Yêu Em Anh Dám Không?

Chương 8: Chương 8: Cô Ấy Là Của Tôi




- Tôi nói rồi, tôi sẽ giành lại cô ấy từ tay cậu.

Tại một căn phòng tanh mùi máu, một người con trai nhìn vào gương, miệng nở một nụ cười quái dị...

Tại bệnh viện...

- Như! - hắn gọi - Nè, em có chịu dậy không ?

Thấy đã 9h hắn gọi nó dậy, mà nó vẫn không động tĩnh gì, hắn hét lên:

- BẢO NHƯ! DẬY NGAY!

Nó mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn rồi quay qua nhìn đồng hồ, nó la làng:

- TRỄ RỒI! SAO ANH KHÔNG KÊU EM DẬY SỚM HƠN?

Hắn xoa xoa cái trán của mình:

- Anh kêu rát cả cổ mà em có dậy đâu!

Nó chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, vì ở bệnh viện nên nó chưa quen nên chậm hơn bình thường. Nó lấy cái cặp:

- Em đi học đây!

Hắn nhìn ra cửa sổ cho đến khi nó đi khuất hắn mới yên tâm.

Nó thì phóng hết tốc lực để tới trường.

- Như! - Huy gọi nó.

Nó định quay lại thì cảm thấy có gì đó đập vào đầu, rất mạnh. Nó ngã xuống.

Một tiếng sau...

Nó tỉnh lại, thấy cổ tay mình đang bị trói vào cái cột. Xung quan chẳng có ai cả, bỗng bên ngoài có tiếng nói:

- Đại ca!

Liền sau đó là tiếng cánh của mở ra. Nó ngạc nhiên:

- Huy! Sao cậu lại ở đây?

Huy bước vào, theo sau là hai người con trai khác, Huy quay qua nhìn đàn em của mình:

- Ai cho các cậu trói cô ấy? Tôi đã nói với mấy cậu như thế nào? Không nhớ hả?

Bọn họ lật đật chạy lại cởi trói cho nó, Huy đỡ nó dậy.

- Cậu có sao không?

- Tớ không sao!

- Đầu cậu bị thương rồi nè! - Huy chỉ tay vào đầu nó, Huy quay qua đàn em của mình - Mau lấy hộp cứu thương tới đây!

Huy nhẹ nhàng lau máu cho nó bằng bông gòn, sau đó dán băng cá nhân vào cho nó. Đôi tay Huy vẫn như trước, chỉ có tính cách của Huy là thay đổi.

- Tại sao cậu lại đưa tớ tới đây? Mau để tớ đi về nếu không Phong sẽ mắng tớ vì tội la cà đó!

- Mục đích tớ bắt cậu tới đây là để cậu không gặp Phong nữa! Cậu có biết không?

Nó vùng vẫy, nó thoát khỏi vòng tay của Huy, nó vùng chạy ra. Vì chạy không nhanh nên nó phải trốn vào đâu đó bên lề đường. Mồ hôi của nó vã ra rất nhiều. Nó vội tìm điện thoại gọi cho hắn:

- Anh mau tới cứu em đi! Mau lên! Huy đang...mm

Huy cầm điện thoại nó lên xem, gương mặt khinh bỉ, tắt điện thoại nó. Huy nhìn qua nó hiện đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.

- Mang cô ấy về căn cứ, trói lại cho chặt. Đừng để cô ấy trốn thoát lần nữa.

- Dạ! - tất cả đồng thanh.

Tại bệnh viện...

- Anh nau làm giấy xuất viện cho tôi! - hắn vừa mặc đồ vừa nói - Bảo Như đang gặp nguy hiểm!

Hắn dò tìm nơi nó gọi điện thoqij cho hắn, vì chỗ nó gọi điện cách căn cứ của Huy không xa nên cũng dễ tìm.

Hắn xông cửa vào, đầu tiên hắn nhìn quanh cái nơi mà Huy gọi là căn cứ, hắn bất chợt la lên:

- Bảo Như! Em có sao không?

- Cậu đến rồi hả, Nhật Phong? - Huy quay mặt lại.

- Tại sao cậu lại làm như vậy? Bảo Như không yêu cậu, cô ấy chỉ xem cậu như bạn thân thôi!

