Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng

Chương 20: Chương 20: Chúc Lương Cơ cảm thấy mình như muốn bốc cháy




Tiến độ quay chụp của Niklaus rất nhanh, ngày thứ hai sau khi quay xong quảng cáo bọn họ đã chụp cho Chúc Lương Cơ một tấm poster. Chưa đầy một tuần sau, có fan phát hiện người phát ngôn mới của Niklaus tại một bảng quảng cáo ở trạm tàu điện ngầm. Cùng lúc đó quảng cáo nước hoa cũng bắt đầu đưa lên trình chiếu trên TV cùng internet.

Từ ngày đến đêm, đỏ đen đan xen, hình ảnh chấn động thị giác, nhạc nền quảng cáo là tiếng trống dồn dập cùng giọng nữ mê hoặc. Đây là lần đầu tiên Chúc Lương Cơ thử sức với phong cách tối tăm gợi cảm này, cậu đóng vai một ma cà rồng với khuôn mặt vẫn còn lưu lại hơi thở thiếu niên, nhưng lúc nhăn mày cúi đầu đã mơ hồ lộ ra dáng vẻ đàn ông trưởng thành.

Mấy hôm nay lượng theo dõi trên Weibo của Chúc Lương Cơ tăng vọt, đa số là fans sau khi xem quảng cáo, chứng tỏ quảng cáo này tương đối thành công, lượng tiêu thụ nước hoa Niklaus so với các sản phẩm cùng loại vẫn luôn bảo trì xu thế tăng lên ổn định. Chúc Lương Cơ ngẩng đầu: “Lập hạ ngày mốt?” (42)

(42): Lập hạ: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch. (Wikipedia)

Thấy vẻ mặt phức tạp của nghệ sĩ nhà mình, Tiêu Dương hỏi: “Ừ, có vấn đề gì à?”

“Thôi Huyên mời em tham gia party hồ bơi,” Chúc Lương Cơ ấp a ấp úng nửa ngày mới miễn cưỡng nói ra bí mật khó mở miệng kia: “Chị ấy cho em tận hai thiệp mời, em không biết nên mời ai.”

Tiêu Dương: “Cậu có thấy mất mặt hay không, bạn gái đi cùng mà cũng không tìm được?”

Chúc Lương Cơ: “Không thì anh mặc đồ con gái đi, chúng ta tạo CP.”

Tiêu Dương: “…”

Thông thường mọi người sẽ tham gia loại party này cùng người quen để tránh khỏi gặp phải phóng viên hoặc người có tâm tư cố ý trà trộn vào tạo nên tình huống xấu hổ. Cuối cùng, Tiêu Dương đưa cho Chúc Lương Cơ phương thức liên lạc của mấy nữ nghệ sĩ có thể tin được, cậu tùy tiện chọn một người trong đó.

Đầu tháng năm, khí trời còn mang theo ấm áp cuối xuân, các cô nương trước khi xuống nước đều sẽ làm đủ công tác chống nắng. Hạ Hi là bạn gái cậu mời tới, thoa kem chống nắng giúp đối phương là chuyện đương nhiên, nhìn Hạ Hi cởi ra tấm lụa mỏng, lộ ra thân thể lả lướt chỉ mặc bikini, động tác của Chúc Lương Cơ hơi ngừng lại.

Hạ Hi cười khúc khích: “Anh đỏ mặt à?”

Chúc Lương Cơ phủ nhận: “Không.”

Cây cối nhiệt đới sau lưng bọn họ tạo ra một khoảng bóng râm, in bóng vào đôi mắt đẹp đẽ của người trẻ tuổi. Hạ Hi ra mắt hai năm vẫn luôn không nổi không chìm, mãi đến tận khi Tiêu Dương làm người đại diện của cô thì tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt lên. Vốn là xuất phát từ ân tình nên Hạ Hi mới đến làm bạn gái của Chúc Lương Cơ, cô không nghĩ rằng đối phương chỉ vì chút chuyện này mà ngượng ngùng. Ánh mắt Hạ Hi bất giác nhu hòa: “Không có thì không có.”

Chúc Lương Cơ: “…” Sao cậu cứ có cảm giác Hạ Hi mới giống như là bạn trai nhỉ?

