Yêu Đương Không, Để Em Giấu Đồ Ăn Nuôi Anh

Chương 8: Chương 8




Mèo đen chưa bao giờ nghĩ rằng cậu có thể gặp lại mèo con năm ấy. Thành phố này vốn đã rộng lớn đến thế nào, chưa kể lỡ như họ chuyển sang thành phố khác thì còn khó hơn vạn lần, muốn tìm lại cũng như mò kim đáy biển mà thôi.

Thân là một con mèo luôn sống với phương châm mình ta đến thì mình ta đi, cậu không mấy quan tâm nhiều đến mấy con vật xung quanh mình, con nào thì cũng có cuộc sống riêng mà. Duy chỉ có mèo con kia là làm cậu có chút không yên lòng, thỉnh thoảng vẫn nhớ tới nó. Hiện tại, nhìn mèo con nay đã trưởng thành lại làm cậu nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Vô tình gặp lại sau một thời gian dài khiến cho bao nhiều sự ghét bỏ ban nãy dành cho mèo ly hoa trước mặt bỗng biến mất, biết bé mèo mà cậu vẫn tìm kiếm được sống thảnh thơi như vậy cũng làm cậu yên lòng phần nào. Thậm chí cậu còn sinh ra chút vui mừng khó hiểu. Nhưng mèo ly hoa kia hiển nhiên không hề biết những gì cậu đang nghĩ, nó chỉ biết nó rất có cảm tình với anh mèo đen tự dưng xuất hiện trong sân nhà mình mà thôi.

Tuy rằng mèo ly hoa là một con mèo cực kì hướng ngoại nhưng đây là lần đầu tiên nó muốn lại gần một con mèo khác như vậy, muốn cọ cọ nữa cơ. Nghĩ là làm, nó bèn lại gần dụi đầu vào cổ mèo đen cọ qua cọ lại.

Thang Viên sau khi được Ninh Hiểu thu nuôi thì sống rất tốt, vì vậy khi nó tiến lại cọ vào người mèo đen đã khiến thân thể cậu bất ngờ nghiêng ngả. Sau khi đứng vững lại, cậu kinh hãi quay sang nhìn nó. Sao con mèo gầy tong gầy teo cậu nuôi mà lại thành một cái lu như thế này đây, hình ảnh ngày xưa của nó lập tức vỡ tan trong cậu. Mèo ly hoa tuy không hiểu gì nhưng nó nhận thức được rằng thái độ của đối phương đột nhiên dễ chịu hơn, nó liền tò mò đi thăm dò.

Nhưng mà hình như anh ấy kì thị cân nặng của mình hay sao á. Cô chủ hay mấy người khác cũng dễ dàng bế nó lên mà có nhăn nhó gì đâu.

Nhưng nó nào biết là do mèo đen đang đắm chìm trong ký ức ngày xưa, lúc mà nó chỉ là một con mèo nhỏ nhoi, dễ dàng nhấc bổng lên hay thậm chí đi cũng chậm chạp. Một tia xấu hổ xuất hiện trên mặt Thang Viên, nó chột dạ cúi đầu. Nhưng mãi không thấy mèo đen nói gì thêm, nó ngẩng đầu, cố gắng tìm câu trả lời trên gương mặt đen thui của anh ấy. Một lát sau, Thang Viên nhẹ nhàng thở ra. Anh mèo đen không có giận. Thế là nó lại vui vẻ nhích lại gần.

Mèo đen ngầm đồng ý cho mèo ly hoa đi theo sau mình nhưng cậu không hề đề cập gì tới chuyện trước kia. Có lẽ Thang Viên đã thật sự quên đi đoạn thời gian đó, ký ức bây giờ chắc chỉ bắt đầu từ lúc được con người mang về thôi.

Cậu không có ý định lộ mặt với Ninh Hiểu, cậu không biết con người này có thành kiến gì với mèo hoang hay không, dù sao cũng chẳng gây trở ngại gì với chuyện cậu kết bạn với mèo nhà cô ấy kia. Cậu hay hoạt động ở ngoài, còn Thang Viên, nó hay canh lúc chủ mình ra ngoài đi làm là lại chạy tót ra khỏi nhà.

“Em thích chơi với anh là có lý do cả đấy.” Nó bước nhanh, vượt qua cả cậu, sau đó nghiêng đầu lại nói.

“Lý do gì?” Cậu có chút tò mò.

“Mẹ em cũng là một con mèo đen đó!” Thang Viên trả lời.

