Edit: Hồ ly lông xù
Beta: Đại tổng quản
Đúng như đự đoán, Phó Thành nói không ai tin và từ chối tiếp nhận, cảm thấy anh đang cố tình gây rối.
Nhưng Phó Thành không chịu từ bỏ, bấm điện thoại liên tục, không ngừng nhấn mạnh tính chân thực của giấc mơ, đồng thời mang tinh thần và trách nhiệm của một bác sĩ ra đảm bảo, chứng minh bản thân mình tuyệt đối không phải người đầu óc có vấn đề.
Nhân viên tổng đài thấy người này năm lần bảy lượt gọi điện thoại đến, khăng khăng cho rằng trong nghĩa trang Tây Sơn có chôn hai đứa trẻ, nghĩ lại hai ngày trước có tiếp nhận một vụ án kỳ lạ tại khu ký túc xá trường trung học Phú Hải. Vì vậy, mới miễn cưỡng nhận vụ án, rồi bàn giao lại cho cục cảnh sát Bình An, để bọn họ phái người xử lý.
...
“”Đội trưởng Lưu, người này chắc không phải là vừa ăn cướp vừa la làng đấy chứ!?””
Cục cảnh sát Bình An nhận được tin tức này, mấy cảnh sát trong cục xôn xao thảo luận.
Vụ án này rất kì lạ, người báo án không hề có căn cứ, chỉ nói rằng anh ta nằm mơ, thấy xác hai đứa trẻ được chôn tại nghĩa trang Tây Sơn, để họ cử người đi điều tra, ngoại trừ kẻ người giả mạo, hoặc bị bệnh thần kinh thì chỉ có khả năng vừa ăn cướp và la làng thôi.
“”Rất có thể, người báo án biết chính xác vị trí chôn xác, nếu như thật sự tìm được thi thể ở nghĩa trang Tây Sơn, thì chắn chắn đến 90% hắn có vấn đề.
Đội trưởng đội hình sự Lưu Chân sắc mặt nghiêm túc gật đầu, dù sao ngoại trừ hung thủ và đồng bọn của chúng ra, thì chẳng có ai mô tả được chính xác đến vậy, trừ phi có quỷ.
Nhưng chuyện quỷ thần thật sự không đáng tin cậy, mà liên quan đến vụ án giết người, nói chung sẽ chẳng có ai chấp nhận.
Tây Sơn cách cục cảnh sát Bình An không xa lắm, nhưng người báo án lại ở Phú Hải. Vì vậy Lưu Chân chỉ đạo một cấp dưới liên lạc với người báo án, để anh ta đến cục cảnh sát lấy lời khai, đồng thời dẫn đường đến Tây Sơn.
*
“”Thất Bảo, cô ở lại phòng bệnh chờ tôi trở lại.””
Ở góc sảnh tầng một của bệnh viện, Phó Thành vừa cúp điện thoại lập tức gọi điện lên khoa nội trú trên tầng bảy, yêu cầu y tá trưởng xuống đưa Trần Xu và Tần Thất Bảo về phòng bệnh.
“Bác sĩ Phó, anh đưa tôi theo cùng được không, tôi muốn đi cùng anh đến Tây Sơn!””
Trên khuôn mặt cô tỏ thái độ không vui, duỗi tay nắm lấy cánh tay anh, không chịu buông ra.
“”Trên Tây Sơn đều là mộ, có rất nhiều quỷ, cô khẳng định mình sẽ không bị dọa sợ ư?”” Phó Thành xoa xoa đỉnh đầu cô, “”Ngoan, lát nữa cô theo ý tá trưởng trở về phòng, lên giường ngủ một giấc tôi sẽ trở về.””
“”Không được, anh và Lưu Tiểu Vũ không ở đây, tôi rất sợ.”” Tần Thất Bảo dùng sức lắc đầu.
“”Nếu thấy sợ thì ngủ một giấc, ngủ được sẽ tốt hơn, không phải trước đây cô vẫn ở một mình sao?”” Phó Thành tiếp tục khuyên nhủ.