Lúc Chúc Lương Cơ thoa kem chống nắng đã cố gắng tránh đụng chạm vào mấy bộ phận nhạy cảm, may mà Hạ Hi không nói gì, sau khi thoa xong cho cô ấy cậu cũng tự thoa một chút cho mình. Chúc Lương Cơ đứng chắn trước ghế nằm của cô, ánh mắt đảo quanh những nữ nghệ sĩ eo nhỏ chân dài, nam nghệ sĩ để trần khoe cơ bụng trong hồ bơi, cuối cùng dừng lại xôn xao nơi cửa.

“Này!” Thôi Huyên vốn đang uống champagne cùng mọi người quay người lại, nhất tỷ không chút e dè đánh giá vóc người Hạ Tê Xuyên, sau một hồi lâu, cô huýt sáo: “Xem ra hôm nay mấy tên đàn ông khác không còn đường sống.”

“Chào chị Thôi Huyên.” Bạn gái Hạ Tê Xuyên gật đầu, da Swan trắng nõn, chân lại vừa dài vừa thẳng, Thôi Huyên cười: “Dáng người mẫu có khác nhỉ.”

Hạ Tê Xuyên đứng cùng Swan cao 176 cm thì cao hơn một cái đầu. Người đàn ông có bờ vai rộng, cơ bắp gợi cảm. Từ lúc Hạ Tê Xuyên bước vào tầm mắt mọi người ở đây gần như đều tập trung bên này, nhất tỷ rủa thầm một từ tai họa trong lòng, cô chỉ chỉ một loạt ghế nằm cạnh bể bơi: “Lương Cơ ở bên kia.”

Hạ Tê Xuyên liếc nhìn phía cuối bóng cây, ngoại trừ Chúc Lương Cơ, cẳng chân mềm mại trên ghế nằm kia chỉ có khả năng là của phụ nữ. Thấy hắn không nhúc nhích, Swan mở miệng: “Không thì chúng ta bơi một vòng trước nha?”

Hạ Tê Xuyên đáp lời, lúc hắn nhảy xuống bể bơi tạo nên bọt nước trắng xóa, Swan nhảy theo sau hắn. Nữ nghệ sĩ đứng cùng nhất tỷ chọt chọt cánh tay cô: “Cô ta thật sự là bạn gái của ảnh đế à?”

“Không giống hả?”

“Cũng không phải không giống,” nữ nghệ sĩ rất quen thuộc với Thôi Huyên, nói chuyện cũng không kiêng kị gì: “Cô ta vừa nhìn là biết thuộc loại khôn khéo, cảm giác ảnh đế không thích mẫu người này lắm.”

Thôi Huyên cười: “Vậy anh ấy thích dạng gì?”

Đối tượng trong câu chuyện của các cô từ từ bơi ra xa, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân đàn ông thon dài mạnh mẽ dưới mặt nước, nữ nghệ sĩ im lặng nuốt nước miếng: “Dạng tự do không gò bó ấy.”

Chúc Lương Cơ đi tới một đầu bể bơi cùng Hạ Hi đã được thoa kem chống nắng, cậu vừa định xuống nước, nhìn bóng người thoáng qua trong nước, cậu hơi mở to hai mắt: “Anh Hạ?”

Hạ Tê Xuyên đáp lại, Swan bên cạnh hắn kéo kính bơi xuống, Chúc Lương Cơ chào hỏi với cô. Chúc Lương Cơ đứng trên thang cuốn định xuống nước, chân vừa mới chạm nước, eo cậu liền bị người khác chọt một cái không nhẹ không nặng, toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều rất mẫn cảm, Hạ Tê Xuyên vừa chọt như vậy Chúc Lương Cơ đã trực tiếp chìm vào trong bể bơi.

Động tĩnh gây nên không ít bọt nước trên mặt nước. Hạ Tê Xuyên vốn chỉ muốn đùa cậu, qua hồi lâu vẫn không thấy người dưới nước có dấu hiệu ngoi lên, ngay cả giãy giụa cũng không có. Swan ở bên cạnh lo lắng nói: “Có khi nào Lương Cơ chết chìm rồi không?”

Hạ Tê Xuyên nhíu mày ẩn vào làn nước, gần như là khi hắn vừa mới lặn xuống, Chúc Lương Cơ đang nín thở dưới nước lập tức duỗi tay nắm lấy bả vai Hạ Tê Xuyên, mạnh mẽ ấn người kia xuống nước rồi ngoi lên. Không chờ cậu đắc ý xong, Hạ Tê Xuyên ở dưới nước kéo một chân cậu, Chúc Lương Cơ lại bị túm lại trong nước.

