Tụi nó vẫn ở lại
Nha Trang chơi vài hôm nữa sau cái ngày rắc rối đó. Nó chẳng nói lời nào với hắn, hắn cũng chỉ biết chăm sóc nó kĩ hơn mọi ngày vì bây giờ nó đã có thai, ngày nào hắn cũng hôn vào bụng nó mặc cho nó không đồng ý và
cứ đẩy hắn ra. Hôm nay lại như vậy, hắn đang xếp đồ để ngày mai đi về.
Vừa xếp xong, hắn lại đi lại chỗ nó, như hiểu ý, nó lên tiếng trước:
- Em không cho anh hôn đâu!
- Em chắc em ngăn anh được không?
Nói rồi, hắn đi lên giường, đè nó bên dưới hắn, giữ hai tay nó lại,
hắn hôn môi nó. Nó cũng dịu bớt phần nào việc giận hắn, nó nằm im lại,
để hắn hôn. Hắn nằm qua bên cạnh khi đã thỏa mãn, hắn kéo nó vào lòng:
- Bảo Như! Em vẫn giận anh hả?
- Ừ !
- Vậy làm sao để em hết giận đây?
- Em không biết! Em chỉ muốn anh ở bên cạnh em mãi mãi thôi!
- Anh hiểu rồi! Anh sẽ ở bên cạnh em mãi mãi.
- Lại hứa! Mà nè anh thích con trai hay con gái hơn?
- Sao cũng được, đều là con của anh nên anh sẽ thương đều.
- Em mệt quá! Em ngủ!
- Ừ! Ngủ đi!
Hắn tắt đèn, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, nó nói
mớ, gọi tên hắn. Hắn vì tiếng ồn của nó nên bị đánh thức, nghe nó gọi
hắn trong mơ, hắn vui lắm, ôm chặt lấy nó ngủ.
Nó là người thức dậy trước hắn, nhưng vì hắn ôm chặt nên không đi ra
được, nó đành nằm đó đợi hắn thức, đợi mãi chẳng thấy hắn thức, nó đành
phải gọi hắn:
- Anh mau dậy đi! Em đợi anh lâu lắm rồi đó!
Hắn mở mắt ra, tay ôm nó cũng đã mở lỏng ra, nó leo lên người hắn, vừa nói vừa nhéo má hắn:
- Anh dậy đi! Mau dậy đi! Không dậy em đi ăn một mình ráng chịu!
Hắn ngồi bật dậy, nó cũng theo đà đó ngã xuống, nhưng hắn nhanh chóng đỡ nó lại. Hắn cười nói:
- Anh dậy rồi nè!
- Mai mốt anh đừng ngồi dậy bất ngờ như vậy! Em té rồi sao?
- Em té thì anh đỡ!
Nó tức lên, đấm vào bụng hắn một cái rồi lấy đồ đi vào nhà tắm, hắn ôm bụng xuýt xoa:
- Sao em lại đánh vào bụng anh? Lần trước vì muốn ở bên cạnh em mà anh bị đánh vào bụng đến chảy máu rồi đó!
- Bây giờ anh trách em hả? Tại anh tự nguyện mà!
- Anh đâu dám trách em đâu.
Huy và Thảo đứng bên ngoài cửa phòng của nó và hắn đã nghe hết câu
chuyện, cả hai đều cười cho sự trẻ con của nó, sự thay đổi từ một người
lạnh nhạt lại thành ra như thế này vì một cô gái như nó, đúng là con
người rất dễ dàng thay đổi. Huy kéo tay Thảo về phòng, Thảo bị kéo đi
vẫn nằng nặc đòi quay lại nghe tiếp, phải cố gắng lắm mới đưa được Thảo
về phòng.
Nó bước ra khỏi phòng tắm, trên tóc còn vương lại vài giọt nước, nó mặc một cái váy trắng, xõa tóc, nhìn nó thật sự rất dễ thương. Nó leo lên
người hắn hiện đang nằm trên giường:
- Anh mau đi tắm đi! Hôm nay phải về rồi đó!
- Anh biết rồi nhưng em ngồi như vậy làm sao anh đi tắm!
Nó leo xuống khỏi người hắn, trước khi đi vào phòng tắm, hắn hôn vào má nó, mặt nó đỏ bừng lên, nó quay mặt chỗ khác, giả vờ không quan tâm.
Chủ sau vài phút, nó bước ra khỏi phòng tắm với cái váy ngắn, chỉ dài đến nửa đùi, màu xanh, váy ôm sát vòng eo của nó.
- Thật gợi cảm!- hắn bất giác thốt lên.
- Anh nói gì vậy?- nó ngạc nhiên.
- À! Không có gì! - mặt hắn đỏ bừng, quay sang chỗ khác.
Nó ngạc nhiên nhìn hắn rồi đẩy hắn vào nhà tắm.
Cả hai đều không biết rằng, món nợ khổng lồ do ba nó tạo ra trước khi mất vẫn còn đó. Và nó sẽ là người trả cho ba nó. Tất cả các kế hoạch
đều đã được định sẵn, bây giờ chỉ cần chờ nó và hắn trở về. Người đàn bà ngồi trên chiếc ghế sofa cười một cách nham hiểm.
Chap này hơi ngắn, mình hứa thứ bảy mỗi tuần sẽ ra chap mới.