Edit: Cầm thú
Cùng lúc đó lão đạo sĩ cầm kiếm ngăn cản, chưa kịp ném ra vài pháp khí đã bị cô gái chém đứt, sau đó không kịp phản ứng, đã bị một kiếm xuyên tim.
Lúc này Phó Thành cũng xông lên trước, cho hai người kia mỗi người một quyền, kim quang trên người anh đã tối đi rất nhiều, nhưng vẫn như cũ chói mắt như một ngọn lửa đang cháy, đồng thời hai con ngươi của anh biến thành màu vàng, mang theo vài phần quỷ dị.
“Phó Thành, anh không sao chứ, anh vừa mới..” Tần Thất Bảo giết lão đạo sĩ kia xong lập tức chạy về bên cạnh Phó Thành, kéo tay anh lo lắng hỏi.
Vừa nãy lúc cô sắp không kiên trì được nữa thì Phó Thành liền kéo cô vào lòng, anh bảo vệ cô, bản thân anh chịu đựng tất cả công kích, mặc dù không biết vì sao sau đó kim quang lại bùng lên mạnh mẽ như vậy, có thể xua tan hết lực lượng hắc hồn châu, nhưng tiếng kêu thảm thiết của anh cô nghe cực kì rõ ràng.
“Anh không sao, chỉ bị vết thương ngoài da, khi nào quay về bôi thuốc là được rồi.” Phó Thành ngắt lời Tần Thất Bảo, bàn tay to nắm chặt tay nhỏ của cô, cười nói.
“Thật sao? Em không tin, em muốn nhìn kỹ!” Tần Thất Bảo sợ hãi giơ tay ra, kiễng chân lên xoa trán anh, dùng lực đạo kiểm tra tình trạng cơ thể anh.
“Anh thật sự không sao.” Phó Thành bất đắc dĩ nói, nhưng cũng khom lưng xuống, để cho động tác của Tần Thất Bảo thoải mái hơn.
“Hình như, hình như không có việc gì...”
Một hồi lâu sau, Tần Thất Bảo thu tay mình lại, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Phó Thành, chịu toàn bộ lực đạo công kích, vậy mà không xảy ra bất cứ chuyện gì, đúng là thần kỳ!
Nhưng tình huống như thế này tất nhiên là tốt nhất, Tần Thất Bảo suy nghĩ cảm thấy có chút sợ hãi vội vàng ôm lấy người đàn ông trước mặt, giống như trước đây chôn chặt trong lòng của anh, nhỏ giọng gọi tên anh.
“Ngược lại anh lo lắng không biết Bảo Bảo của anh có sao không.” Phó Thành dịu dàng xoa đầu của cô, sau đó cúi người bỗng nhiên bế cô lên.
“Em không sao, em cũng chỉ bị thương ngoài da thôi...” Tần Thất Bảo liếc mắt nhìn mấy người Trần Phong, cúi đầu thẹn thùng nói.
“Vậy là tốt rồi, lần này ra ngoài rồi chúng ta ở khách sạn An Đông nghỉ ngơi thêm hai ngày.” Phó Thành bế cô gái đến trước mặt Trần Phong, cầu xin ông ta kiểm tra Tần Thất Bảo một chút.
Trần Phong không chút suy nghĩ liền đồng ý, giơ tay phủ lên trán của cô, dùng đạo lực tra xét một phen, một lúc lâu sau liền trợn mắt, “Tần Thiên Sư chỉ tiêu hao quá nhiều sức lực, không có gì trở ngại, nghỉ ngơi nhiều một chút là được rồi.”
Phó Thành nghe thế liền yên tâm, đoàn người vẫn chưa rời đi mà ngồi xuống trước tảng đá lớn ngoài sơn động, truyền tin bảo người của hiệp hội và những người khác qua đây.
Mọi người vẫn ở trong thôn, người hiệp hội đứng ngoài cửa thôn, mọi người dù xa hay gần vội vàng đi tới, khi bọn họ thấy ngoài cửa sơn động có ba thi thể, âm khí tà khí dày đặc trên cơ thể vẫn chưa tan biến, liền có chút kinh sợ.
