Trong đại sảnh tráng lệ, cả nam và nữ chỉnh tề đứng đan xen nhau, ánh đèn trang trí xa hoa chiếu rọi khiến Phương Sở cũng phải nheo mắt.
Cậu yên lặng lựa một góc khuất đứng vào, lúc này mới đánh giá người đàn ông như ánh trăng sáng trong đám người kia.
Mặc dù xung quanh có rất nhiều giám đốc, minh tinh, người mẫu, ai ai cũng là tuấn nam mỹ nữ, nhiều không kể xiết..... Nhưng dù ở trong hoàn cảnh như vậy, người đàn ông ấy vẫn cứ như hạc trong bầy gà vô cùng nổi bật.
Nhìn xung quanh sẽ phát hiện không chỉ có mình cậu bị thu hút ánh nhìn từ người ấy.
Những người bên cạnh đều đang xì xào, đoán già đoán non xem thân phận của người đàn ông này, nhìn mặt thật lạ, tại sao trước kia chưa từng gặp qua?
Phương Sở yên lặng dựng lỗ tai lên, trong lòng như có mèo cào, tràn đầy tò mò không kiểm soát được! Cho nên, tại sao thảo luận lâu như vậy, vẫn không có ai biết được thân phận của người này?
Bên trái Phương Sở là ba người mẫu nữ trẻ trung xinh đẹp, hai đôi mắt đều phát sáng nhìn đám người nam nhận, tụ lại nhau nhỏ giọng thảo luận.
Nữ người mẫu A: “Wow, người đàn ông kia thật đẹp trai, tại sao trước đây chưa gặp bao giờ nhỉ, là người mới trong ngành giải trí sao? Gương mặt này quá xuất sắc!”
Nữ người mẫu B: “Chờ chút, trong đầu cậu ngoại trừ hoa si thì còn chứa cái gì được nữa không hả? Coi như cậu không biết anh ta, thì ít nhất cũng phải biết những người bên cạnh anh ta chứ? Có thể làm La tổng đối xử lịch sự như vậy có thể là người mới sao?”
Nữ người mẫu C: “Đúng đó, đó là La tổng của giải trí Tinh Huy, giải trí Tinh Huy có thể nói là một nửa giang sơn của ngành giải trí. Ngay cả Chủ tịch La cũng khách khí với anh ta như vậy sao có thể là tiểu minh tinh, cậu đã thấy La tổng khách khí với tiểu minh tinh nào bao giờ chưa? “
Đôi mắt ba người tỏa sáng, ý thức được cái gì, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân càng nóng bỏng.
Nữ người mẫu A: “Chẳng lẽ là... đại thiếu gia nhà giàu?“.
Nữ người mẫu B lắc đầu: “Không giống, những vị con nhà giàu với nhị thế tổ cũng không thể ngồi cùng bàn với La tổng. Bất quá mặc kệ là ai, chắc chắn là một đại nhân vật.”
Nữ người mẫu C: “Mấu chốt là còn rất đẹp...”
Nghe vậy, nữ người mẫu A vừa rồi còn đang hưng phấn cúi đầu, liền phi thường mất mát, nàng thở dài một hơi, “Haiz, nếu là tiểu minh tinh hay là người mẫu, cũng giống chúng ta..... Chính là cho dù không có tiền cũng muốn đến gần một chút, bây giờ xem ra không cần mơ tưởng, loại người này chắc chắn không thèm để mắt đến chúng ta. “
Ba người buồn bực thở dài, rốt cuộc thì loại người mẫu nhỏ như các nàng có thể trà trộn vô đây đã không tồi, tuy rằng bọn họ hy vọng có thể thông đồng với kim chủ, nhưng loại cấp bậc như La tổng bọn họ cũng không dám mơ ước, huống chi người đàn ông thần bí kia liền khí độ bất phàm, ngay cả La tổng cũng phải cung kính.
Khẳng định càng chướng mắt các nàng.
