Edit: Cẩm Anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mùa hè bất tri bất giác tới trong yên lặng.
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính, hắt vào trong phòng học. Trên bàn học có những chùm sáng nho nhỏ rải rác.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu nổi lên bốn phía.
Đường Vi Vi nghiêng đầu, trông thấy màu xanh thăm thẳm bên ngoài khung cửa sổ.
Thời điểm cô đến đây là mùa đông, khi ấy còn mặc áo lông thật dày, bầu trời còn có tuyết rơi. Mà bây giờ đã đổi thành áo ngắn tay, trời xanh quang đãng, ánh nắng mặt trời chói chang.
Kỳ thi tháng lần thứ ba cũng đã kết thúc.
Đường Vi Vi nhận được một tin tốt và tin xấu.
Tin tốt là, sau khi được Vi Vi lão sư dạy học bổ túc, bạn học Hạ Xuyên đã có sự tiến bộ rõ rệt, thành công thoát khỏi hạng bét của trường.
Còn về phần tin tức xấu....
Cô quét mắt nhìn phiếu điểm vừa mới phát trên bàn.
Xếp thứ hạng: 2.
“...”
Đường Vi Vi nhắm mắt lại, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Cái tên họ Nam kia thật quá đáng ghét.
Buổi biểu diễn văn nghệ trước đó đã có kết quả giải thưởng, vì không muốn đả kích sự tích cực của các bạn học nên ai cũng có thưởng. Lớp chín lấy được giải tiết mục sáng tạo, tiết mục độc tấu của Đường Vi Vi cũng được giải.
Vương Hoa rất hài lòng, trong giờ sinh hoạt lớp còn biểu dương bọn họ. Sau khi tan học, bà còn gọi Đường Vi Vi đi đến văn phòng một chuyến, dường như có chuyện cần bàn giao.
Đường Vi Vi cứ nghĩ là liên quan đến kỳ thi tháng, kết quả lại không phải.
Vương Hoa nói với cô thành phố có tổ chức một cuộc thi văn nghệ, cảm thấy cô kéo đàn violin rất được nên muốn cử cô làm đại biểu tham gia.
Lúc đầu Đường Vi Vi còn ngại phiền định từ chối, nhưng cô không chịu nổi Vương Hoa cứ nhắc tới, cộng thêm hình tượng của cô ở trường học là một học sinh tốt biết nghe lời.
Còn có thể làm gì đây.
Đường Vi Vi đáp: “Được thưa cô, em sẽ tham gia.”
Vương Hoa cười híp mắt: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
Khi cô quay lại lớp học, Hạ Xuyên đang ngồi trên ghế cầm chai nước suối uống, cái cằm hếch lên, yết hầu khẽ nhấp nhô.
Vừa rồi trên lớp anh chỉ ngủ, lúc cô đi còn không tỉnh, có lẽ trong khoảng thời gian này ôn tập nhiều nên ngủ không ngon.
Có lẽ là nghe người khác nói cô bị giáo viên gọi đến văn phòng nên cô vừa về, Hạ Xuyên đã hỏi: “Giáo viên nói gì với cậu?”
Đường Vi Vi kéo ghế ngồi xuống: “Bảo tôi tham dự một cuộc thi âm nhạc của thành phố.”
“A.” Hạ Xuyên khẽ thở ra, thuận miệng hỏi, “Chỉ một mình cậu đi?”
“Không phải, còn có một đàn anh học năm hai nữa.”
Hạ Xuyên dừng lại: “Ai?”
Đường Vi Vi: “Anh ấy rất nổi ở trường học chúng ta, không biết cậu đã từng nghe chưa, tên là Ngôn An.”
Tiếng ma sát chói tai vang lên.
“Kétttt.”
Hạ Xuyên cúi đầu nhìn chai nước bị bóp méo trong tay, nước uống bên trong tràn ra ngoài làm ướt nhẹp tay anh, cuối cùng nhỏ xuống quần.
Hạ Xuyên tựa như không hề hay biết: “Cậu muốn cùng anh ta tham gia trận đấu?”