Hắn không còn cách nào khác phải mang Lưu Tiểu Vũ đi, bởi vì hai anh linh không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác, không thể trực tiếp dẫn đường, chỉ có thể để tiểu quỷ đi bên cạnh dẫn đường, còn với Tần Thất Bảo, không nói đến bệnh viện không đồng ý cho bệnh nhân ra ngoài, kể cả bệnh viện có đồng ý, dẫn cô lên Tây Sơn chính hắn cũng không yên tâm.
“”Trước đây có mấy con quỷ đã dọa tôi, còn có nữ quỷ áo trắng lần trước nữa, cô ta muốn giết tôi!”” Khuôn mặt cô trắng bệch.
“”Bác sĩ Phó, các anh dẫn tôi đi cùng đi, tôi biết anh có cách dẫn tôi theo, tôi không sợ quỷ trên Tây Sơn, chỉ cần có anh ở bên cạnh tôi sẽ không sợ!””
Phó Thành nghe vậy ngây ngẩn cả người, nghĩ đến cảnh tưởng trong phòng chứa đồ lần trước, cô bị nữ quỷ bóp cổ treo lơ lửng giữa không trung suýt nữa tắt thở, trong lòng không khỏi căng thẳng, đưa tay giữ cổ tay cô, “”Vậy thì cùng đi.””
“”Thật tốt quá!”” Tần Thất Bảo nghe được câu này cuối cùng cũng thở phào một hơi, kích động ôm lấy người đàn ông trước mặt, theo thói quen ở trong ngực anh cọ cọ.
“”Thế nhưng cô đi theo tôi tuyệt đối không được chạy loạn, nếu không... tôi sẽ không bảo vệ được cô.””
Cảm giác trong ngực ấm áp, khóe môi Phó Thành cong lên, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, thậm chí trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà đến hắn cũng chưa nhận ra.
...
Y tá trưởng và Tiểu Lâm đi xuống vừa vặn thấy được cảnh này, người đằng trước tuổi tác hơi lớn một chút nhưng không có cảm giác gì, còn Tiểu Lâm theo phía sau nhịn không được mà mở to hai mắt.
Trông Thất Bảo giống như không phát bệnh a!? Không phát bệnh thì sao bác sĩ Phó vẫn ôm cô ấy? Với lại ánh mắt và hành động sao lại dịu dàng đến vậy?!
Tiểu Lâm sững sờ, mãi cho đến khi y tá trưởng thấy cô ngẩn người mới quay lại gọi cô một tiếng, lúc này cô mới nhanh chóng đuổi theo.
“”Trần Xu, em cảm thấy khó chịu à? Có cần đi khám thử không?””
Hai người tiến đến gần Trần Xu, thấy cô ngồi xổm trên mặt đất run rẩy, bước nhanh tới dìu người đứng lên.
“”Không có gì, em không sao, chỉ là có chút... đau bụng kinh.”” Trước khi Trần Xu ngồi xổm nghe hai người phía trước nói chuyện đến bây giờ, cô một mực suy nghĩ về cuộc sống, hiện tại đã thông suốt được một điểm.
Khi cô bị dọa đến mức đầu óc hỗn loạn, cô chỉ cảm thấy sợ, nhưng nghe Tần Thất Bảo và bác sĩ Phó nói chuyện, cô đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, cô biết có hai linh trẻ sơ sinh đi theo mình, đó còn là hai đứa trẻ sinh đôi của Triệu Lỵ Hồng mà cô đã từng ôm qua.
Mặc dù vấn đề này không thể tưởng tượng nổi, nhưng Trần Xu không thể không tin, bởi vì các dấu hiệu trên cơ thể Tần Thất Bảo cho thấy cô ấy thật sự gặp quỷ, với lại bác sĩ Phó cũng tin tưởng và báo cảnh sát.
Trần Xu mềm lòng, bình thường đi trên đường gặp người khó khăn, nếu cô đủ khả năng cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng lá gan cô rất nhỏ, như chuyện hôm nay vậy, nếu như không có bác sĩ Phó và Thất Bảo, cũng không có cách nào giúp được.