Phó Thành không nói nhiều lời, đưa dụng cụ đo cho người hiệp hội, chuyện sau đó đã có Trần Phong và bốn người tiểu đội An Bắc báo cáo, tin rằng bọn họ sẽ kể lại một cách công bằng.
...
“Chúng ta quay lại ngôi nhà trong thôn?”
Tần Thất Bảo không muốn để Phó Thành tiếp tục ôm mình, trước khi thấy người đến lập tức vùng vẫy đòi xuống, lúc này rời đi tránh khỏi ánh mắt của mọi người anh lại bế cô lên, nhìn thấy đường đi không đúng lắm, liền nghi ngờ mở miệng hỏi.
“Không đi, vừa nãy anh đã nói với Trần Thiên Sư, ông ấy sẽ dẫn mọi người qua, chúng ta về khách sạn trước.” Phó Thành nói.
“Hiện tại anh lái xe về sẽ không sao chứ?” Tần Thất Bảo có chút lo lắng nhìn tình hình thân thể Phó Thành.
“Không sao đâu, chẳng phải hồi nãy em mới kiểm tra à? Anh chỉ bị thương ngoài da, cũng không biết vì sao kim quang lại biến dị, bây giờ tinh thần rất tốt!” Phó Thành nói.
“Kim quang của anh thực sự thần kỳ.” Tần Thất Bảo thở dài một tiếng,... vùi đầu trong ngực anh, cũng may có kim quang của bác sĩ Phó, nếu không thì hôm nay bọn họ bị thương không nhẹ rồi.
“Qủa là thần kỳ.” Phó Thành gật đầu, ôm cô gái ra ngoài cửa thôn, lên xe lái trở về.
Thật ra có một chỗ kì lạ mà anh không nói cho Tần Thất Bảo nghe, thời điểm kim quang bộc phát mãnh liệt, trong đầu anh hiện lên một đoạn kí ức lạ lùng, hình ảnh rất quen thuộc nhưng không nghĩ ra là gì.
Chẳng lẽ anh với Bảo Bảo nhà anh bị mất một đoạn trí nhớ sao???
Phó Thành cảm thấy kì quái, nhưng cũng nghi ngờ đó là ảo giác khi xảy ra tình huống nguy cấp, cho nên không nói với Tần Thất Bảo, nghĩ rằng nếu lần sau còn gặp sẽ nói lại với cô.
*
Sau khi hai người trở về, đi đến khách sạn trả phòng, sau đó đi vào trung tâm thành phố An Đông tìm một khách sạn năm sao thuê một căn phòng lớn.
Khách sạn lúc trước quả thật không tệ, nhưng giường ngủ quá cứng nằm không thoải mái, vị trí địa lý cũng không quá thuận tiện, hiệp hội cảm thấy giá cả hợp lý, dù sao cũng là tiền của hiệp hội An Đông, ở tại khách sạn như vậy là được rồi.
Phó Thành thì không vấn đề gì, nhưng anh nhớ rõ Tần Thất Bảo có thói quen thích ngủ giường mềm, nên nhất định phải đổi khách sạn, bọn họ ở chỗ này nghĩ ngơi hai ngày, đã muốn nghỉ ngơi thì phải tìm chỗ nghỉ ngơi thật tốt a.
Ban đêm Tần Thất Bảo núp trong lòng Phó Thành ngủ, giường ngủ cực kì mềm, cái ôm của bác sĩ Phó vừa ấm áp vừa mềm mại, cô ngủ vô cùng thoải mái, vừa tỉnh ngủ liền có tin nhắn thông báo, tiền công chuyển tới rồi.
“Phó Thành! Anh được bao nhiêu tiền? Ngân hàng của em gởi thông báo tới rồi!” Tần Thất Bảo vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, chạy tới cửa phòng rửa tay.
“Anh nhận được rồi, năm trăm vạn.” Phó Thành đang đánh răng, nghe cô hỏi liền quay đầu lại, mơ hồ nói không rõ ràng.
“Em được nhiều hơn anh, có sáu trăm vạn! Em định lần này quay về sẽ coi nhà cửa cẩn thận, có tiền trả rồi!” Tần Thất Bảo cầm di động cười hì hì.
