Trước kia Đường Vi Vi đã lén uống bia mấy lần, nhưng uống rất ít, cô cũng không biết tửu lượng của mình ở đâu, nhưng chắc chắn uống một chai sẽ không say.
Cô uống xong một chai, khi đang định lấy thêm chai nữa, cổ tay đã bị người ta tóm lấy.
Ấm áp và khô ráo, là xúc cảm quen thuộc.
“Cậu làm gì đấy!”
Đôi mắt thiếu niên thâm trầm như bóng đêm, giọng điệu cứng rắn: “Không được uống nữa.”
Đường Vi Vi chớp mắt: “Tôi chỉ muốn thử xem tôi có thể uống được bao nhiêu thôi, khi nào thấy choáng tôi sẽ không uống nữa.”
Hạ Xuyên không hề bị lay động: “Không được.”
Giằng co một lúc, Đường Vi Vi đành thỏa hiệp: “Được rồi, lần sau lại thử.”
Hạ Xuyên cụp mắt: “Lần sau nhất định là lúc phải có tôi ở đó.”
“Tôi phát hiện ngài có tính chiếm hữu hơi mạnh đó.” Tay anh còn đang túm lấy cổ tay cô, Đường Vi Vi giằng ra, mặt vô cảm nhìn anh: “Bây giờ cậu lấy thân phận gì quản tôi? Bạn cùng bàn? Hay anh trai?”
Hạ Xuyên buông lỏng tay, khóe miệng hơi cong lên: “Ba cậu.”
“... Cút đi!”
Các quán ăn khuya luôn rất náo nhiệt, đến tận rạng sáng cũng có khách.
Nhưng hiển nhiên Đường Vi Vi không thể về trễ như vậy được. Hơn 10 giờ cô đã phải ra về, lúc đứng dậy, cô nghe thấy người đàn ông bàn bên cạnh đang khoác lác cái gì đó, gì mà X tổng, hạng mục mấy trăm vạn,...
Thậm chí cô còn nghe thấy “tập đoàn Hạ Thiên“.
Cô quay đầu, che mặt lại cười: “Hạ thiếu gia, hình như người này đang hợp tác với công ty nhà cậu đó. Cậu thấy sao hả?”
“Đừng nhìn.” Hạ Xuyên không thèm liếc người kia một cái, đi thẳng ra ngoài: “Tôi đưa cậu về.”
Thấy anh không muốn nói về chủ đề này, Đường Vi Vi đứng tại chỗ nghĩ một lúc rồi mới nhấc chân chạy theo.
Thật ra cô đã lờ mờ đoán được chút gì đó, nhưng những chuyện này không thể trực tiếp hỏi Hạ Xuyên xác nhận được, chỉ có thể giấu trong lòng, chờ ngày nào đó anh chịu chủ động nói với cô.
Về đến nhà tắm rửa cho người bớt mùi bia xong, thay đồ ngủ, Đường Vi Vi chui vào trong chăn. Trong đầu cô bây giờ toàn hiện lên cảnh buổi chiều trong ngõ hẻm, Hạ Xuyên cụp mắt, tựa trán vào trán cô.
Tôi thích cậu.
Thích cậu....
Mấy chữ này giống như ma chú, không ngừng quanh quẩn bên tai cô, ngay cả giọng điệu cũng giống. Đường Vi Vi cảm thấy lỗ tai ngày càng nóng lên, nóng bỏng rẫy.
Cô không nhịn được đứng dậy, với tay đi lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thấp nhất.
Không khí dần dần lạnh xuống.
Cô nhắm hai mắt lại hít thở sâu mấy hơi, sờ lỗ tai, lạnh rồi.
Tốt lắm.
Bật điều hòa cả đêm, hậu quả là ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Vi Vi phát hiện đầu mình ong ong, chắc là bị cảm.
Vì không nghiêm trọng lắm nên cô cũng không đi khám, chỉ uống thuốc rồi thôi.
Ngày thi ngày càng tới gần, khoảng thời gian này cô đều bận rộn luyện đàn. Trong phòng âm nhạc, cây đàn dương cầm đặt bên cạnh khung cửa sổ, tuy không so được với cây Steinway trong nhà Hạ Xuyên nhưng như vậy cũng rất tốt.