Để cô lên Tây Sơn cứu người tìm thi thể? Sợ rằng chưa lên núi cô đã sợ đến mức không dám nhúc nhích rồi.
“”Thì ra là đau bụng kinh, vậy mà em không nói sớm, mọi người ai cũng từng trải qua, không có gì phải ngại ngùng.”” Y tá trưởng chợt nói, sau đó để Tiểu Lâm đỡ cô lên tầng, rót chén trà gừng nóng cho cô uống.
Chả trách hai ngày nay sắc mặt Trần Xu lại kém đến vậy, luôn không thoải mái, hơn nữa tư thế đi bộ có chút kì lạ, hóa ra là đau bụng kinh, cái này có thể lý giải được.
Tiểu Lâm nghe vậy lập tức đỡ Trần Xu đi đến cửa thang máy, lúc chờ thang máy lại quay đầu liếc nhìn về phía Phó Thành, nhìn hai người mặc dù không còn ôm nhau nhưng tay vẫn còn lôi lôi kéo kéo, trong đầu đột nhiên nảy ra rất nhiều ý tưởng, mấy bộ phim thần tượng đều có tình tiết bác sĩ thích bệnh nhân như vậy.
“”Đinh.””
Thang máy dừng ở tầng một, Tiểu Lâm vẫn còn đang trong cõi thần tiên, bị người đứng phía sau nhắc nhở, lúc này mới dìu Trần Xu vào thang máy.
Mà bên này, Phó Thành dẫn Tần Thất bảo đến phòng làm việc của chủ nhiệm Phó một chuyến.
Phó Thành để cô đứng ngoài cửa chờ, rồi tự mình đi vào, chỉ mấy mấy phút ngắn ngủi trên tay đã có giấy xuất viện tạm thời, cũng không biết anh dùng lý do gì để thuyết phục lãnh đạo để cho cô và anh cùng nhau ra viện.
“”Bác sĩ Phó, bây giờ chúng ta có thể xuất phát chưa?”” Nhìn thấy người đàn ông đi ra, Tần Thất Bảo lập tức kéo tay anh hỏi.
Lưu Tiểu Vũ và hai anh linh vẫn đi theo bọn họ, nghe nói họ muốn đi Tây Sơn, hai thằng nhóc rất phấn khích nhưng cũng rất lo lắng, không ngừng bò tới bò lui trên tường hành lang, thấy vậy cô cũng lo lắng theo.
“”Ừ, cô ở cổng chính chờ tôi, tôi qua bãi đỗ xe rồi lái xe qua đây.”” Phó Thành gật đầu, đưa Tần Thất Bảo xuống tầng một, sau đó đi về phía bãi đỗ xe.
Đơn được phê duyệt, một bản anh lưu lại, còn một bản đưa cho bảo an ở cửa bệnh viện, sau đó hai người lên xe, chở theo ba con quỷ đi về phía núi Tây Sơn.
*
“”Hóa ra cảnh tượng bên ngoài là như thế này, thật đẹp...””
Tần Thất Bảo ngồi ở ghế lái phụ, quay cửa kính xe xuống ngắm phong cảnh bên ngoài, bây giờ là tháng mười, hoa Quế hai bên đường nở muộn, mùi hương rất đậm, cửa sổ xe mở ra, gió thổi khiến hương thơm phai nhạt đi rồi đưa vào trong xe, ngửi mùi hương rất thoải mái.
“”Nơi này là vùng ngoại ô của Phú Hải, không có nhà cửa, chỉ có cây cối, đi thêm một đoạn nữa sẽ nhộn nhịp hơn.”” Phó Thành quay đầu nhìn cô một cái, nói.
Bởi vì vội vàng ra ngoài, anh thậm chí còn không thay quần áo, chỉ cởi tạm chiếc áo khoác blue trắng ra đặt ở ghế ngồi, kết quả được Tần Thất Bảo cầm đi ôm rồi.