Cô muốn mua một căn nhà trong thủ đô, hiện tại trong tay có hơn bảy trăm vạn, hơn nữa nếu như lấy được thẻ từ trong tay tà sư đã chết kia, bên trong còn có tiền hắn đã cướp của cô, lấy được rồi liền đi tới chỗ Phó hội trưởng hiệp hội nhờ ông ấy giúp một tay, chuyển tiền về, như vậy cô có không ít tiền rồi.
Tần Thất Bảo gom góp được không ít tiền từ lúc làm nhiệm vụ, nếu có thể lấy lại, cô dư sức mua nhà rồi.
“Có thể mua nhà, nhưng em đừng dọn khỏi nhà anh!” Phó Thành nghiêm mặt nói.
“Anh không bắt nạt em thì em sẽ không chuyển đi!” Tần Thất Bảo hừ một tiếng chạy ra, chạy về giường lăn hai vòng, trong lòng vui sướng.
Bác sĩ Phó đối xử tốt với cô như vậy cô sẽ không chuyển ra ngoài ở một mình, nhưng bản thân thật sự muốn mua nhà, vẫn luôn tìm kiếm nhà trong Yên Kinh, cũng cần phải mua nhiều thứ khác nữa, như vậy khi nào nghỉ phép ra ngoài không cần thuê khách sạn, ở trong nhà mình là được, thoải mái hơn nhiều!
Hai người nghỉ ngơi một ngày, sức lực khôi phục khá nhiều, buổi chiều hai người đi chơi, Phó Thành cưỡng ép kéo cô tới bệnh viện An Đông một chuyến, để xử lý vết thương trên tay cô, nhân tiện xử lý vết thương trên tay và trên người mình.
“Anh nên nói sớm với em, em vẽ một lá bùa uống là xong, vết thương đều nhanh chóng lành lặn, trước đây bị thương em không hề quan tâm, để mấy ngày là khỏi thôi.” Ra khỏi bệnh viện, Tần Thất Bảo nhìn sắc trời bên ngoài, than thở nói.
Trước kia cô bị thương ngoài da đâu có rảnh để tới bệnh viện kiểm tra, hầu như đều tùy tiện uống thuốc, đôi khi cũng không uống, dùng một chén nước phép, hai ngày liền khỏi hẳn rồi!
Bây giờ còn lãng phí thời gian đến bệnh viện xử lý vết thương, đi một chút liền tối rồi, đi công viên trò chơi cũng không chơi được gì nhiều.
“Anh nghe nói công viên trò chơi ở An Đông buổi tới mới vui, rất nhiều trò chỉ mở vào buổi tối, cho nên chiều nay mới dẫn em tới bệnh viện xử lý miệng vết thương trước.” Phó Thành liếc mắt liền nhìn thấy tâm tư của Tần Thất Bảo, cười cười kéo cô lên xe.
“Anh đừng gạt em đó!” Tần Thất Bảo phụng phịu khuôn mặt nói.
“Không gạt em đâu, chúng ta đi thôi.” Phó Thành giúp cô thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe chạy tới công viên trò chơi.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ anh đã tìm hiểu công viên trò chơi An Đông, nghe nói buổi tối các đôi tình nhân hay đi ra đó, giống y như trên mạng vậy, đặc biệt là cáp treo vào buổi tối, chụp hình rất đẹp, nếu như ở trong đó... hôn môi Thất Bảo, thì quả là một kinh nghiệm thú vị.
Nhưng Phó Thành không nói ra suy nghĩ của mình, khi chạy tới công viên trò chơi trời đã tối hẳn, hai người dừng ở bãi đỗ xe, liền nhìn thấy ở giữa công viên trò chơi là cáp treo to lớn.
“Phó Thành anh nhìn kìa! Thật đẹp!”
Bình thường Tần Thất Bảo làm nhiệm vụ giết quỷ, đối với tà sư hay là thời điểm bắt quỷ đều rất quyết đoán, động tác mạnh mẽ, tính cách thật sự không phù hợp với độ tuổi này, bây giờ đến công viên trò chơi tâm tư thiếu nữ lập tức dâng tràn, nhìn cáp treo phía xa, trong mắt xuất hiện ánh sáng lung linh.
