Nó tới trường từ sớm. Không hiểu tại sao hôm nay nó lại dậy sớm bất thường như thế. Vừa đi nó vừa suy nghĩ, tại sao với Nhật Phong nó lại
cảm thấy quen thuộc tới vậy. Cảm giác đó, không giống như ở cạnh Huy hay Thảo mà là cái thứ cảm giác thật khó tả.
Đang đi nó đụng trúng Phong:
- Cô định trốn tôi hả?
- Đâu...đâu có trốn đâu.
- Vậy là hôm nay Bảo Như thức sớm nhỉ? Hồi vô lớp có ngủ không?
- Chả biết!
Hắn nắm tay nó:
- Đi vô trường thôi!
- Ừ!
Hắn siết chặt tay nó đi vô trường dưới nhiều ánh mắt. Cặp đôi Phong -
Như trở thành tâm điểm của cả trường. Khi ai đi ngang qua nó và hắn thì
liền tay lấy điện thoại chụp. Nó ngồi vào chỗ ngồi, mỉm cười nhìn hai
cậu bạn của mình, một bạn thân, một bạn trai. Nó niềm nở:
- Hai cậu lúc nào cũng đánh nhau, vậy nếu lỡ sau này tớ vì hai cậu mà bị đánh thì sao?
- NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ?- cả hai đồng thanh.
- Tớ chỉ nói nếu thôi mà.
- Tớ sẽ không để cậu gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu.- Huy xoa đầu nó.
- Tôi cũng vậy.- hắn kéo nó vào lòng.
- Hai người bỏ tôi ra đi. Cô vô kìa!- nó đẩy cả hai ra.
Giờ ra về...
- Phong! Ba anh làm gì vậy?
- Hỏi chi?
- Ờ thì...hỏi cho biết.
- Nhiều chuyện!- hắn cốc đầu nó.
- Đau! - nó nhón lên định cốc đầu hắn nhưng khổ nỗi cái là không tới.
Nó xấu hổ đi trước, hắn đuổi theo phía sau. Tới cái đèn đường gần nhà nó, nó đứng lại chỉ lên cái đèn, quay qua nói với hắn:
- Cái đèn này chẳng bao giờ sáng đàng hoàng được cả, lúc nào cũng bật rồi tắt, bật rồi tắt. Ghê lắm!
Hắn nhìn lên cái đèn theo hướng tay nó chỉ, hắn lột cặp ra nói với nó:
- Cô giữ cặp cho tôi đi!
Hắn thò tay lên, một tay giữ vai nó, hắn xoay cái đèn cho nó chắc. Cái
đèn sáng ngay lập tức nhưng cũng ngay lúc đó, có một bàn tay to từ đằng
sau đang cầm cái khăn đã tẩm thuốc mê chụp vào mũi nó, nó ngã ra đằng
sau.
Hắn quay lại định đánh cho kẻ đó một trận nhưng cũng ngay lúc đó, có một người đã dùng gậy đập vào đầu hắn, hắn ngã xuống bất tỉnh.
Ở một nhà kho cách khá xa thành phố...
“Đây là đâu? Đau đầu quá! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” hắn mở mắt ra, nhìn
quanh nhà kho, định chóng tay ngồi dậy nhưng lại không được, hắn nhìn
xuống thì biết tay hắn bị trói, hắn nhìn qua bên cạnh, là nó. Nó cũng
đang bị trói giống hắn, nó quay lại nhìn hắn, gương mặt mếu máo:
- Anh có đau không? Vết thương trên đầu anh đang chảy...máu....máu kìa...
- Cô bị sao vậy hả? Chỉ là máu thôi mà!
Hắn cố gắng tiến lại gần nó, nhưng chợt nhớ là nó sợ máu nên thôi. Hắn
cố gắng tìm mọi cách thoát ra khỏi đó nhưng vô vọng. Chẳng có bất cứ thứ gì nhọn ở quanh đó cả. Cánh cửa nhà kho mở ra, một chàng trai cao,
gương mặt lưu manh và xấu hơn hắn bước vào. Anh ta tiến lại gần hắn:
- Mày là Nhật Phong phải không?
- Phải! Thì sao? Liên quan gì đến mày?
- Mày có biết là tại mày mà người tao yêu chia tay tao rồi không?
- Người yêu mày là ai?
Anh ta ngoắt tay, lập tức có cả đám đàn em tiến vào trong, tay người
nào cũng cầm gậy sắt. Có một người đưa cho anh ta một xấp tài liệu. Anh
ta đưa cho hắn:
- Mày coi đi!