Trên người cô vẫn mặc quần áo bênh nhân sọc xanh trắng, cùng với đôi dép lê, có thể do gió thổi vào xe lạnh, nên cô đá đôi dép đi rồi ngồi cuộn mình co rúc trên ghế, trong tay ôm thật chặt áo của anh, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“”Kéo cửa sổ lên đi! gió lớn như vậy sẽ bị cảm lạnh.””
Phó Thành vừa nói chuyện, đồng thời cũng bấm nút đóng cửa sổ bên ghế lái phụ.
Khu nội trú của bệnh viện ngay cả hành lang cũng mở điều hòa, Tần Thất Bảo mặc quần áo bệnh nhân sẽ không lạnh, nhưng bên ngoài thì khác, đặc biệt lúc lái xe mở cửa sổ, mặc ít như vậy không cẩn thận sẽ cảm lạnh.
“Nhưng tôi vẫn muốn nhìn!”” Tần Thất Bảo quay đầu lại, khuôn mặt ủ rũ ngẩng lên, ánh mắt u oán nhìn anh.
“”Đóng cửa sổ lại vẫn có thể nhìn thấy, chút nữa nếu việc này giải quyết xong, tôi sẽ dẫn cô đi dạo, đến lúc đó có thể từ từ xem.””
Phó Thành thấy cô phồng má lên giống như cái bánh bao, nhịn không được khẽ cười một tiếng, đúng lúc gặp đèn đỏ thì dừng xe, đưa tay bóp má cô.
“”Bác sĩ Phó, sao anh lại bóp mặt tôi?””
Tần Thất Bảo hoảng sợ, không dám thở ra, nhịn không được lui người về phía sau một chút, có phải bác sĩ Phó uống nhầm thuốc không? Sao tự nhiên lại bóp má cô? Còn tỏ thái độ rất vui vẻ!
“”Khụ khụ, vừa nãy có cái gì dính trên mặt cô, tôi giúp cô lau đi.””
Hành động vừa rồi của anh có chút xấu hổ, nhìn Thất Bảo giống như bị điện giật, anh nhanh chóng mở miệng giải thích, sắc mặt có phần mất tự nhiên.
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình... Chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn nhéo cô một cái.
“”Phải không?””
Tần Thất bảo đưa tay sờ vào nơi bác sĩ Phó chạm qua, mặt hơi đỏ lên, nhưng nhìn thái độ cô, hẳn là đã tin lời anh nói.
Phó Thành thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tập trung lái xe, không nói chuyện.
Bệnh viện số ba cách Tây Sơn khá xa, lái xe gần một tiếng mới đến được cục cảnh sát Bình An, Tần Thất Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc xuống xe còn cực kỳ hào hứng, lôi kéo Phó Thành nói chuyện, nhưng khi vào bên trong lại tự động im lặng.
...
“”Anh chính là Phó Thành?””
Viên cảnh sát tiếp nhận báo danh lên tiếng, thời điểm Phó Thành dẫn Tần Thất Bảo đi vào báo cáo, những cảnh sát kia đều hướng mắt nhìn về phía họ, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
“”Vâng, là tôi báo án, tôi...””
“”Thật ra, tôi mới là người mơ thấy giấc mơ kia!”” Phó Thành vừa mở miệng nói được một nửa, Tần Thất Bảo bỗng nhiên đứng ra ngắt lời.
Lúc cô ngồi trên xe ngắm cảnh, cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cô cảm thấy Phó Thành báo án hơi qua loa.
Nếu một người bình thường nằm mơ thấy xác chết được chôn ở Tây Sơn, thì đó chỉ là ác mộng không thể báo án được, hơn nữa bác sĩ Phó mới tới, Triệu Lỵ Hồng không có liên quan gì đến anh, càng không nói đến con trai cô ấy.
Cho nên cảnh sát sẽ nghi ngờ bác sĩ Phó là hung thủ hoặc đồng phạm, nhưng đổi lại là lời của cô, một “Bệnh nhân tâm thần” nói ra thì tính chất câu chuyện sẽ khác!