Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng

Chương 17: Chương 17




Vài phút sau, Kate liếc sang bên cạnh và bắt gặp anh đang nhìn cô, trán anh nhăn lại thành một cái cau mày trầm ngâm. Dằn xuống cơn bốc đồng e dè bằng một cử chỉ vuốt thẳng tóc, cô phá vỡ sự im lặng với một câu nói ngớ ngẩn đầu tiên xuất hiện trong tâm trí. "Thời tiết ở đây lúc này quả là đẹp.'"

"Đúng vậy."

"Em đã nghĩ có lẽ sẽ mưa, nhưng bầu trời lại không hề gợn một chút mây nào."

"Nếu trời không mây mà lại mưa thì quả là ngạc nhiên." Anh long trọng tán đồng, nhưng miệng anh thì nhếch lên chỉ chực cười, còn Kate quá nhẹ nhõm đến độ cô trao cho anh một nụ cười toe toét ngượng ngập.

Cái nhìn của Mitchell trượt từ đôi mắt xanh rạng rỡ của cô xuống tới bờ môi mềm mại, và cơn bốc đồng muốn hôn cô quá mạnh mẽ đến nỗi anh phải ngoảnh mặt đi và nhìn sang phía khác. Lương tâm của anh đột ngột lên tiếng sau cả thập kỷ im lặng về vấn đề đạo đức tình dục, và nó tràn qua tâm trí anh bằng một hình ảnh chân thực nhào nặn từ Mary Kate Donovan. Trong taxi, trên đường tới văn phòng bác sĩ thú y, cô đã thổ lộ với anh về người bố thân yêu và thời gian họ được ở bên cạnh nhau. Theo như lời cô nói, ngay cả với Michell- một người rất ít cảm nhận về các mối quan hệ gia đình ấm áp cũng thấy rất rõ rằng Kate yêu bố cô sâu sắc, và cô đang đau buồn vì cái chết của ông. Cô, như chính cô thừa nhận, rất sợ hãi vì phải gánh lấy trách nhiệm lên đôi vai nhỏ bé cố gắng để quản lý cái nhà hàng của ông ở Chicago. Gã bạn trai vắng mặt, người mà Mitchell giả định ban đầu là một gã tay chơi đến tuổi, giàu có chỉ biết sử dụng Kate như một món đồ chơi, thực tế lại là kém Mitchell một tuổi, và anh ta không chỉ quan tâm chăm sóc cho cô, mà còn mong mỏi được kết hôn với cô nữa. Anh ta đã đưa cô đến một khách sạn lộng lẫy trên hòn đảo nhiệt đới xinh đẹp này, rõ ràng là muốn giúp cô khuây khỏa. Khi anh ta cần phải quay lại Chicago, anh ta đã để lại sau lưng một người phụ nữ đầy sức quyến rũ là một cô Kate đẹp, u buồn, hoảng hốt hẳn chưa bao giờ phản bội anh ta, nhưng cũng quá mềm yếu vì sự cô đơn và nỗi buồn đến nỗi sẵn sàng ngã vào vào vòng tay của Mitchell.

Tuần tới, hoặc là tháng tới, cô sẽ bắt đầu hối hận vì đã lên giường với anh, và rồi cô sẽ cảm thấy tội lỗi đối phó với nó cùng với tất cả các gánh nặng khác đang đè nên vai cô. Bản chất cô tốt bụng và dịu dàng đến nỗi ngay lúc nỗi buồn đau về cái chết của bố là của riêng cô, cô kiên quyết nhận nuôi một con chó hoang để giữ cho nó an toàn. Cô sẽ lúc nào cũng dằn vặt bản thân mình vì bất cứ việc gì "nhẫn tâm" như việc phản bội lại người bạn trai kia.