Mèo đen sao? Cậu bước chậm lại, ấn tượng của cậu về mẹ của mèo ly hoa vẫn còn một chút tuy không rõ ràng nhưng chắc chắn không thể nào là 1 con mèo đen được.

“Sao em biết?” Cậu thắc mắc.

“Ninh Hiểu nói với em đó.” Thang Viên thấy cậu cứ nhìn mình, ngỡ là cậu vẫn chưa hiểu nên nói thêm, “Ninh Hiểu là chủ nhân của em đó, anh đã gặp chưa?”

Mỗi buổi sáng, Ninh Hiểu sẽ ra ngoài đi làm, buổi tối trở về thỉnh thoảng cũng bắt gặp cậu. Cậu gật đầu nhưng vẫn chẳng hiểu vì sao Ninh Hiểu có thể biết được mẹ của mèo ly hoa là 1 con mèo đen.

“Chị ấy cho em xem hình chụp rồi nói với em, mẹ của em giao em cho chị ấy nuôi.”

Ninh Hiểu từng chụp mấy tấm hình mèo đen ngậm theo mèo ly hoa lúc nhỏ. Sau khi thu nuôi Thang Viên, cứ mỗi lần thấy cái gì đáng yêu là cô lại lôi điện thoại ra chụp lấy chụp để.

Lúc rảnh rỗi, Ninh Hiểu thường ôm Thang Viên rồi chỉ vào bức hình có 2 con mèo: “Em coi nè, đây là mẹ của em đó.”

Thang Viên cơ bản là chẳng hiểu cô nói gì nhưng nó rất hay được Ninh Hiểu cho xem hình của mình nên cũng biết được đâu là mình trên bức hình và nghiễm nhiên nó tự nhận thức luôn con mèo còn lại chính là mẹ mình.

Sau khi Thang Viên nói xong, nó liền thấy đối phương không có phản ứng gì. Nó nghĩ chắc là người ta chê mình nói nhiều nên không muốn nghe đây mà.

Bởi vậy, nó quay sang nhìn mèo đen: “Không nói chuyện còn nhỏ của em nữa, chúng ta đổi cái đề tài đi.”

“Tại vì cuộc sống của em chẳng có gì thú vị gì cả.”

“Anh thấy rất thú vị mà.” Cậu trả lời.

“Vậy anh còn muốn nghe tiếp sao?” Thang Viên hỏi lại

Cậu nghiêng đầu nhìn em ấy một cái: “Muốn chứ.”

Sau đó, cậu đã nhanh trí chuyển cuộc nói chuyện về lại đề tài mẹ của em ấy.

...

Lúc mới gặp lại mèo ly hoa, mèo đen ban đầu còn rất vui vẻ, sung sướng. Nhưng không lâu sau, chút hưng phấn đó cũng trôi qua, cậu bắt đầu soi xét mèo ly hoa nhiều hơn.

Thang Viên nâng chân trước lên, một con bướm còn đang run rẩy vội vàng bay lên chạy trốn. Thấy vậy nhưng nó không có hứng bắt lại con bướm đó nữa. Hơn nữa, nó cũng phát hiện ra anh mèo đen đang đi đến, nó lắc lắc đầu cho mấy cọng cỏ trên đầu rớt xuống.

“Làm sao vậy?” Thang Viên cảm thấy ánh mắt của anh mèo đen nhìn mình có chút kỳ quái. Thang Viên ngồi trước mặt mèo đen, lỗ tai giật giật, tư thế cũng nghiêm chỉnh hơn.

“Anh muốn ra ngoài.” Mèo đen nhìn nó trả lời.

Bình thường cũng đến lúc cậu ra ngoài kiếm ăn rồi. Thang Viên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng trên mặt vẫn có chút lưu luyến không muốn. Thang Viên với thế giới ngoài kia đặc biệt tò mò hiếu kỳ nhưng lần nào cũng muốn đi theo cũng bị cậu cự tuyệt. Cậu cảm thấy một con mèo nhà sạch sẽ ra ngoài làm gì cho cả người dính bẩn. Hơn nữa, mấy ngày trước, khi mà cậu vẫn mới gặp lại mèo ly hoa, nhìn chỗ nào cũng thuận mắt nên mới có ý nghĩ rằng Thang Viên là một con mèo nhà cũng tốt, không nhất thiết phải đi học cách sinh hoạt của mèo hoang làm gì cả. Nhưng tới bây giờ thì cậu bắt đầu nghĩ lại rồi.