Một người là ảnh đế đang như mặt trời ban trưa, một người là lưu lượng tiểu sinh đang hot, Hạ Hi không nghĩ tới hai người họ còn có một mặt trẻ con như vậy. Qua một phút hai người đồng thời ngoi lên khỏi mặt nước. Chúc Lương Cơ chà xát đôi mắt, cười rộ lên, cậu không đeo kính bơi, mấy lần lôi lôi kéo kéo cậu đều xém chút nữa bị sặc: “Chơi vui không?”

“Chơi vui.” Hạ Tê Xuyên cùng cười với cậu: “Giờ cậu còn biết gài bẫy tôi à?”

Chúc Lương Cơ vừa muốn trả lời mới ý thức được tư thế hiện giờ của bọn họ rất ám muội. Từ lúc đùa giỡn dưới nước Hạ Tê Xuyên vẫn luôn bám chặt lưng cậu, bây giờ nổi lên mặt nước đối phương lại tự nhiên đặt tay lên eo cậu, càng lúng túng hơn là, cậu cảm giác bộ phận khó nói nào đó của mình hơi có phản ứng. Để dời lực chú ý cậu đưa mắt nhìn vào trên mặt Hạ Tê Xuyên, mái tóc đối phương ẩm ướt, làm cho khuôn mặt đẹp trai có hơi dữ dằn thường ngày trở nên nhu hòa hơn.

Chúc Lương Cơ bi thảm phát hiện mình càng hưng phấn hơn, đàn ông quả nhiên là động vật nhìn bằng mắt. Cậu nửa ngày không nói lời nào, khóe mắt Hạ Tê Xuyên hơi nghi hoặc, thấy Chúc Lương Cơ cúi đầu Hạ Tê Xuyên cũng cúi đầu theo.

Nước trong bể bơi rất trong, hết thảy cảnh tượng đều nhìn thấy không sót thứ gì.

Ngay cả ý muốn chết Chúc Lương Cơ cũng có rồi.

Mặt cậu đỏ bừng như máu, trong hoảng hốt hình như Hạ Tê Xuyên cười ra tiếng, lại tựa như không có. Người phá vỡ cục diện bế tắc này chính là Thôi Huyên đang bơi lại gần, thấy hai người đứng bất động, cô bèn tạt nước giội ướt cả người cậu và Hạ Tê Xuyên.

Không chờ Chúc Lương Cơ nói chuyện, Thôi Huyên chọt chọt bụng cậu, xúc cảm cứng rắn làm nhất tỷ nhíu mày: “Thật á?”

Chúc Lương Cơ: “…”

Thôi Huyên: “Chị cho rằng cậu dùng bút không thấm nước vẽ lên. Không ngờ nha, vóc người cậu thế mà trông cũng sexy đấy chứ.”

Nhất tỷ là kiểu người ngực to eo nhỏ chân dài điển hình. Mấy năm trước Chúc Lương Cơ cùng Đường Châm xem phim điện ảnh của nhất tỷ ở ký túc xá, cảnh giường chiếu tận năm phút đồng hồ trong đó làm Đường Châm phải chạy vào nhà vệ sinh hai lần. Hôm nay Thôi Huyên mặc một bộ bikini đính đầy đá quý. Ngay lúc Thôi Huyên hứng thú dào dạt sờ mó cơ bụng của cậu không buông tay, Chúc Lương Cơ giả vờ nhìn một vòng, phản kích: “Hứa Trừng không tới sao?”

Thôi Huyên: “…”

Hạ Tê Xuyên rất ăn ý bổ thêm nhát đao: “Hình như không có. Dạo trước không phải cậu ấy mới giúp em đè một scandal xuống sao, sao em không mời cậu ấy tới?”

Thôi Huyên: “Hai người xứng đáng bị độc thân.”

Chúc Lương Cơ theo bản năng liếc mắt nhìn Swan một cái, phát hiện cô đang uống champagne cùng Hạ Hi, Thôi Huyên chú ý tới động tác nhỏ này của cậu thì phát ra tiếng cười nhạo: “Đừng nhìn, ánh mắt anh Hạ nhìn cô ta cũng như nhìn chị ấy.”