Phương Sở cũng thở dài thất vọng, vốn định trộm hỏi thăm một chút, kết quả vẫn không rõ được thân phận của đối phương.
Tại một nơi đầy bát quái như này, lại không ai biết được thân phận của anh ta, có phải quá mức điệu thấp không?
Cậu vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn phía trước, người đàn ông ở phía xa dường như cảm giác được điều gì, mới quay đầu nhìn lại đây, lông mày dựng thẳng vẻ mặt lạnh lùng, Phương Sở nhanh chóng cúi đầu lùi lại một bước, đưa tay che mặt, tim đập thình thịch.
Cậu thực sự không nghĩ tới --- còn có thể gặp lại Úc Tư Trạch.
Vẫn là trong trường hợp làm người khác không kịp trở tay thế này.
Trên thực tế, nếu không phải gương mặt Úc Tư Trạch làm cho người ta khó quên, thì có lẽ cậu sẽ không có ấn tượng sâu sắc như vậy về Úc Tư Trạch. Suy cho cùng, đó chỉ là một đoạn tình ngắn ngủi -- mà anh ta cũng chỉ là một người bạn trai cũ mất tích 2 năm nay mà thôi.
Đối với cậu mà nói không khác gì một người xa lạ.
Bởi vì ngẫu nhiên gặp được mà quen biết, bởi vì thuận mắt mà ở bên nhau, cũng bởi vì tùy ý mà tách ra.
Phương Sở chưa bao giờ hỏi quá khứ, thân thế của anh, bởi vì cậu nghĩ không cần thiết, dù sao thì ai mà biết được, chỉ là tùy tiện kiếm một người bạn trai lại là đại phú hào ngầm đâu?
8
Nếu không phải vì tin rằng trên đời này không thể có người giống hệt anh ta, Phương Sở sẽ nghi ngờ rằng cậu nhận nhầm người.
Giờ phút này, Phương Sở nhìn Úc Tư Trạch nói chuyện phiếm cùng La tổng, kìm lòng không đậu rơi lệ.
Mãi cậu mới lấy được thư mời tham dự bữa tiệc trên du thuyền này, nghe nói đêm nay ngoại trừ ông chủ La Tấn Nghĩa, còn có rất nhiều người nổi tiếng, đạo diễn và nhà sản xuất sẽ tham gia vào bữa tiệc tối nay. Đối với minh tinh tuyến 18 như cậu, đó là một cơ hội tốt để đẩy mạnh tiêu thụ chính mình. Vốn định nhân cơ hội này nịnh bợ sếp, mong nhân cơ hội để ông chủ quen mắt, ai mà ngờ được lại phải trốn trong góc sợ người phát hiện. . Truyện Teen Hay
Lúc đầu... hình như là tự mình nói chia tay?
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc ấy cậu nhất định sẽ không vội vàng đưa ra quyết định này! Bằng không, dựa vào quan hệ giữa Úc Tư Trạch và La tổng, cậu sẽ không chỉ đóng mấy tiểu nhân vật như này. Đã từng là một tòa kim sơn mà lại không biết... nghĩ đến số dư trong Alipay trống không.
Đấm ngực dậm chân cũng không thể diễn tả hết sự hối hận của cậu!
Phương Sở buồn bã rút điện thoại ra, muốn đăng một tin: Tôi nên làm gì nếu vô tình gặp lại bạn trai cũ và nhận ra rằng bạn trai cũ của mình siêu giàu?! Sau nghĩ lại, cậu cảm thấy quá trực tiếp, lại không đủ thần bí, vì vậy lại chậm rãi gõ một dòng: Cảm giác như mình lỡ mất cả trăm triệu...
Bấm gửi.
Vốn định nhận lấy sự an ủi và tò mò của mọi người, ai ngờ chỉ thu được mười mấy like, lại không có ai comment.
Phương Sở:...
A, cái đồ vô lương tâm.
Đều không có ai đến hỏi cậu bỏ lỡ cái gì?!
