Edit: Tiểu Bỉ Ngạn
〈Cánh cửa phòng tiệc mở ra một tiếng 'rầm', tất cả hoạt động ca hát và khiêu vũ đều dừng lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa - người đàn ông cả thân mình đều được bao bọc bởi một ngọn lửa đỏ rực đang đứng đó, và một đàn quạ lớn đang bay lượn trên đầu hắn...Đám đông im lặng trong giây lát, rồi hét lên— 〉
Chúng được viết trên trang đầu tiên của một cuốn sách có tên 《Trang viên quạ đen》,ngón tay của Hạ Nặc lướt nhẹ trên trang giấy, đầu ngón tay khẽ run lên.
Đây là trò chơi trốn thoát đầu tiên mà cậu tham gia, nhìn dòng chữ này khiến cậu hơi lo lắng và có chút sợ hãi.
Hệ thống thấy được sự bất an của ký chủ, liền trấn an: “Đừng lo lắng, độ khó của trò chơi đầu tiên đối với người mới rất thấp, hơn nữa ta cũng sắp xếp một 'tiền bối' đi cùng với ngươi, thân phận của ngươi là một thiếu gia nhà giàu mù. Và 'tiền bối' kia sẽ đóng vai 'bạn trai' của ngươi trong đó. “
“Bạn trai?” Hạ Nặc hơi kêu lên.
Cậu chưa từng yêu một ai đó từ nhỏ đến bây giờ, cũng không bao giờ nghĩ rằng lần 'yêu' đầu tiên của đời mình lại ở trong thế giới trò chơi.
Nhắc mới nhớ, cuộc sống mười tám năm trước của Hạ Nặc quả thực rất nhạt nhòa, về cơ bản cậu đã dành hầu hết phần lớn thời gian trên giường bệnh.
Là một đứa trẻ sinh thiếu tháng, khi sinh ra đã được bác sĩ khẳng định là bị thiểu năng bẩm sinh, từ nhỏ đến khi trưởng thành đều được đặc biệt sủng ái, bệnh nặng triền miên, thậm chí cậu còn nhận được một cú sốc tâm lí - giấy báo bệnh từ bệnh viện ba ngày trước.
Hạ Nặc nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ kết thúc như thế, nhưng hệ thống đã xuất hiện trước mặt cậu.
“Nếu ngươi còn muốn sống, hãy đến và tham gia trò chơi trốn thoát.”
Nghe có vẻ như là lời thoại của Amway, không có một chút xíu chân thành nào, nhưng đó là sự lựa chọn duy nhất và cuối cùng của Hạ Nặc, là một người ham sống nên cậu đã xuất hiện ở đây, sẵn sàng bước vào thế giới đầu tiên.
Hướng dẫn của hệ thống tiếp tục: “Khi bắt đầu trò chơi, ngươi phải theo sát 'bạn trai' của mình. Hắn sẽ hy sinh mạng sống để cứu ngươi ba lần. Đây là một lợi ích cho người mới, nhớ không?”
“Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ.” Hạ Nặc vô cùng nhu thuận gật đầu. “Vậy là anh ấy sẽ cùng tôi tiến vào trò chơi sao? Nếu không thì làm sao tôi có thể tìm thấy anh ấy? “
Cậu nghiêm túc đặt câu hỏi.
Hệ thống nói: “Điều này ngươi không cần phải lo, mặc dù hắn sẽ không cùng tham gia với ngươi, nhưng khi vào trò chơi có thể hắn sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi, hoặc gần xung quanh đó.”
“Vậy, cái kia của tôi...í tôi là 'bạn trai'.” Hạ Nặc hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn là lựa chọn cách xưng hô này. “Tôi phải báo đáp anh ấy như thế nào đây? “
Trên đời này dù sao cũng không có bữa trưa nào miễn phí, huống chi cậu từ nhỏ đã được cha mẹ giáo dục phải tri ân báo đáp. 'Bạn trai' muốn bảo vệ cậu trong trò chơi rất chi là đáng sợ kia, phỏng chừng cũng không dễ dàng, Hạ Nặc cảm thấy bản thân thế nào cũng phải trả ơn cho người ta.
Hệ thống nhìn cậu từ trên xuống dưới, bề ngoài của nó là một con búp bê màu hồng lam, to bằng một bàn tay trông rất đáng yêu, phía sau lưng là một đôi cánh nhỏ nhắn, thoạt nhìn mang tính trang trí rất lớn, không nghĩ nổi nó có thể bay bằng đôi cánh đó.
Nó vòng vòng giữa không trung, miệng mở rộng, nụ cười thoạt nhìn có vài phần giễu cợt: “Không cần ngươi báo đáp gì cả. Những người chơi nhiều kinh nghiệm khi tham gia vào màn chơi làm quen cho người mới cũng có thể nhận được phần thưởng và đạo cụ. Nhiêu đó là đủ! “
Tuy nghe nói như thế cũng hợp lí, nhưng trong lòng Hạ Nặc vẫn có chút băn khoăn. Luôn cảm thấy hệ thống nói quá nhẹ nhàng, giống như được người khác giúp đỡ là một chuyện không quan trọng và không cần quan tâm nhiều. Hoàn toàn khác với những gì cậu đã được học trước đó.