Đường Vi Vi đặt hộp đàn xuống, đi qua mở hộp đàn, đầu ngón tay lướt qua những phím đàn đen trắng, đè xuống một nốt nhạc.
Là bản nhạc [Salut d'Amour] mà trước đó cô đã đến nhà Hạ Xuyên tập luyện với anh, anh cũng đừng đánh một bài khác.
Do chính mẹ anh sáng tác.
Là một giai điệu ấm áp vô cùng dịu dàng.
Đường Vi Vi dựa theo trí nhớ đánh một đoạn, khi còn đang đắm chìm trong hồi ức, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng vỗ tay.
Đường Vi Vi ngẩng đầu, thấy Ngôn An đi tới từ lúc nào, anh ta đang đi về phía cô: “Hóa ra em cũng biết đánh đàn dương cầm.”
Đường Vi Vi khiêm tốn nói: “Không am hiểu lắm, chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi.”
Ngôn An cười, cụp mắt nhìn cây đàn dương cầm, chần chừ hỏi: “Bài vừa rồi em đánh.....”
“Em đàn bừa thôi.”
“Không, anh muốn nói cái khác.” Ngôn An ngẩng mặt lên: “Anh cũng từng nghe bản nhạc này rồi.”
Vì thế Đường Vi Vi mới biết hóa ra Ngôn An và Hạ Xuyên quen biết nhau, thậm chí hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
“Vậy anh có thể....” Đường Vi Vi ngập ngừng, muốn hỏi lại thôi.
Ngôn An nhận ra cô đang muốn nói gì: “Em muốn hỏi vì sao bây giờ Hạ Xuyên lại sống một mình bên ngoài, tò mò về tình huống gia đình cậu ta đúng không?”
Đường Vi Vi gật nhẹ đầu.
“Thật ra anh cũng không biết tình huống cụ thể lắm, chỉ biết dì Vân Nhiên qua đời khi Hạ Xuyên còn bé, do tai nạn giao thông.”
“Tai nạn ư?” Đường Vi Vi ngơ ngác như nhớ ra gì đó.
“Ừ.” Ngôn An nói tiếp, “Nguyên nhân cụ thể có hơi phức tạp, có liên quan tới ba của Hạ Xuyên. Em biết mà, giới hào môn tương đối phức tạp.”
Đường Vi Vi nhíu mày.
Ngôn An không nói tiếp, lại đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, đàn lại bản nhạc vừa rồi Đường Vi Vi còn đang đánh dở.
“Anh không nhuần nhuyễn với bản nhạc này lắm, chắc là đàn không tốt. Chê cười rồi.” Ngôn An cười nói, “Hạ Xuyên chắc đàn tốt hơn anh.”
“Không có, không có.”
Đường Vi Vi trả lời câu nói phía trước của anh ta, nghe thấy câu sau, cô nghiêm túc gật đầu: “Âm nhạc cần phải có tình cảm, dù sao cũng là do mẹ cậu ấy sáng tác, cậu ấy đương nhiên có thể hiểu được giá trị trong đó.”
Ý chính là đồng ý với quan điểm Hạ Xuyên đàn tốt hơn anh ta.
Thật ra nói từ góc độ chuyên nghiệp thì Hạ Xuyên chắc chắn không so được với Ngôn An.
Nhưng như vậy cũng không ngăn cản tình nhân.... Không, bạn ngồi cùng bàn trong mắt hóa Tây Thi.
Ngôn An cúi thấp đầu xuống, im hơi lặng tiếng siết chặt tay, nhẹ giọng nói: “Nói cũng đúng.”
.....
Lúc luyện đàn, Đường Vi Vi cảm thấy đầu mình ngày càng choáng váng, trước mắt như hiện lên toàn màu trắng, ý thức dần mất đi.
Bên tai có tiếng ong ong ong ong.
Thật khó chịu.
Đàn violin rơi từ trên vai xuống, cung đàn rơi xuống mặt đất.