“Chúng ta mua phiếu vào thôi, phải ngồi lên kia mới được.” Phó Thành chỉ Ma Thiên Luân phía xa xa, kéo Tần Thất Bảo tới chỗ bán vé, đứng xếp hàng mua hai vé.
Tần Thất Bảo hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền lại còn giải quyết đại sự báo thù trong lòng, tâm trạng của cô cực kì tốt, hay tháng tiếp theo định nghỉ phép đi chơi!
Một năm nay thật sự quá khổ, hơn nửa năm sống trong bệnh viện suốt ngày lo sợ, bị mất trí nhớ, không biết bản thân là ai ngày ngày bị quỷ dọa, nếu Phó Thành không xuất hiện, có lẽ cô đã chết trong bệnh viện số ba rồi.
Hai người đi vào công viên trò chơi, đi thẳng tới Ma Thiên Luân, bên kia nhiều người xếp hàng, trong lúc xếp hàng Tần Thất Bảo vẫn suy nghĩ về hành trình cả năm nay, cảm thấy bay bổng giống như một giấc mơ.
“Bảo Bảo, tới lượt chúng ta rồi!”
Tần Thất Bảo còn đang ngẩn người, nhưng bị Phó Thành vỗ vỗ bả vai, ngẩng đầu nhìn phía trước, quả nhiên đến lượt bọn họ rồi.
Một cái buồng nhỏ, Phó Thành kéo cô vào ngồi xuống, hai người ngồi rất gần, trong không gian nho nhỏ này có thể cảm giác rõ hô hấp đối phương.
Bầu trời tối đen, khu vui chơi này ở ngoài thành An Đông, gần đây không có nhà máy nào, nên không khí rất tốt, cộng thêm cả ngày trời nắng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy sao trên trời, mặc dù chỉ có vài cái thưa thớt, nhưng cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
“Thất Bảo.”
Ma Thiên Luân chậm rãi chuyển động, hai người cảm thấy cái buồng này đang lên cao, Phó Thành nắm chặt tay Tần Thất Bảo, bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng.
“Em ở đây, sao... ưm!”
Tần Thất Bảo đang tập chung nhìn cảnh đêm bên ngoài, nghe thấy Phó Thành gọi liền quay đầu, kết quả còn chưa nói xong bị người ta kéo qua, bị anh kéo vào ngực hôn lên môi.
“Phó... Phó Thành...!”
Cô gái chưa kịp phòng bị liền bị hôn, ánh mắt lập tức kích động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khuôn mặt đỏ chót ngây thơ nói.
Phó Thành chiếm được tiện nghi, chợt trở nên hưng phấn, hai tay giữ eo của cô, khi hôn cũng dùng lực, đây là lần đầu tiên anh hôn người khác, không biết làm thế nào chỉ có thể dựa theo bản năng mà thôi.
“Thất Bảo, chúng ta kết hôn được không?”
Hai người hôn đến lâu đến mức sắp hít thở không được, thật lâu mới tách ra, sau đó có chút thở dốc.
Phó Thành đỏ mặt kéo tay cô gái qua, giọng nói hết sức dịu dàng hỏi.
“Anh nói đùa sao, em mới mười tám tuổi, còn chưa đủ tuổi!” Tần Thất Bảo rút tay về, hừ hừ xoay đầu nhìn về một bên, một chút khí thế trong giọng nói cũng không có.
“Có gì đâu, chúng ta học cổ nhân bái đường động phòng trước, dù sao em cũng muốn ở cùng anh, giấy chứng nhận kết hôn chẳng qua chỉ là tờ giấy thôi sao? Khi nào đủ tuổi thì đi làm giấy.” Phó Thành cười, đến gần cô nói.
“Em mới không thèm động phòng cùng anh... ôi ôi, này, ôi Phó Thành anh làm gì vậy, tay anh để đâu vậy hả!”
“Trên lưng của em, nơi này nhỏ như vậy, không ôm thì làm sao hôn?”
“Không phải, ai cho anh hôn!... Ưm!”
Hết.