Quá làm người ta thất vọng!
Hoàn toàn không rõ hình tượng của mình, Phương Sở lẳng lặng ấn nút khóa màn hình, sau đó yên lặng liếc nhìn Úc Tư Trạch...
Mua bán không thành thì còn có nhân nghĩa, không bằng đến chào hỏi một phen?
Nhưng sau khi nhìn ông chủ cùng nhóm nhân sĩ quần áo chỉnh tề đằng kia... Ánh mắt Phương Sở kịch liệt giãy giụa một phen, cuối cùng cậu từ bỏ ý định.
Ngay sau đó điện thoại đột nhiên sáng lên, WeChat nhắc cậu đã nhận được một bao lì xì, Phương Sở nhanh chóng mở ra, liền thấy Khả Khả gửi cho cậu một tin tức: Đừng buồn, còn không phải là không cướp được bao lì xì thôi sao? Cháu cho chú 100 lần moah moah.
Phương Sở mang theo tâm tình phức tạp mở bao lì xì ra, đúng như dự đoán là 1 đồng.
Tùy dù cảm giác được quan tâm rất tốt... Nhưng ngay cả đứa cháu ngoại 10 tuổi cũng nghĩ cậu là loại người sẽ vì không cướp được bao lì xì mà nói mất một trăm triệu sao? Lần này cậu thật sự mất một trăm triệu mà!
Khi gia nhập giới giải trí, quan trọng nhất là điều gì, quan trọng nhất chính là có hậu trường!
Đã từng có hậu trường lớn ngay trước mặt, mà cậu không trân trọng, nếu có cơ hội lần nữa...
Thôi quên đi, không nói.
“Này, anh chàng đẹp trai, thêm WeChat được không?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ bên cạnh.
Phương Sở định thần lại, quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc váy quây màu trắng đang đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt ngọt ngào và má lúm đồng tiền dễ thương, chính là người mẫu A trong bộ ba người mẫu vừa rồi, tên là Xu Xu.
Cậu nhớ rõ... Hình như cô ấy cũng rất tò mò về thân phận của Úc Tư Trạch, sau đó thở dài tự giác biết thân phận của người kia bất phàm, tại sao bây giờ lại tới nói chuyện với cậu?
Phương Sở nghĩ về định hướng giới tính của Úc Tư Trạch, thầm nghĩ trở ngại lớn nhất của cô ấy không phải là đẳng cấp mà là giới tính! Cùng là người lưu lạc thiên nhai, ánh mắt Phương Sở liền đặc biệt nhu hòa nói: “Được thôi.”
Xu Xu không ngờ Phương Sở lại gần gũi như vậy, ngược lại khiến cô ấy sửng sốt... Cô ấy dạo quanh trong đám đông để tìm kiếm mục tiêu, tình cờ cô nhìn thấy bộ dạng của Phương Sở lặng lẽ đứng ở đó, trên người cậu tựa hồ bao phủ một khí chất u buồn đặc biệt, kết hợp với khuôn mặt thanh tú càng thêm hấp dẫn người, nhìn qua liền biết không giống người thường.
Thoạt nhìn không giống người thường! Mà trong bữa tiệc này phần lớn đều là phú nhị đại, có lẽ cũng là một trong số đó.
Thấy Phương Sở dễ nói chuyện, Xu Xu càng nở nụ cười ngọt ngào hơn, cô nháy mắt với Lily và Anna nói rằng mọi chuyện ở đây đều tốt đẹp, sau đó tiếp tục nói với cậu: “Em tên Xu Xu, không biết vị soái ca này tên gì. “
Phương Sở thấy cô như vậy liền biết là cô đã hiểu lầm. Tiểu cô nương này tuy đáng yêu nhưng mắt có tật nha. Thông đồng với mình liền không có chỗ tốt, tuy rằng cùng ở trong giới, nhưng Phương Sở không tới mức lợi dụng sự hiểu lầm này để chiếm tiện nghi của người ta, huống chi cậu là cong! Cậu thản nhiên cười: “Phương Sở, tôi là nghệ sĩ của Tinh Huy, còn em thì sao?”