Ánh mắt cậu nhìn em ấy đầy sự phê phán như thể một ông bố đang nhìn đứa con không nên thân của mình. Phương châm sống của cậu vẫn là một con mèo thì không nên quá dựa vào con người. Một con mèo trưởng thành thì tốt nhất chỉ là nên bán manh để xin đồ ăn từ con người thôi chứ không nên giao hết sinh mạng cho họ. Cậu bắt đầu nghĩ đến kế hoạch kiếm ăn chiều nay của mình, chắc là cậu sẽ đến quảng trường gần đây. Chỗ đó có rất nhiều hàng quán ăn, bên đường có rất nhiều thùng rác, mà thùng rác thì là nơi ngon lành của bọn chuột. Nghĩ rồi, cậu nhìn sang bên mèo ly hoa, cảm thấy có lẽ cũng có thể mang em ấy đi theo cùng.

Trước khi cậu mở miệng nói gì đó, Thang Viên đã hỏi cậu trước: “Anh định đi tới đâu?”

Thang Viên cũng không phải không thể tự ra ngoài nhưng nó phát hiện ra là từ lúc nó gặp anh mèo đen, nó chỉ muốn cùng anh ra ngoài thôi. Đối với một con mèo lạ mặt đột ngột xuất hiện trong sân nhà mình như anh mèo đen, nó cực kì tò mò muốn biết cuộc sống sinh hoạt bên ngoài của anh ấy ra sao. Đi ra ngoài một mình tự dưng chẳng còn gì vui nữa.

“Em muốn biết sao?” Mèo đen quay đầu lại nhìn nó, “Em muốn đi ra ngoài với anh sao?”

“Có thể chứ?” Thang Viên đột nhiên kinh ngạc, nó ngước nhìn mèo đen với một ánh mắt chờ mong và hiếu kì.

Cậu gật đầu rồi quay đầu bảo nó đi theo mình. Mèo ly hoa nhẹ nhàng theo sau, cái đầu nho nhỏ cứ quay qua quay lạ, nhìn tới nhìn lui. Mèo đen cậu nhìn nó cứ như một con mèo nhà quê lần đầu lên phố vậy. Sau khi đi tới con phố mà mèo đen nói, cậu và mèo lu hoa sẽ ngồi xổm trước ổ chuột cậu rình được hôm qua.

Nhưng mới đi qua một cái thùng rác gần đó, cả hai liền dừng lại. Thang Viên khịt khịt mũi rồi đôi mắt bỗng sáng lên.

“Là gà rán đó!” Thang Viên liếm môi rồi nó ngẩng đầu chào hỏi một con mèo khác gần đó.

Gà rán chứa rất nhiều dầu và muối. Ninh Hiểu về cơ bản sẽ không cho phép Thang Viên ăn thứ này, nhưng vì gà rán có mùi siêu cấp thơm, Thang Viên vẫn có mấy lần thừa lúc Ninh Hiểu không để ý đã nếm qua mấy lần. Mùi vị của nó nếm một lần là mãi không quên. Mèo đen nhìn thùng rác rồi lại nhìn sang mèo ly hoa sạch sẽ bên cạnh mình, cậu tính mở miệng bảo để cậu làm cho thì mèo ly hoa đã nhanh nhảu nhảy lên thùng rác mất rồi.

Bốn chân đứng trên thùng rác vẫn còn chưa vững, Thang Viên đã hưng phấn cúi đầu nói với cậu: “Anh muốn lên không anh?”

Không chờ cậu trả lời lại, Thang Viên liền quay đầu, duỗi chân vào trong thùng rác bới bới. Mèo đen định nhắc nhở nó cẩn thận một chút thì “bùm”, mèo ly hoa vừa mới đứng đó đã biến mất tiêu. Cậu vội vàng nhảy lên, không may bám không đúng chỗ nên ngã vào thùng rác mà lại còn vừa vặn nện hẳn lên người mèo ly hoa.

Một lát sau, có 2 cái đầu ló ra từ trong thùng rác, miệng Thang Viên ngậm một cái hộp. Nó chẳng mảy may để ý đến việc bị rơi vào thùng rác, đầu óc nó bây giờ đều đặt trong hộp gà rán mất rồi. Mèo đen bên cạnh lắc lắc đầu để đẩy mấy cọng rau trên đầu xuống, trong mắt có chút bất lực khó nói.

