Edit: cầm thú
“Có chịu đựng được không?”
Tần Thất Bảo nghe vậy thả tay xuống, ngồi chồm hổm đặt tay lên bụng Phó Hinh, phát hiện bụng vẫn bị phình, vẫn chưa tiêu xuống.
“Được ạ, nhưng có chút khó chịu.”
Lời Phó Hinh nói là thật, ban đầu còn tưởng bản thân có thể chịu được khoảng nửa tiếng, nhưng bây giờ mới thấy hối hận, bởi vì ăn quá no không tiêu được cũng là một kiểu tra tấn.
“Vậy con qua phòng dì, dì vẽ cho con một lá bùa tiêu thực.” Tần Thất Bảo nghe vậy liền bảo cô bé vào phòng mình.
Phó Hinh chậm chạp đi phía sau, nhìn thấy dì lấy từ trong ngăn kéo ra một lá bùa và bút lông, đột nhiên cảm thấy hưng phấn, quên luôn cả cơn khó chịu, chạy đến trước bàn đôi mắt lấp lánh nhìn cô chằm chằm.
Tần Thất Bảo vẽ bùa rất nhanh, lần trước đã mài sẵn chu sa, hiện tại chỉ cần lấy ít phấn bỏ vào nghiên mực, sau đó pha thêm chút nước, dùng bút lông chấm một cái, hành động lưu loát vẽ lên lá bùa vàng, cả quá trình không quá một phút đồng hồ.
“Được rồi, để nó trên người, chỗ nào cũng được không vấn đề gì.”
Đưa lá bùa đã hoàn thành cho Phó Thành, phát hiện cô bé trợn to mắt, nhìn lá bùa, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
“Đừng nhìn nữa, mau dán lên.” Tần Thất Bảo lấy lại lá bùa trong tay cô bé, sau đó dán thẳng lên cái bụng tròn trịa của Phó Hinh.
“Dì ơi, sao dì có thể vẽ bùa nhanh đến thế?!” Phó Hinh mở miệng hỏi, rõ ràng cô quan sát rất kĩ nhưng chưa thấy gì cả, vậy mà đã vẽ xong rồi!
“Luyện tập, nếu con luyện tập từ nhỏ, lại luyện nhiều năm, vậy thì khi con đến độ tuổi của dì cũng có thể vẽ nhanh như vậy.” Tần Thất Bảo giải thích.
“Vậy dì dạy cho Tiểu Hinh Hinh vẽ bùa được không?” Phó Hinh kích động nói.
Cô cũng muốn vẽ bùa, muốn trở thành đạo sĩ bắt quỷ lợi hại y như dì!
“Cái này phải xem thiên phú, nếu con không có thiên phú học cũng không được.” Tần Thất Bảo khéo léo từ chối.
“Vậy dì xem thử cho con đi, xem xem con có thiên phú không, nếu có thiên phú dì dạy con nha!” Cô bé không chịu buông tha, lôi kéo tay thiếu nữ.
“Được được, để dì xem con có thiên phú không.”
Tần Thất Bảo bị Phó Hinh quấn đến mức không đồng ý không được, không còn cách nào khác phải lấy ra hai lá bùa trống, vẽ một đường Tịnh Tâm phù đơn giản nhất, sau đó chỉ vào tấm bùa trống còn lại nói, “Con vẽ theo cái này, nếu như giống năm phần dì sẽ dạy con vẽ bùa.”
“Không thành vấn đề!”
Phó Hinh vội vàng leo lên ghế, sau đó cầm bút lông, bắt chước chấm vào mực chu sa, nghiêm túc vẽ trên giấy bùa vàng.
Cô bé còn nhỏ, bàn tay cũng bé xíu, cây bút lông có chút lớn, tư thế lại không đúng, nhưng cô bé cực kì cố gắng, động tác chậm chạp dựa theo lá bùa bên cạnh bắt đầu vẽ.
Tần Thất Bảo đứng một bên quan sát, cô ra đề này chỉ muốn làm khó Phó Hinh để cô bé biết khó mà lui không còn ý trí học đạo thuật, dù gì cô bé cũng chỉ tạm ở nhà Phó Thành, hơn nữa chưa chắc cha mẹ cô bé sẽ đồng ý việc này.
Nhưng Phó Hinh lại khiến Tần Thất Bảo phải kinh ngạc, vậy mà lại có thể vẽ được, mặc dù nét bút hơi run, có chút xiêu vẹo không hề giống đến ba phần, nhưng hình dáng cơ bản lại đúng, tuổi này so với các sư muội sư đệ nội môn có thể nói là tư chất không tệ.
“Vừa giống lại hình như không giống....”
Phó Hinh vẽ xong thì cầm lá bùa lên bắt đầu so sánh, lá bùa của cô xiêu vẹo, căn bản không giống bùa, nhìn nhìn, phát hiện không giống chút nào, liền chu miệng có chút muốn khóc rồi.
