán bước tới.
“Lớp trưởng này, tớ không hiểu bài này, cậu có thể giảng giúp tớ không?”
Giang Mộ Hành cất cuốn sách bài tập tiếng Anh trên bàn qua một bên, lạnh lùng hỏi: “Bài nào?”
Yến Hảo chỉ một bài: “Bài này.”
Giang Mộ Hành nhìn lướt qua: “Không thuộc công thức?”
Yến Hảo gãi gãi chóp mũi: “Thuộc rồi nhưng không biết áp dụng.”
Giang Mộ Hành vẽ một đường phụ: “Đến đây hiểu chưa?”
Yến Hảo lắc đầu: “Chưa.”
Giang Mộ Hành cúi đầu viết từng bước giải, chữ viết gọn ghẽ và đầy sức sống.
Yến Hảo nhìn gáy lộ ra ngoài cổ áo đồng phục của anh, ngó xuống hàng mi đang rũ ấy, lúc giải bài khóe môi anh hơi mím, đường nhìn của cậu hơi loạn, hầu kết lăn lên xuống đầy bối rối.
Giang Mộ Hành dừng bút, bắt đầu giảng bài, giảng xong lại mở sách bài tập ra.
“Tớ nghe không hiểu.” Yến Hảo cúi đầu nhìn, mũi giày thể thao cọ cọ dưới đất: “Cậu nói lại được không?”
Giang Mộ Hành đáp hờ hững: “Không tập trung thì có nói trăm lần cũng vô ích.”
Yến Hảo chột dạ hít vào một hơi, bất cẩn cắn phải lưỡi, cậu đau đến mức nhíu mày nhưng vẫn vờ bình tĩnh: “Lớp trưởng, ý của cậu là sao?”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt ngước mắt lên nhìn.
Yến Hảo kinh ngạc đến ngừng thở, adrenalin tăng vọt, trái tim nhảy thình thịch xốn xao, tiếng động ấy quanh quẩn bên tai cậu khiến cậu lớ ngớ, giật lấy đề kiểm tra rời đi.
Ai ngờ cậu không để ý cánh tay Giang Mộ Hành đang đè lên một góc giấy, tiếng “rẹt” vang lên.
“...”
Yến Hảo xoa nắn vành tai nóng rực, giả bộ ung dung nói: “Lớp trưởng, bài kiểm tra của tớ rách rồi.”
Giang Mộ Hành cầm miếng giấy rách dưới tay ra.
Yến Hảo giơ tay nhận lấy, cậu vẫn chưa chịu đi, bất chấp nói: “Cho tớ mượn băng keo với.”
Giang Mộ Hành đưa cho cậu nửa cuộn băng keo.
Yến Hảo ngồi chỗ đối điện hành lang, cậu kéo một đoạn keo nghiêng đầu định cắn đứt thì chợt đổi ý: “Lớp trưởng, cho tớ mượn con dao rọc giấy.”
Con dao rọc giấy màu xanh lam được ném đến.
Yến Hảo kéo con dao ra cắt băng keo đi, cậu còn đang bận suy nghĩ tìm đề tài bắt chuyện thì đã có hai người bưng dĩa cơm vào lớp, dẫn theo một làn hương thức ăn.
Hai người đó thấy Yến Hảo chạy tới hàng đầu thì sửng sốt.
Khi tận mắt thấy cậu trả băng keo cho lớp trưởng, nét mặt của họ có thể miêu tả là kỳ dị.
Ráng chiều bện thành một lưới lớn ôm trường học vào trong, dịu dàng và triền miên.
Ở bãi đậu xe, Yến Hảo chậm chạp mở khóa bánh xe đạp, đến khi Giang Mộ Hành bước về phía này, vẻ u ám trong mắt cậu bấy giờ mới biến mất.
Xe Giang Mộ Hành cũ lắm rồi, hệt đôi giày mà anh đang mang vậy, nhưng cả hai đều rất sạch sẽ.
Yến Hảo muốn nói chuyện với anh, bầu không khí lại bị người khác bới tung, lần này là nữ sinh đứng dưới cây long não tỏ tình.
Giang Mộ Hành tháo dây xích đen bỏ vào giỏ trước xe: “Có chuyện gì sao?”
Nữ sinh thấy có người thứ ba ở đây nên hơi thẹn thùng, giọng nói rất khẽ khàng: “Tớ nghĩ rồi, chúng ta có thể làm bạn.”
Giang Mộ Hành vẫn giữ khuôn mặt vô cảm.
Khuôn mặt của nữ sinh xinh đẹp lập trức trắng bệch, ấp úng đôi môi đỏ: “Làm bạn cũng không được sao?”
Giang Mộ Hành nói: “Xin lỗi.”
Khóe mắt của cô ấy đỏ hoe: “Vậy nếu... Nếu tớ không thổ lộ với cậu, không cho cậu biết tình cảm của tớ, có phải sẽ làm bạn được không?”
Giang Mộ Hành dắt xe ra ngoài.
Nữ sinh muốn bắt lấy đồng phục của anh, nhưng ánh mắt khi anh ngoảnh đầu nhìn lại đáng sợ đến mức cô rụt tay về.
“Giang Mộ Hành, cậu thích kiểu nữ sinh thế nào, tớ có thể cố gắng trở thành người như thế, chắc chắn tớ sẽ làm được.”
“Vô nghĩa.”
Dứt lời, Giang Mộ Hành leo lên xe đạp rời đi.