“A...” Đường Vi Vi gật đầu, đôi mi thanh tú nhíu lại, cảm thấy phản ứng của anh có chút kỳ quái, “Nhưng mà anh ấy ở tổ dương cầm, tôi ở tổ violin, không ở cùng nhau....”
Cô gái nhỏ có chút lo âu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ Xuyên không nói gì, ném cái chai vào thùng rác phía sau.
Qua mấy giây, anh mới từ trong cổ họng thốt lên một chữ, trầm thấp khàn khàn: “Không.”
Dáng vẻ này nhất định không phải là không có vấn đề.
Đường Vi Vi nhếch môi suy tư, chợt nhớ tới trước đó, mỗi lần cô nhắc đến Nam Tự, phản ứng của Hạ Xuyên cũng rất kỳ quái.
Lần này thì càng không được bình thường.
Ba nam thần của trường đặt cạnh nhau đều được hoan nghênh vô cùng, Đường Vi Vi ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đây là bài xích đồng loại?
Hay là nam sinh có sở thích muốn ganh đua so sánh?
... Không, đều không đúng.
“Đường Vi Vi.” Ngay khi cô còn đang mải mê suy nghĩ, Hạ Xuyên bỗng nhiên gọi cô, nhắc nhở một câu, “Tốt nhất là cậu nên cách xa anh ta ra.”
Đường Vi Vi chớp mắt hai lần.
Cô cảm thấy mình đã hiểu rồi.
Cơ hồ có thể xác định.
Anh đây là —— Ăn! Dấm!!!
Cô gái nhỏ vụng trộm cong môi lên cười, đổi sang chủ đề khác: “Nhắc mới nhớ, tôi nghe Hạ Hành Chu nói gần đây có chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng, nam thần của tôi là diễn viên chính đó, cậu có muốn đi xem không?”
Hạ Xuyên nhướng mi: “Nam thần của cậu?”
“Ừ.” Đường Vi Vi nói tên một minh tinh ngoại quốc: “Sao vậy?”
Hạ Xuyên không nói gì, lại hỏi: “Đám Hạ Hành Chu tìm cậu cùng đi xem?”
Đường Vi Vi gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ nói thi xong muốn thư giãn, tôi thấy rất đúng nên đã đồng ý.”
Hạ Xuyên: “Trước đó cậu không nói như vậy.”
“Cái này làm sao so sánh được, lần này tôi không chỉ ôn tập cho mình mà còn phải giúp cậu lấy lại gốc nữa.” Cô gái nhỏ dựng hai ngón tay lên: “Mệt mỏi gấp đôi.”
“...”
Hạ Xuyên lùi về phía sau tựa lưng vào vách tường, quần áo mùa hè mỏng, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác lạnh buốt.
Anh cụp mắt, cúi đầu xem điện thoại.
Nhớ tới tin nhắn tối hôm qua Hạ Thiêm gửi, anh bèn thở dài: “Tôi thì không được, ngày mai có việc.”
Đại viện Ngôn gia.
Đại sảnh mang khuynh hướng cổ điện, đồ vật trong nhà đều được làm bằng gỗ lim.
Trong sảnh có nhiều đoàn người, tất cả đều ăn mặc sang trọng, đều là giới thượng lưu.
Hạ Xuyên đứng tại một nơi hẻo lánh, cúi đầu nhìn điện thoại. Anh không mặc trang phục chính thức mà chỉ mặc áo phông quần jean đơn giản, rất nổi bật trong đám người, cộng thêm dáng người anh đẹp nên thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hôm nay là ngày đại thọ 70 tuổi của lão gia tử Ngôn gia, có rất nhiều người đến đây tặng quà chúc mừng.
Hạ Xuyên đến đây ngoại trừ phép lịch sự thì còn vì khi còn nhỏ lão gia tử đối xử rất tốt với anh, bằng không mấy buổi tiệc mang tính thương nghiệp kiểu này từ trước tới nay anh không hề có hứng thú.
Khóe mắt liếc thấy có người đi về hướng này, anh ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc kính gọng vàng quen thuộc.
“Lại gặp rồi.” Ngôn An cười với anh, “Em trai Hạ Xuyên.”
Hạ Xuyên cất giọng lãnh đạm: “Ai là em trai anh?”