Ừm... Chờ cho đến khi bước vào trò chơi, lại xem mình có thể làm gì cho anh ấy đi.
Hạ Nặc âm thầm đưa ra quyết định.
Hệ thống vừa nhìn liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nó lắc đầu, có chút phát sầu.
Cha mẹ Hạ Nặc đều được công nhận là tuấn nam mỹ nữ, cậu hoàn toàn kế thừa tất cả gen tốt của cha mẹ, ngũ quan phối hợp tinh xảo. Trời sinh một khuôn mặt búp bê làm cho cậu thoạt nhìn so với tuổi thật nhỏ hơn không ít, đuôi mắt hơi cụp, vừa to vừa sáng, lúc nhìn ai đó đều toát lên một vẻ ngây thơ vô tội, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một loại thú nhỏ vô hại nào đó.
Nói thế nào đây, hệ thống cảm thấy có được đặc điểm như vậy, đối với Hạ Nặc mà nói vừa là ưu thế, vừa là bất lợi.
||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||
Đơn giản mà nói, nó cảm thấy Hạ Nặc rất dễ dàng đạt được hảo cảm của các NPC lương thiện hoặc trung lập, nếu đủ may mắn liền có thể đạt được manh mối cùng đạo cụ. Nhưng nếu như gặp phải NPC có ác ý, cũng dễ dàng khiến cho bọn họ chú ý, bị bắt đi để khi dễ đùa giỡn cũng có xác xuất rất lớn.
- Giống như gặp một con nai con trong tự nhiên, một số người sẽ chọn để cho nó ăn, một số người sẽ muốn đặt một cái khóa và nhốt nó vào lồng.
Không may là, trong trò chơi chạy trốn này, đều nghiêng về vế sau nhiều hơn.
Thật không ổn.
Hệ thống cảm khái như vậy, khó có khi gặp được một người mới nghe lời như vậy, nó cũng không muốn cậu sớm bị đào thải.
“Trong trò chơi, ngươi nhất định nhớ phải nghe lời người kia, biết không? Hắn có nhiều kinh nghiệm hơn ngươi, nhiều đạo cụ, còn có thể giúp ngươi một mạch thông quan. Hơn nữa hắn và ngươi là hợp tác có ích, khẳng định sẽ không hại ngươi.”
Đương nhiên, cũng không nên ôm quá nhiều kỳ vọng vào điều đó. Loại hệ thống bảo vệ người mới này đưa ra hạn chế chính là một khi người mới chết, người chơi cao cấp sẽ bị đá ra khỏi thế giới trò chơi, ngược lại người cao cấp chết, lại sẽ không mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì cho người mới. Vì vậy, những oldbie sẽ cố gắng để đảm bảo rằng người mới của họ không chết. Tuy nhiên nói thì dễ hơn làm.
Hệ thống suy nghĩ một chút, lại nói: “Điều cuối cùng, trong trò chơi, tuyệt đối không thể đem tên thật của mình nói cho NPC, nếu không ——”
“—— một khi đã bị quấn lấy, sẽ không thoát được nữa.”
Câu cuối cùng bị cố ý hạ thấp âm lượng, nghe có vẻ quỷ dị, nội dung càng khiến người ta rùng mình. Hạ Nặc không khỏi run rẩy một cái, khí lạnh chạy dọc khắp cơ thể. Cậu vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi hệ thống đe dọa cậu một phen, tự giác có được mong muốn thỏa đáng. Những gì cần dặn đều đã dặn, nó bay đến bên trang giấy trắng: “Được, bây giờ là lúc nên tiến vào trò chơi.”
Vừa dứt lời, trang sách liền bừng sáng, Hạ Nặc còn chưa kịp phản ứng, đã bị hút vào trong trang sách.
Quá trình tiến vào có chút khó chịu, giống như bị máy giặt quay quay, cả đầu óc đều choáng váng. Hạ Nặc cảm giác lúc mình tiến vào cả người còn lảo đảo một chút, trong tầm mắt một mảnh tối tăm, cậu nhất thời còn không cách nào thích ứng, không khỏi có vài phần bối rối.
Cậu vươn tay mò mẫm lung tung một trận, lúc này vừa vặn có một bàn tay vươn ra, vững vàng đỡ lấy cánh tay cậu.
- Là anh! Bạn trai' của tôi!
Nội tâm Hạ Nặc vui sướng, nghĩ đến lời hệ thống nói, thân phận người đang vươn tay giúp đỡ cậu liền rõ ràng ra.
Sau khi tìm thấy đồng đội của mình, Hạ Nặc cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cậu lập tức nắm lấy bàn tay có khớp xương rõ ràng khiến ai nắm vào cũng đều cảm giác vô cùng an tâm ấy, hoàn toàn không nhận ra chủ nhân của bàn tay đó đang sững sờ trong giây lát vì hành động nhiệt tình của mình. Cậu không biết rằng một lúc sau, người đàn ông nhìn cậu và từ từ lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Mở đầu cốt truyện, một tiếng hét có thể so sánh với một giọng nữ cao vút xinh đẹp vang lên khắp sảnh tiệc, quạ đen ập đến, và những vị khách bắt đầu bỏ chạy.
Trò chơi trốn thoát đã chính thức bắt đầu.