Hạ Tê Xuyên không tỏ rõ ý kiến, Thôi Huyên nói mấy câu rồi cũng rời đi. Chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Tê Xuyên nói: “Quảng cáo quay rất đẹp.”

Chúc Lương Cơ vô liêm sỉ: “Em cũng cảm thấy vậy.”

Đối phương ghé sát lại sau gáy cậu, giữa lúc Chúc Lương Cơ cảm thấy có hơi ngứa, Hạ Tê Xuyên nói: “Buổi sáng cậu dùng à? Mùi hương cũng không tệ.”

Cậu hơi hoài nghi trải qua một phen đùa giỡn vừa nãy trên người mình có còn lưu lại mùi thơm hay không, nhưng Hạ Tê Xuyên áp sát như thế, Chúc Lương Cơ cơ bản chỉ có thể ừm ừm ừm. Vừa hay bên cạnh trôi tới một cây búa hơi sặc sỡ, Chúc Lương Cơ nóng lòng muốn thoát khỏi tình huống lúng túng này chụp lấy, đập một cái vào khuôn mặt đẹp trai lai láng của Hạ Tê Xuyên.

Có lẽ lâu rồi không bị người khác đánh, Hạ Tê Xuyên sững sờ tại chỗ. Chúc Lương Cơ nhìn dáng vẻ của hắn không nhịn được cười ha hả. Người kia lau nước trên mặt, nhìn Chúc Lương Cơ nửa ngày, cong cong khóe môi. Lần cuối cậu nhìn thấy biểu tình này của Hạ Tê Xuyên là trong phim 《Ký ức đen tối》, đối phương diễn vai một tên côn đồ thu tiền bảo kê, đánh đấm liều mạng.

Chúc Lương Cơ quay đầu bỏ chạy.

Kỹ năng bơi lội của cậu rất tốt, đã từng phá vỡ kỉ lục bơi tự do 50m lúc còn đi học. Nhưng mà Hạ Tê Xuyên lại nhanh hơn cậu, đến vài lần Chúc Lương Cơ cảm giác mình thiếu chút nữa thì bị tóm chân. Thôi Huyên nhìn bọn họ đùa giỡn, ngay lúc Hạ Tê Xuyên bắt được Chúc Lương Cơ, Thôi Huyên một bên nói anh Hạ em giúp anh nha, một bên cầm súng nước bắn Hạ Tê Xuyên.

Chúc Lương Cơ: “…”

Hạ Tê Xuyên: “…”

Nhất tỷ không hề áy náy nhìn ảnh đế mặt không cảm xúc, cười khẽ một cách tự nhiên: “Đánh Lương Cơ thì dễ, còn cơ hội được đánh anh thì khó có được.”

Theo nắng chiều rải trên mặt nước, nhạc điện tử, DJ cùng ánh đèn nhiều màu bên ngoài biệt thự biến bể bơi thành sàn nhảy, có không ít người đang lắc lư theo điệu nhạc trên thành bể bơi. Chúc Lương Cơ theo thang cuốn lên bờ. Cậu chơi cả buổi chiều, lúc lên bờ cẳng chân bỗng nhiên nhói lên, cả người mất sức, cứ nghĩ mình sẽ từ thang cuốn ngã vào bể bơi, người phía sau đưa tay đỡ mông cậu.

“Mệt à?”

“Ừm… A.”

“Sao cậu không cử động gì hết vậy?”

Chúc Lương Cơ nhỏ giọng nói: “Chân bị chuột rút.”

Cậu cho rằng Hạ Tê Xuyên sau khi nghe xong sẽ buông tay để cho cậu tuột xuống, không nghĩ tới đối phương ghé vào tai cậu nói tay dùng sức một chút rồi nâng lên để cho cậu chống tay nhấc người lên bờ. Sau khi cậu lên bờ Hạ Tê Xuyên cũng bước lên, người đàn ông ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nặn nặn bắp chân của cậu: “Đau lắm à?”

Nhìn ngón tay thon dài của đối phương, Chúc Lương Cơ mới phản ứng lại tay Hạ Tê Xuyên mới vừa nâng mình lên.

Tay Hạ Tê Xuyên, tay thần tượng của cậu.

Lần này Chúc Lương Cơ cảm thấy mình như muốn bốc cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.