Ngôn An không thèm để ý đến thái độ của anh, anh ta vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Cũng đúng, gọi em trai cũng không quá phù hợp, dù sao....” Anh ta dừng lại: “Không lâu sau, cậu sẽ phải gọi tôi là cậu trẻ.”
Mặc dù anh ta cười, nhưng dưới lớp mắt kính lại là ánh mắt không gợn sóng, màu mắt đậm hơn bình thường một chút.
Ngoài mặt cười dịu dàng, nhưng bên trong giấu nguy hiểm.
Nhận ra không khí lập tức lạnh xuống, nụ cười trên miệng Ngôn An càng sâu, dưới đáy mắt xẹt qua ý cười, đưa tay chỉnh cà vạt rồi chậm rãi nói tiếp: “Đến lúc đấy cậu lại là cháu tôi.”
Hạ Xuyên nắm chặt điện thoại trong tay, khớp xương trắng bệch.
Anh không nói gì. Đôi mắt đen híp lại, quay đầu, có thể thấy phía xa, Hạ Thiêm đang mặc âu phục nói chuyện với khách khứa, khoác cánh tay ông là một người phụ nữ mặc sườn xám.
Ngôn Tĩnh.
Là chị gái của Ngôn An.
Hạ Xuyên cất điện thoại vào trong túi, thần sắc đạm mạc: “Sẽ không có ngày đó.”
Ngôn An xem thường: “Đã đính hôn rồi, chị gái tôi chính thức vào cửa Hạ gia cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Vậy thì tôi sẽ cắt đứt quan hệ với Hạ gia.”
Hạ Xuyên nhấc chân, đi vượt qua Ngôn An: “Tôi cũng không muốn trở thành người một nhà với các người.”
Anh đi thẳng ra khỏi đại sảnh mà không thèm quay đầu lại.
Ngôn gia và Hạ gia có giao tình hơn hai mươi năm. Khi còn bé, Hạ Xuyên còn được gửi nuôi ở Ngôn gia một thời gian, khi ấy anh và Ngôn An không hợp nhau lắm.
Ngôn An cảm thấy mình lớn hơn một tuổi nên Hạ Xuyên phải nghe theo anh ta, chuyện gì cũng thích so đo, phải vượt qua Hạ Xuyên mới hài lòng.
Bề ngoài thì tỏ vẻ khiêm tốn hiểu biết, nhưng thực ra người này rất ngạo mạn tự phụ âm hiểm.
Chỉ là anh ta giấu quá kỹ, từ nhỏ đã biết ngụy trang bản thân, mỗi lần gây chuyện đều đổ lỗi cho Hạ Xuyên.
Chuyện nhỏ thì làm vỡ bình hoa, chuyện lớn là bắt nạt người khác, anh ta luôn có thể tìm cách đổ lỗi lên đầu Hạ Xuyên. Đã thế còn bày ra dáng vẻ như không biết gì, không liên quan gì đến mình nữa.
Cảm giác bị hiểu lầm oan cũng chẳng hay ho gì, Hạ Xuyên lúc bé còn chưa biết biện minh cho mình, tính tình cũng bướng bỉnh nên anh rất ghét Ngôn An, nhưng quan hệ giữa anh và Ngôn Tĩnh không tệ lắm.
Anh gọi cô ta ba năm “Chị Tĩnh“.
Mãi đến khi xảy ra chuyện đó.
Vân Nhiên chết bởi một vụ tai nạn nghiêm trọng, Hạ Xuyên tận mắt nhìn thấy bà tắt thở, đôi mắt luôn chứa nụ cười dịu dàng chậm rãi khép lại, mãi mãi cũng không mở ra.
Khi gặp lại hai chị em Ngôn gia đã là rất nhiều năm sau đó.
Thiếu nữ thanh thuần trước kia trỗ mã càng thêm ưu nhã, có hương vị phụ nữ hơn, mặc sườn sám được thiết kết riêng, mái tóc uốn lọn. Trong thoáng chốc, anh còn tưởng rằng mình thấy Vân Nhiên.
Ngay cả anh còn sinh ra ảo giác này thì huống chi là Hạ Thiêm.