Mấy phút sau, hai con mèo ngồi đối diện nhau, ở giữa là cái hộp lúc nãy. Thang Viên đưa chân khều nắp hộp ra, trong đó có 6 cục gà rán. Thang Viên nghĩ một lúc rồi chia mỗi người một cục gà rán. Còn 3 cục còn lại, Thang Viên nhìn một lúc rồi chia cục lớn hơn ra làm hai. Chia xong, nó hài lòng nhìn thành quả của mình, quay lại thì thấy anh mèo đen đang nhìn mình.

Nó chỉ vào cục gà được mình chia làm hai ban nãy: “Cái này là em muốn cho Ninh Hiểu.”

Thang Viên cảm thấy mình thật là hào phóng với cô chủ, nó sẽ không bao giờ lén lút ăn một mình. Trên đường trở về, Thang Viên vẫn không quên mang cục gà rán ban nãy về. Mèo đen đi sau, lặng lẽ nhìn mèo ly hoa đang háo hức muốn lục tung hết thùng rác trên con phố này, ánh mắt bỗng chú ý đến phần lông đầu bẩn bẩn, ướt ướt của nó. Cậu chậm rãi ngừng lại.

“Sao anh không đi tiếp?” Thang Viên nghi hoặc, miệng vẫn còn ngậm đồ ăn nên nói chuyện có chút khó khăn.

Mèo đen nhìn nó một cái, sau đó dẫn Thang Viên rẽ vào một khúc cua khác.

Thang Viên đi theo sau, ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi mèo đen: “Đường này đâu phải đường về nhà đâu anh?”

Cậu “ừ” một tiếng, bước chân vẫn không ngừng, đến gần một cái hồ thì dừng lại. Nơi này nước rất trong, mặt nước phản chiếu hình bóng hai con mèo đang đứng bên bờ hồ.

Đại khái chắc là do màu đen có khả năng giấu cái bẩn đi tốt hơn nên trông cậu chỉ hơi lôi thôi một chút thôi, còn nhìn sang mèo ly hoa đi, bẩn đến thế này là cùng.

“Em xem người em đi, bẩn chết đi được.” Mèo đen chỉ chỉ bóng của mèo ly hoa trên mặt nước. Thang Viên cúi đầu nhìn hình ảnh của mình dưới nước. Nó liếc sang bóng của mèo đen rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Sau đó mèo ly hoa gật đầu đồng ý: “Ừa ha, nhìn bẩn thiệt đó anh.”

Mèo đen suy nghĩ, sao mà chỉ đi có một buổi chiều thôi mà từ một con mèo sạch sẽ lại thành một cục bẩn bẩn đen thui thế này? Một con mèo ngoan sẽ vì một chút lơ là không để ý là lao vào thùng rác thế này sao?

...

Mãi đến khi cùng Thang Viên trở về, cậu mới nhớ ra một vấn đề là để mèo ly hoa cứ bẩn bẩn như thế mà về thì có vấn đề gì với chủ nhà hay không. Nhưng hiện tại, Thang Viên đã nhảy vào phòng. Cậu còn đang định ra hiệu cho Thang Viên biết mà tự mình xử lý lông cho sạch sẽ một tí thì Ninh Hiểu đã quay về.

Sau khi Ninh Hiểu trở về, vừa vào cửa, chân mới đổi dép đã hô lớn một tiếng: “Thang Viên, chị về rồi nè!”

Một con mèo ly hoa nhanh chóng chạy ra. Thang Viên đẩy cục gà rán ra, rụt rè ngồi trước mặt cô chủ. Ninh Hiểu cúi đầu nhìn cục gà rán trước mặt.

Gì đây? Thực phẩm rác sao?

Ninh Hiểu nhăn mặt, rồi lại nhìn vào mèo của mình, mấy ngày trước mới tắm rửa sạch sẽ xong vậy mà hôm nay không biết đã đi lung tung ở đâu, lại còn bẩn như thể mới bò từ thùng rác ra nữa chứ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Thang Viên à?” Ninh Hiểu ngồi xổm xuống trước mặt mèo cưng nhà mình.

Thang Viên lên tiếng trả lời cô chủ, rồi lại đưa chân đẩy cục gà ra lần nữa. Ninh Hiểu, vươn tay ra, Thang Viên theo bản năng nhìn theo bàn tay đó thì phát hiện cô chủ mình đang nắm sau gáy mình.

“Em lại đi lêu lổng ở đâu vậy hả?” Ninh Hiểu cau mày, nhìn kỹ mới thấy mèo nhà mình còn bẩn hơn mình tưởng nữa chứ.