Anh ta giở từng tấm hình cho hắn coi. Hắn ngạc nhiên:
- Cô ta là ai?
- Là người tông xe đạp vào bạn gái mày đó! Mày không nhớ sao?
- Là...- mắt hắn sáng rực lên- Là cô ta! Tao nhớ rồi! Nhưng mà mày bắt tao và Bảo Như đến đây làm gì?
- ĐỂ ĐÁNH CHẾT MÀY VÀ CÔ BẠN GÁI XINH ĐẸP CỦA MÀY!
Anh ta quay qua đám đàn em, búng tay một cái, cả đám vây quanh nó. Một tên giơ gậy lên định đánh nó, thì hắn la lên:
- KHOAN! Chuyện này là lỗi của tao, tao sẽ chịu trách nhiệm! Tụi mày không được đụng vào cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc!
- Được thôi!
Tức thì, cả bọn tiến về phía hắn, bắt đầu đập những phát gậy như trời
giáng vào người hắn, vết thương mới rồi lại thêm vết thương cũ chưa
lành, hắn nằm dưới đất, máu chảy ra rất nhiều, hắn bật tiếng rên sau mỗi lần đánh, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía nó, môi hắn nhoẻn cười vói
nó để nó không lo lắng, cũng chẳng có hành động chống cự nào. Một lúc
sau bọn chúng dừng lại, mọi thứ trong tầm mắt hắn nhòe đi, anh ta vỗ vào má hắn:
- Mày giỏi lắm! Cướp người tao yêu, bảo vệ người mày yêu! Bảo sao không có nhiều cô theo mày! Hôm nay tới đây thôi! Ngày mai sẽ
là hình thức tra tấn mới, sẽ đau hơn đó! Để tao coi mày có bảo vệ cô em
đó được nữa không?- anh ta chỉ vào nó hiện đang chảy mồ hôi ướt đẫm cả
áo.
Anh ta cởi trói cho nó rồi cùng đám đàn em kéo ra ngoài để nó
và hắn ở trong nhà kho. Nó ngồi yên đó, nhìn hắn máu đầy người, miệng cứ lắp bắp cái gì đó. Nhưng rồi, nó cũng ráng gạt nỗi sợ hãi qua một bên
tiến lại gần hắn.
- Anh có sao không?- nó đưa bàn tay đang run của mình lên những chỗ bị thương trên mặt hắn.
Hắn thều thào cái miệng đang chảy máu và sưng vù của mình:
- Tôi không sao! Cô cởi trói tôi dậy được không?
Nó chẳng nói gì, mở trói cho hắn. Hắn chống tay ngồi dậy, mặt nhăn nhó
vì đâu, hắn ngồi dựa vào vách tường, nó lại ngồi cạnh hắn.
- Cám ơn anh!
- Chuyện gì?
- Tất cả!
Hắn dựa vào vai nó, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nó dựa vào hắn, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Dậy đi! Hai đứa này! Dậy ngay!
Hắn mở mắt ra thì thấy nó nằm trên đùi hắn, nhìn lại người đang kêu
đằng trước mặt là anh ta cùng bọn đàn em trong tay ai cũng có gậy, riêng anh ta thì cầm dao.
Anh ta xốc cổ áo hắn lên, quăng ra giữa nhà kho, nó cũng tỉnh dậy và sợ hãi vì thấy cảnh đó.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh hắn, ra hiệu cho bọn đàn em lại giữ tay chân hắn, đưa con dao đang cầm trong tay vào mặt hắn, rạch một đường, rồi
tiếp tục những chỗ khác, càng ngày càng dài và càng sâu hơn, hắn thở dốc vì mệt mỏi và đau đớn. Thấy hắn như vậy, nó đau lòng lắm, nó thét lên:
- ANH LÀM GÌ VẬY HẢ? ANH CÓ THẬT LÀ ĐẠI CA CỦA TRƯỜNG KHÔNG VẬY?
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về nó, rồi một tên trong đám đàn em đá vào bụng nó, hắn dùng hết sức lực la lên:
- KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO CÔ ẤY!
Anh ta tức giận, quăng con dao qua một bên, liên tục đá, đánh vào bụng
và mặt hắn. Hắn nhìn nó, thấy nó đã bình tĩnh hơn, hắn cũng yên tâm hơn. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, một người con trai bước vào.