Rốt cuộc cô cũng không gượng nổi, cơ thể mềm oặt ngã xuống nền đất, phát ra tiếng vang trầm muộn.
Ngôn An bị cô làm cho giật nảy mình, vội vàng đi tới, cúi đầu nhìn dung nhan thiếu nữ đã rơi vào trang thái ngủ say. Mái tóc đen mềm mượt, làn da trắng mịn, dáng vẻ mềm yếu cực kỳ kích thích ý muốn bảo hộ của người đàn ông.
“Khó trách tên đó sẽ thích.”
Anh ta ngồi xổm xuống, hai cánh tay móc qua eo và đầu gối cô gái, ôm cô ra khỏi phòng âm nhạc.
Lúc đi qua sân bóng rổ, tư thế ôm của anh ta làm mọi người phải ngoái đầu lại nhìn, trên đường đi có không ít bạn học đang nghị luận.
Thật ra đến phòng y tế có một đường tắt hơn, đường đó ít người qua lại.
Nhưng Ngôn An cố ý.
Anh ta muốn để Hạ Xuyên trông thấy, muốn cho anh biết, cô gái mà anh thích bây giờ đang ở trong ngực anh ta.
“Mẹ nó, chúng mày nghe thấy gì chưa, vừa rồi học trưởng Ngôn An ôm công chúa một cô gái đi qua sân bóng, rất nhiều người trông thấy!”
“Dám phách lối như vậy trong trường hả? Giáo viên mặc kệ sao?!”
“Hình như cô gái đó bị ngất, Ngôn An đưa cô ấy đến phòng y tế. Giáo viên không biết rõ cũng không nói gì, chỉ khen anh ta làm đúng.” . Truyện chính ở ~ TrùmTruy ện.co m ~
“Có ai biết nữ sinh đó là ai không?”
“Không nhìn thấy mặt, tóc dài, rất gầy, hãng giày Yeezy thì phải.”
“Lớp chúng ta không phải có Đường Vi Vi cũng đi hãng giày đó sao. Cậu ấy còn tham gia cuộc thi âm nhạc với Ngôn An mà?!”
“Vậy chắc chắn là cậu ấy rồi!”
...
Hạ Xuyên xông ra khỏi phòng học, rẽ vào vào cầu thang, tay chống lên lan can, trực tiếp mượn lực nhảy xuống. Chờ đến khi anh đến phòng y tế thì mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán.
Trong phòng y tế không có người, giáo viên không có ở đây.
Nằm trên chiếc giường màu trắng là một thiếu nữ thân hình mảnh mai, mặt hơi tái, ngay cả bờ môi như cánh hoa tường vi cũng mất đi sắc hồng, cảm giác như đang bị bệnh.
Ngôn An an vị ngồi bên cạnh cô.
Hạ Xuyên sải bước đi vào, không nói gì, chỉ kéo cổ áo nhấc anh ta lên, mạnh mẽ đè lên tường.
Chiều cao của anh và Ngôn An không chênh lệch nhiều, thậm chí anh còn cao hơn vài phân. Đôi mắt đen kia đè nén ngọn lửa, giống như sóng biển cuồn cuộn đang gào thét muốn nhấn chìm người.
“Anh đã làm gì cô ấy rồi?”
“Cô bé té xỉu, tôi tốt bụng đưa em ấy tới đây thôi.” Ngôn An cũng không e ngại, muốn thoát khỏi tay Hạ Xuyên nhưng sức lực không đủ.
Sắc mắc anh ta lúc này mới xảy ra biến hóa: “Cậu buông tay ra cho tôi.”
Hạ Xuyên trầm giọng: “Nói cho rõ ràng, cô ấy bị làm sao?”
“Tôi không phải giáo viên y tế, làm sao tôi biết được?” Ngôn An không giả bộ ôn hòa được nữa, nở nụ cười lạnh: “Bạn thân không chăm soc bạn gái nhỏ cho tốt, để người ta ngã bệnh rồi chạy tới đây chất vấn tôi?”
“Hạ Xuyên, cậu có thấy mình buồn cười không?”