Nữ sinh khóc như mưa, thấy mà phát thương, Yến Hảo đưa cho cô một túi giấy, do dự hỏi: “Bạn này, bạn... thích lớp trưởng lớp mình bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi.” Nữ sinh vừa khóc vừa đáp: “Cậu ấy phát biểu tại đại hội tân sinh, là tớ, tớ đã...”
Yến Hảo mím môi, cậu lâu hơn.
Con gái theo đuổi Giang Mộ Hành rất khó, tính cách, tri thức, ngoại hình... Đối với con trai, tốt hay xấu đều như nhau, chỉ có thể chờ đợi một phép màu.
Yến Hảo chờ rồi chờ, chớp mắt một cái đã sắp hết năm lớp 11, ngày tháng trôi đi quá nhanh, cậu không kịp trở tay, chỉ có cảm giác khủng hoảng bủa vây.
Nhìn bóng dáng phía xa, ánh mắt Yến Hảo sáng ngời, cậu ngồi lên xe, đạp bàn đạp thật nhanh.
Giang Mộ Hành đạp xe ra cổng rồi rẽ vào con đường bên trái.
Yến Hảo cũng rẽ theo anh, tự động lờ đi làn xe cộ trên đường, trong mắt cậu chỉ có hai người, cùng theo đuổi tuổi trẻ.
Nghĩ vậy, khóe môi Yến Hảo cong cong, lúc đạp qua một tiệm bán nước giải khác, cậu quay đầu cười: “Lớp trưởng, tớ mời cậu uống gì nhé.”
Giang Mộ Hành không đáp.
Yến Hảo nắm lấy yên sau xe của anh, không cho anh đi.
Không lâu sau, hai chiếc xe đạp dựng bên đường, hai thiếu niên đứng sóng vai nhau, lặng im uống nước ga mặn.
Yến Hảo cắn ống hút, vươn lưỡi đỡ đầu ống hút: “Nói là nước ga mặn, thật ra không mặn chút nào, ngọt.”
Giang Mộ Hành nhìn tà dương: “Thức uống thế này đều bỏ đường.”
Yến Hảo ngắm thiếu niên nhìn tà dương, anh hệt như bức họa, đẹp đến vô thực: “Lớp trưởng, cậu thiếu tiền lắm sao?”
Giang Mộ Hành vẫn nhìn tà dương.
Yến Hảo giơ tay lau mồ hôi trên mắt: “Tớ thấy cậu làm thuê ở nhà ăn.”
Giang Mộ Hành không tỏ vẻ gì.
Yến Hảo nói ngay tắp lự: “Tớ còn thấy cậu đi ra từ một trường giáo dục.”
Giang Mộ Hành nghiêng đầu cúi nhìn cậu.
Hơi thở Yến Hảo ngưng lại, đột nhiên nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, Giang Mộ Hành thờ ơ lên tiếng: “Cậu muốn nói gì?”
Yến Hào uống hai hớp nước ngọt tự vỗ về mình: “Là thế này, tớ được người nhà bỏ tiền cho Nhất Trung để được nhận vào, nói cách khác, tớ mua điểm, không phải con số mà các cậu thấy, điểm của tớ thấp hơn nhiều.”
“Tớ thật sự không hiểu những bài mà tớ hỏi cậu giờ tan lớp, nghe giảng không hiểu, học trên lớp không theo kịp, không tập trung được.”
Nói mấy lời cuối cùng, Yến Hảo khó chịu chỉnh chỉnh tóc mái, che đôi mắt mình đi.
Giang Mộ Hành cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Yến Hảo biết anh có lịch thời gian rõ rệch để đi làm, cậu bèn nói nhanh hơn, mồ hôi nhễ nhại trên lưng: “Trong mấy môn học thì tớ học khá môn tiếng Anh, để ý thì vẫn học được, Ngữ Văn cũng thế, môn Toán là bê bết nhất, có lẽ nó yêu tớ sâu đậm lắm.”
“Trước đây ba tớ có mời gia sư về dạy, là một lão già bảo thủ, giao tiếp có khoảng cách thế hệ nên không bao lâu đã nghỉ.”
Yến Hảo chà mồ hôi tay lên chai nước ngọt: “Tiếp đó mời gia sư nhỏ tuổi hơn chút, mà tích cách thì không hợp với tớ.”
Có vài cô gái đến mua đồ uống, bẽn lẽn nhìn Giang Mộ Hành, xì xào với nhau “cao thật đấy”, “đẹp trai quá“.
Mạch suy nghĩ của Yến Hảo bị cắt ngang, cậu ngẩn ra.
Giang Mộ Hành lại nhìn đồng hồ, có vẻ rất gấp: “Tôi phải đi.”
“Đợi chút!”
Yến Hảo ngửi thấy mùi xà bông nhè nhẹ toát từ người anh, cậu nhìn giày vài giây, lí nhí bảo: “Lớp trưởng, cậu học giỏi, đứng đầu lớp, lại còn là bạn cùng lớp với tớ, cùng tuổi, cùng giới tính, tớ nghĩ tớ sẽ ăn khớp với cậu lắm.”
Hình như Giang Mộ Hành không nghe rõ, anh hơi nhướng mày: “Nói lớn chút.”
Yến Hảo liếm khóe môi phát khô, cất cao giọng hơn: “Ý của tớ là, ba tớ đặt kỳ vọng vào tớ nhiều lắm, tớ cần gấp một gia sư, nếu không thì cậu dạy kèm một một cho tớ đi, tớ sẽ trả tiền dạy cho cậu.”
———
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này viết về tình yêu.