Xem ra phải tắm rửa cho Thang Viên trước đã. Ninh Hiểu nghiêm túc nhìn nó. Thang Viên bình thường rất ngoan nhưng cứ động vào tắm rửa là lại trở tính trở nết. Cô dẫn Thang Viên đi vào nhà tắm. Thang Viên nghi ngờ meo meo mấy tiếng, ý muốn nhắc nhở cô chủ rằng mình cực khổ đem gà chiên về cho cô chủ đó. Ninh Hiểu vuốt đầu nó mấy cái rồi che mắt Thang Viên lại. Thừa dịp nó lơ là, Ninh Hiểu nhanh chóng đẩy nó vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.

“Em ngoan ngoan chờ ở trong đi, chị đi lấy cái áo mưa rồi sẽ vào tắm em sau.”

Ninh Hiểu nói xong liền đi tìm áo mưa. Thang Viên bị nhốt trong phòng tắm với vẻ mặt vô cùng khó tin vào cuộc đời, sau đó bắt đầu cào cửa đòi ra.

“Thả em ra đi!”

Tuy chẳng hiểu tiếng mèo nhưng Ninh Hiểu biết ý con mèo nhà mình muốn gì. Ninh Hiểu một bên mặc áo mưa một bên vừa chỉ vào phòng tắm nói: “Em không tắm rửa sạch sẽ thì đừng hòng ra ngoài. Ngoan ngoãn tí đi!”

Bên kia, mèo đen vẫn còn lo lắng cho Thang Viên, cậu không nhịn được mà nhảy lên cửa sổ nhìn vào trong xem thử. Nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là tiếng mèo kêu thảm thiết vọng ra, bên trong không có mèo cũng không có người. Cậu nôn nóng đi qua đi lại, đang nghĩ xem có nên lao vào không thì tiếng mèo kêu ngừng lại. Ninh Hiểu ôm một con mèo ướt nhẹp đi ra. Con mèo ướt nhẹp kia được Ninh Hiểu dùng khăn lau một lần rồi ôm lên hong khô.

Tuy rằng Ninh Hiểu rất cảm động chuyện mèo cưng chạy ra ngoài tìm đồ ăn cho mình nhưng cứ nghĩ tới cảnh mỗi lần tắm mèo là muôn trùng gian nan thì chút cảm động đó nhanh chóng bay biến hết. Hong khô xong, Ninh Hiểu đặt nó xuống rồi bắt đầu giảng đạo cho nó nghe.

“Hôm nay em bẩn chết đi được có biết không hả!” Cô chỉ đầu nó, bắt đầu quở trách. “Đã vậy còn dám ăn gà rán nữa chứ!”

Lúc Ninh Hiểu ngừng nói, mèo ly hoa bắt đầu ngao ngao phản đối. Một người một mèo tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng vẫn tôi một câu em một câu đối đáp nhau như đúng rồi vậy. Điều này làm cậu đang ngồi trên cửa sổ cho chút sửng sốt. Cuối cùng vẫn là Thang Viên phải chịu thua. Ninh Hiểu nhìn thấy mèo nhà mình cúi đầu, biểu cảm chột dạ như thế thể đã làm việc gì xấu, chuẩn bị mở miệng ngao ngao mấy tiếng nữa muốn cãi cố. Nhưng chưa kịp nói gì thì mèo nhà cô đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía sau, lớn tiếng kêu mấy tiếng như thế là đang kêu đồng loại của mình.

“Cái gì vậy?” Ninh Hiểu theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đen như mực và vài cơn gió thổi qua, ngoài ra chẳng có gì khác cả.

Mèo ly hoa duỗi người, mắt nhìn về phía cửa sổ có chút mất mát. Anh ấy lại đi mất rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

A: Xin hỏi trong ngày đầu tiên hẹn hò với bạn trai, cậu đã làm gì?

Mèo đen: Dẫn em ấy đến thùng rác, rồi cùng từ thùng rác chui ra, buổi tối còn chứng kiến một màn giáo huấn mèo hoành tráng.

P/s: Mèo không ăn được đồ ăn có nhiều muối và nhiều dầu nha mọi người. Vì nội dung câu chuyện nên mới có tình huống đó. Đây chỉ là mèo trong truyện nên mấy ẻm vẫn luôn được khỏe mạnh thôi còn với mèo ngoài đời thật xin hãy cẩn trọng. ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.