Cổ áo anh ta bị thiếu niên nắm chặt, gân xanh mu bàn tay nhô lên. Đôi mắt đen híp lại, đang định động thủ thì nghe thấy tiếng gọi yếu ớt: “Anh ơi....”
Hạ Xuyên buông tay thả Ngôn An ra, quay người đi đến bên giường.
Cô gái nằm trên đó vẫn đang nhắm mắt, hàng lông mi run nhè nhẹ, vẫn chưa tỉnh. Tiếng “anh ơi” của cô cũng không biết là đang gọi ai.
Hạ Xuyên ngồi xuống cạnh mép giường, đầu ngón tay vừa mới chạm vào tay cô, môi cô gái nhỏ lại hé mở kêu tên anh.
“Hạ.... Xuyên....”
Là mơ đến anh à.
Hạ Xuyên ngồi chờ ở đây đến khi giáo viên y tế đến xem cho cô, say đó mới biết cô bị sốt nhẹ, cộng thêm tụt huyết áp dẫn đến choáng đầu bất tỉnh.
Anh cứ thế trốn hai tiết còn lại, ngồi bên cạnh cô.
Đợi đến giữa trưa gần tan học cô mới tỉnh.
Mí mắt chậm rãi mở ra, tiêu cự dần thấy rõ, Đường Vi Vi chống tay lên giường ngồi dậy, dụi mắt, thấy thiếu niên ngồi bên cạnh thì hơi sửng sốt.
Cô theo thói quen chọc ngón tay vào người anh.
Hạ Xuyên nhanh chóng có phản ứng, ngẩng đầu, đôi mắt đen đối diện với cô, nhìn qua khá uể oải.
Câu đầu tiên cô mở miệng gọi anh là “anh ơi“.
“.....”
Hạ Xuyên khựng lại, đứng lên, vươn tay sờ trán cô: “Miệng ngọt thế, có phải chưa tỉnh ngủ không?”
Đường Vi Vi liếm đôi môi khô ráo, nhìn thẳng vào mắt anh.
Hơi hoảng hốt, suýt chút nữa đã không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực.
Cô cụp mắt: “Chắc là vậy.”
“Phải rồi, sao tôi lại ở đây?” Đường Vi Vi nhớ lại, ký ức chỉ dừng lại lúc cô hôn mê trong phòng âm nhạc: “Cậu đưa tôi tới ư?”
Hạ Xuyên đang rót nước cho cô, nghe vậy động tác khựng lại. Anh nắm chặt cốc nước trong tay, đốt ngón tay trắng bệch, đưa nước tới: “Không phải. Là Ngôn An.”
Đường Vi Vi vừa mới chạm tay vào cốc, nghe vậy suýt chút nữa đã hất nước lên người anh: “Anh ta?.... À, cũng đúng, dù sao khi tôi ngất chỉ có anh ta ở đó. Anh ta đưa kiểu gì?”
Hạ Xuyên đứng cạnh giường, cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, nói từng chữ: “Ôm công chúa, còn đi quanh nửa trường.”
“.....”
Đường Vi Vi hơi trầm mặc, cảm thấy không nên hỏi “Có phải cậu đang mất hứng không?”, phàm là người có mắt đều có thể nhìn thấy mỗi một sợi tóc của anh đang khó chịu.
“Trước đây không phải đã bảo cậu cách xa anh ta ra rồi sao.”
Thanh âm trầm thấp nặng nề.
“Nhưng tôi bị ngất mà.” Đường Vi Vi cảm thấy mình rất vô tội: “Lúc ấy tôi không có ý thức, làm sao tôi biết được bị người ta ôm đi khắp phố cho mọi người xem chứ.”
Uống nước xong, cô cảm thấy cổ họng thoải mái hơn.
Đặt cốc nước lên bàn, thấy Hạ Xuyên vẫn nhếch môi không nói gì, Đường Vi Vi phồng mặt, đứng lên, quỳ gối trên giường dịch sang.
Tay cô nhẹ nhàng khoác lên vai anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp khẽ chớp: “Hay cậu cũng ôm tôi một cái?”