“Lần đầu con vẽ, được như thế này đã là không tệ rồi, dù sao thì từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc với nó.” Tần Thất Bảo bình luận đúng trọng điểm.
“Thật vậy ạ?!” Cô bé nghe vậy hai mắt liền sáng rực, quay đầu lại, “Con có thể học sao!”
“Căn bản là nếu con bằng lòng học dì nhất định sẽ dạy, thậm chí đưa con đến Các Tạo Sơn học đạo, nhưng người nhà của con sẽ không đồng ý đâu.” Tần Thất Bảo nói.
Các Tạo Sơn có phân ra đệ tử nội môn và ngoại môn, giống như Phó Hinh, có duyên gặp mặt Thiếu chưởng môn là cô, cô bé lại có thiên phú được cô chỉ dạy một chút, có thể tính là đệ tử ngoại môn rồi.
Nhưng Phó Hinh vẫn còn là trẻ con, mới vào nhà trẻ, hiểu biết chủ quan của bản thân vẫn chưa đầy đủ, nếu không được cha mẹ đồng ý, cô dạy đạo thuật có khi sẽ phiền phức lắm.
Hiện tại căn bản không nhiều người biết về đạo môn, ngay cả quỷ thần cũng không tin, nếu cha mẹ Phó Hinh đón cô bé về rồi phát hiện cô bé vẽ bùa chú gì gì đó, nói không chừng sẽ tức giận, có khi còn liên lụy đến bác sĩ Phó.
“Chắc chắn chú sẽ đồng ý!” Phó Hinh lập tức nói.
“Nhưng có lẽ cha mẹ con không đồng ý.” Tần Thất Bảo sổ sung thêm.
“Con gọi điện thoại hỏi một chút!” Phó Hinh nghe vậy lâp tức chạy ra ngoài, bùa tiêu thực trên bụng đã phát huy tác dụng, cô bé có cảm giác càng phải kiên trì đi theo dì học vẽ bùa.
Phó Hinh ra ngoài tìm Phó Thành mượn điện thoại, nói muốn gọi cho cha mẹ hỏi xem có thể đi theo dì học tập được không.
“Học tập? Con theo Thất Bảo học cái gì?” Phó Thành vừa mới quét dọn phòng bếp xong, đang cầm khăn đi ra, nghi hoặc hỏi.
“Học vẽ bùa ạ!” Phó Hinh trả lời.
“Học vẽ bùa? Con học được sao?” Phó Thành cười nói.
“Học được ạ, vừa nãy dì bảo con vẽ, còn khen con vẽ không tệ.” Phó Hinh ngửa mặt lên, có chút kiêu ngạo nói.
“Lợi hại vậy sao?” Phó Thành có chút kinh ngạc, được Tần Thất Bảo khen ngợi ở phương diện này có lẽ thật sự có chút thiên phú.
“Con vốn rất lợi hại, chú à đừng nói nữa, mau gọi cho ba con, con muốn nói chuyện với ba ba.” Phó Hinh thúc giục.
Phó Thành bị cháu gái hối thúc không ngừng, chỉ có thể lấy điện thoại ra bấm gọi cho anh hai.
...
“Tiểu Thành? Sao giờ này lại gọi cho anh, là Tiểu Hinh quậy phá sao?”
Anh hai Phó Thành là Phó Hạc, tổng giám đốc của một công ty điện tử lớn, thường xuyên đi công tác, sáu năm trước hẹn hò với một nhân viên tiêu thụ trong công ty, cũng chính là mẹ Phó Hinh.
Sau khi kết hôn xong, hai vợ chồng thường xuyên đi công tác, bình thường sẽ gọi bảo mẫu tới, nhưng lần này bảo mẫu có việc phải quay về nhà, cho nên tạm thời giao con gái cho em trai chăm sóc.
Phó Thành làm việc cẩn thận chắc chắn, không có chuyện gì nghiêm trọng sẽ không gọi tới, tự mình giải quyết, chỉ khi nào Phó Hinh phá đến mức hắn không chịu được thì mới gọi điện thoại thôi.
“Thật ra cũng không có gì, Hinh Hinh mới phát hiện một thứ nên có hứng thú muốn học, gọi hỏi xem anh chị có đồng ý cho học hay không.” Phó Thành nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
“Học đi, có đam mê sở thích là chuyện tốt, Tiểu Thành em không cần phải hỏi ý anh, con bé muốn học thì cứ cho nó học, tiền học phí khi nào anh về sẽ trả lại cho em.” Phó Hạc nói.
“Nhưng mà anh hai, sở thích lần này của Hinh Hinh có chút đặc biệt.” Phó Thành nói.
“Đặc biệt? Đặc biệt như thế nào?” Vợ của Phó Hạc là Trần Phương vừa hay đang ở bên cạnh, nghe thế liền tò mò chen miệng vào hỏi.