- Vậy hả? Bạn thân hả? Tôi không cần mấy thứ đó, cậu nghĩ cậu có thể đem lại sung sướng cho Bảo Như sao? Cậu có thể lo cho Bảo Như suốt đời không? Những người cậu từng đánh sẽ không trả thù cậu hả?

-...

- Cậu trả lời được không?

- Tôi làm được. Cho dù có hy sinh tính mạng tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.

- KHÔNG! CÔ ẤY PHẢI LÀ CỦA TÔI! - Huy quay qua đàn em của mình - Đánh đi!

Trong khi Huy mất tập trung, hắn chạy lại cởi trói cho nó, ôm chạt nó vào lòng. Khi phát hiện nó đã được cởi trói, Huy tức giận rút súng ra.

- Buông cô ấy ra! Tôi đã nói cô ấy là của tôi!

Dứt lời, Huy bắn hai phát súng, hắn quay người lại che cho nó nhưng nó nhanh chóng quay lại đỡ đạn cho hắn. Hai phát súng gâm vào lưng nó, máu chảy ra rất nhiều. Nó ngã xuống, hắn đỡ nó lại trong vòng tay hắn. Hắn hốt hoamrg:

- Bảo Như! Bảo Như! Em có sao không? Bảo Như!

Hắn quay qua Huy:

- Mau gọi cấp cứu đi! Sao cậu còn đứng đó. Mau lên!

Huy tỉnh người, lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Bồng nó lên xe cấp cứu, hắn không ngừng kêu nó:

- Bảo Như! Tỉnh táo lại đi em!

Nó đưa bàn tay dính đầy máu của mình lên mặt hắn, sờ khuôn mặt hắn, nó dùng hết sức lực nói với hắn:

- Em yêu anh!

- Anh cũng yêu em!

Nó được đưa vào phòng cấp cứu, hắn và Huy đứng bên ngoài. Hắn tức giận với Huy, nắm lấy cổ aao Huy, hắn đưa nắm đấm lên đe dọa:

- Tại cậu mà cô ấy mới như thế! Chỉ tại cậu!

Vị bác sĩ đi ngang qua chạy lại can hắn và Huy lại. Hắn ngồi trên ghế, trong lòng như lửa đốt.

Sau 6 tiếng, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra. Hắn chạy lại hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ, cô ấy...

Vị bác sĩ lột mắt kính ra:

- Cô bé đã qua cơn nguy kịch, vì thế nên cậu yên tâm đi!

- Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ! - hắn ngồi phịch xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ tới Huy, hắn nhìn qua ghế bên cạnh nhưng Huy đã biến đâu mất tiêu.

Tại căn cứ của Huy...

- Mau đem cậu ta ra. - người con trai với gương mặt tội lỗi nhưng ánh mắt lại mang đầy vẻ căm thù.

Đức Hoàng được lôi ra ( có ai thắc mắc Đức Hoàng là ai thì xem lại chap 6 nha ^^), trông cậu ta bây giờ tàn tạ hơn nhiều. Cậu ta được đưa đến ngồi trước mặt hắn:

- Cậu hãy giúp tôi trừ khử cái gai trong mắt đi! - Huy nghiêm túc hơn lúc nãy.

- Tại sao chứ? Tại sao tôi phải giúp cậu?

- Nếu cậu không làm thì bạn gái cậu sẽ chết chắc đó. - Huy quay qua đàn em của mình - Mau lôi cô ta ra!

Khoảng 5 phút sau, một cô gái bị lôi ra, Đức Hoàng từ bất cần sang ngạc nhiên rồi lại gồng mình nghe lời Huy:

- Cậu muốn tôi trừ khử ai?

- Trần Nhật Phong!

- Tôi biết rồi! Nhưng cậu phải hứa là không được đụng đến cô ấy dù chỉ là một sợi tóc.

- Tôi hứa!

Mình giới thiệu Đức Hoàng luôn ^^

Tên đầy đủ: Nguyễn Đức Hoàng

Tuổi: 18 tuổi

Thân phận: là con nhà giàu, xài tiền như nước, có nhiều cô vây quanh nhưng chỉ yêu một người (là ai thì mình sẽ nói sau).

Ngoại hình: Cao, cân nặng vừa đủ với chiều cao, nước da trắng, gương mặt điển trai.

Học giỏi, nổi tiếng là đẹp trai trong trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.