Câu này thể hiện một cách uyển chuyển thân phận của cậu, cậu là nghệ sĩ của Tinh Huy, nhưng lại không có danh tiếng gì, hơn nữa không hề nghi ngờ là loại minh tinh 18 tuyến đến tiếp cận La tổng, cảnh ngộ so với người mẫu nhỏ như các nàng không tốt hơn bao nhiêu, chứ càng không nói đến phú nhị đại.
Xu Xu ngẩn ra một lúc, bởi vì cô ấy rất đáng yêu, ngay cả dáng vẻ ngốc nghếch nhìn cũng đáng yêu khiến người ta muốn véo vào mặt.
Tuy cô ấy có chút chậm chạp nhưng mà không đến nỗi ngốc, rất nhanh phát hiện mình tìm nhầm người, nhưng không lập tứ tỏ vẻ khó chịu mà ngược lại hướng Phương Sở cười ngượng ngùng, thẹn thùng đáng yêu, thấp giọng nói: “Em tên Xu Xu, em quét anh được chứ?”
Phương Sở giật mình, thấy cô ấy vẫn nhất định muốn thêm WeChat của chính mình, vì vậy liền lấy di động ra cho cô ấy quét, sau đó nhanh chóng nhận được yêu cầu kết bạn.
Xu Xu chớp mắt nhìn cậu, thở phào nhẹ nhõm rồi bình tĩnh nói: “Thực ra vừa rồi em khá căng thẳng, sợ anh... à, đưa ra yêu cầu xấu hổ. Đây là lần đầu tiên em tới những nơi như này, là Lily tỷ mang tới, chị ấy nói có thể gặp được nhiều ông chủ lớn, rồi các đạo diễn linh tinh, vạn nhất lọt được vào tầm mắt của người ta liền có cơ hội đi đóng phim. Tuy em là người mẫu, nhưng vẫn có mộng tưởng làm một đại minh tinh nha! “
Phương Sở không nhịn được cười, trong lòng càng có cảm tình, nghiêm túc nói:“ Cố lên! “
Xu Xu mỉm cười, định tán gẫu một lúc, nhưng thấy Lily và Anna dường như có chuyện muốn tìm cô, vì thế hướng Phương Sở nói: “Rất vui được gặp anh, vậy em đi trước.”
Phương Sở gật đầu nhìn cô gái nhỏ vội vã rời đi, nhàm chán lướt xem bạn bè của cô ấy, có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái rất tỏa nắng và đáng yêu, có rất nhiều ảnh selfie cùng bạn tốt và người thân.
Cậu vừa nhìn điện thoại vừa nhìn lên phía trước, chợt phát hiện Úc Tư Trạch đã hướng bên này đi tới từ lúc nào, tuy rằng vẫn nói chuyện với người khác, nhưng chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy Phương Sở. Cậu nhanh chóng đưa tay lên che mặt, tiếp tục đi sang một bên!
Nhưng hình như đêm nay cậu rất xui xẻo, cậu di chuyển thì Úc Tư Trạch cũng di chuyển, mà dù sao chỗ đại sảnh cũng chỉ lớn như vậy...
Vì vậy, Phương Sở, người đã phải liên tục thay đổi vị trí:...
Cậu cảm thấy mình bị cố ý nhằm vào, nhưng Úc Tư Trạch rõ ràng không phát hiện ra cậu, nhất định là cậu bị ảo giác!
Mắt thấy sắp bị ép lui tới cửa, Phương Sở nghiến răng quyết định đi ra ngoài hóng gió, chậm rãi đi về phía cửa để giảm thiểu cảm giác tồn tại, nhưng chưa kịp đi qua, đột nhiên ngoài hành lang xuất hiện tiếng hét thê lương: “a a a a a a chết người rồi a a a a”
Phương Sở: “......”