“Mẹ, con muốn học đạo thuật, chính là vẽ bùa bắt quỷ, giống như đạo sĩ trên TV ấy!” Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Phó Hinh liền mở miệng.
“Học đạo thuật? Con đi đâu học đạo thuật? Mẹ cũng muốn học, nhưng cái kia là giả, chỉ có trên TV thôi.” Trần Phương nghe vậy cười nói.
“Thật ra bạn gái em, cô ấy là Thiếu chưởng môn Các Tạo Sơn...” Phó Thành giới thiệu đơn giản về Tần Thất Bảo, sau đó kể chuyện Vương Cần nhờ cô giúp bà đuổi quỷ, sau khi nói xong, phía điện thoại bên kia không một tiếng động.
“Anh hai chị dâu? Hai người vẫn đang nghe chứ?”
“Nghe, đều nghe thấy rồi.”
“Tiểu Thành à, bạn gái em thật sự lợi hại như vậy??”
Phó Hạc và Trần Phương nghe xong bởi vì quá kinh ngạc cho nên chưa kịp phản ứng, việc Phó Thành nói có chút hơi quá, nhưng với tính cách của hắn không thể nào là lừa gạt bọn họ, bên kia còn có mẹ chứng minh, vậy khẳng định là sự thật.
“Thất Bảo rất lợi hại, em tận mắt thấy cô ấy diệt quỷ.” Giọng nói của Phó Thành bình thản, khóe miệng không kìm được kéo lên cao, anh đang cảm thấy rất tự hào.
“Em ấy đồng ý dạy cho Hinh Hinh sao? Nếu Hinh Hinh muốn học có cần phải đi tới Các Tạo Sơn bái sư không?” Phó Hạc hỏi.
“Không cần ạ, dì nói sau khi con tan học về dì sẽ dạy cho con, hiện tại dì đang ở trong nhà của chú, cực kì thuận tiện!”
Phó Hinh nghe thấy giọng của ba ba có vẻ sắp đồng ý, vì thế vội vàng mở miệng nói.
“Ở trong nhà của chú con rồi hả? Vậy sao lại gọi là dì hả, phải kêu là thím,“ Trần Phương nghe xong liền cười, “Con muốn học thì học đi, học phí... bảo là khi nào mẹ về sẽ trả cho thím.”
Phó Hinh được đồng ý, lập tức chạy tới phòng Tần Thất Bảo, còn Phó Thành thì gặp “họa”, bị anh hai chị dâu lôi kéo hỏi này hỏi kia, cuối cùng đem quá trình gặp mặt quen biết Thất Bảo và lý do vì sao ở chung một chỗ kể lại một lần nữa.
...
“Thím, mẹ con đồng ý rồi, bây giờ dạy con được chưa?!”
Cô bé vui vẻ chạy vào trong phòng, sau đó ôm lấy Tần Thất Bảo.
“Đồng ý rồi thì có thể dạy... đợi lát nữa, con vừa gọi dì là cái gì?” Cô gái ngẩn người hỏi.
“Thím ạ, mẹ nói không nên gọi người là dì, phải kêu là thím mới đúng.” Phó Hinh ngẩng mặt lên ngây thơ trả lời.
“Vẫn chưa kết hôn với chú con mà, không được kêu thím, cứ kêu là dì đi.” Tần Thất Bảo đỏ mặt, sửa lời, “Hơn nữa kêu thím nghe rất già.”
“Vậy thì gọi là thím nhỏ, vừa hay cùng một đôi với chú nhỏ!” Phó Hinh nghĩ ngợi, cho trước “thím” một chữ nhỏ.
“Được rồi, không nói cái này nữa, nếu con muốn học, hôm nay trước tiên cứ vẽ theo lá bùa này, ngày mai ta đi hiệp hội Đạo Môn lấy ít sách cơ bản cho con.”
Cảm thấy nếu cứ tiếp tục đề tài này cũng không cứu vãn được, Tần Thất Bảo vội vàng chuyển chủ đề.
“Nhưng mà con vẫn chưa biết nhiều chữ, không biết có đọc sách được hay không...” Phó Hinh có chút chột dạ cúi đầu.
“Vậy có đánh vần được không?” Tần Thất Bảo nghe vậy mới nghĩ đến Phó Hinh mới vào nhà trẻ ở lớp Đại Ban (*lớp lá), vậy thì có chút phiền phức, nếu chữ với đánh vần đều không biết, thì tạm thời không thể đọc sách rồi.
“Được ạ, lúc ở nhà mẹ có dạy cho con, còn đánh vần ở lớp Tiểu Ban nữa ạ.” Phó Hinh nói chi tiết.
“Vậy thì tốt rồi, ngày mai ta lấy cho con mấy quyển có đánh vần.” Tần Thất Bảo nói.