Lương tâm của Mitchell chỉ ra rằng nếu như anh thực sự thích Kate như anh đang cảm thấy hiện giờ, anh sẽ phải để cho cô quyết định việc ngủ với anh bằng cách nói cho người tài xế kia quay lại và đưa họ trở về Philipsburg. Chính anh không quan trọng nhu cầu xác thịt kia. Trong nhiều thứ khác, anh không có ý định ở lại Chicago lâu hơn một tuần sau khi anh quay lại đó. Sự xuất hiện của anh ở buổi tiệc sinh nhật Cecil đã được đăng trên mục xã hội của tờ Tribune, và nếu anh còn tiếp túc bị bắt gặp ở Chicago, sẽ có kẻ bắt đầu sục xạo, và không sớm thì muộn cái quá khứ riêng tư của anh sẽ trở thành chuyện ngồi lê đôi mách trêu ngươi trước mặt những kẻ mà anh sẽ không bao giờ muốn chia sẻ chỉ một tối cùng dưới một mái nhà, huống hồ là chia sẻ cái câu chuyện nhớp nhúa đời anh. Hơn nữa, anh cảm thấy một nỗi ác cảm mãnh liệt, mơ hồ không giải thích được trong việc ghi nhận mối quan hệ của anh với dòng họ Wyatt đầy tiếng tăm, nhưng trong cái thành phố mà Kate Donovan sống, anh không còn có sự lựa chọn nào khác.

Lập luận của Mitchell tranh đấu với lương tâm và lý luận rằng Kate đã đủ tuổi để quyết định cho mình những gì mà cô muốn, và những gì là tốt nhất với cô. Hơn thế, một cuộc ái ân nồng nhiệt kéo dài sẽ cho cô một khoảng sao lãng tạm thời, dễ chịu khỏi những điều phiền muộn. Lương tâm phẫn nộ của Mitchell lên tiếng, phần cuối cùng đó thật không logic chút nào, mà chỉ là thói dâm ô hèn hạ mà thôi,.

Người tài xế chọn đúng lúc để quay lại và chờ Michell dẫn đường. "Còn bao xa nữa là dừng đây?'"

Mê mải trong những dòng suy tính, Mitchell ngập ngừng, và rồi lên tiếng dứt khoát. "Vài dặm nữa." Đam mê và logic hẳn đã ít nhiều tranh cãi, nhưng lại có tiếng nói át đi cả lương tâm của anh.

Kate mong anh quay lại nhìn cô và giải thích nơi họ sẽ đến, nhưng anh lại đưa mắt hướng ra ngoài ô cửa kính xe phía chỗ anh ngồi và không mở lời. Bối rối vì sự im lặng ấy, cô vươn người qua anh rút cuốn hướng dẫn du lịch mà anh vừa mới xem qua. Cô đã lấy một cuốn tương tự ở sảnh ngoài khách sạn Island Club, cuốn sách mỏng này cũng chỉ nhắc lại cùng một thông tin: St. Maarten là một hòn đảo nhỏ diện tích chỉ 36 dặm vuông, nó bị tách ra giữa hai hệ thống cầm quyền - khu vực phía bắc của Pháp, và khu vực phía nam thuộc về Hà Lan.

Bản đồ chi tiết của hòn đảo được in ngay sau cuốn sách, và Kate mở nó ra, hy vọng đoán được nơi cô sắp đến. Họ đã đi trên đường quốc lộ, và theo bản đồ thì chỉ có một con đường duy nhất, nó tạo thành một vòng quanh hòn đảo. Cô nhớ đã đi qua những tấm biển báo hiệu hết địa phận Vịnh Simpson và Sân bay Princess Juliana ngay sau khi họ đi qua Philipsburg, nghĩa là họ đang đi về phía đông. Dựa theo những điểm mốc mà cô đã nhìn thấy từ nãy, giờ họ đang lái xe về hướng bắc dọc theo bờ biển thuộc địa phận của Pháp, bên trái là Vịnh Caribbean và bên phải là những ngọn đồi thấp dưới chân núi.

Nơi đến sắp tới hẳn là trong địa phận của Pháp, vì thế Kate bắt đầu đọc phần cuộc sống về đêm sôi động, những gian hàng tuyệt đẹp, những khu chợ mở cửa tự do, và những bãi biển lộng lẫy, một vài bãi cho phép tắm trần. Tập trung vào tất cả những thứ đó dễ dàng hơn là việc cứ băn khoăn không hiểu cái gì đang làm người đàn ông ngồi bên cạnh cô phải bận tâm. Điều đó cũng tránh cho cô khỏi nghĩ ngợi về những tin nhắn mà Evan để lại.

Cô đang đọc đến trang sách thứ ba thì chiếc taxi quành thành một vòng cung, tốc độ chậm lại và rồi rẽ sang phải vào một con đường đẹp quanh co giáp với những bức tường ốp đá. Trong vài phút con đường dẫn lên một ngọn đồi bao phủ bằng những hàng cây nhiệt đới rậm rạp; rồi chiếc xe vòng một vòng dừng lại trước cổng đá, nơi người bảo vệ mặc đồng phục đứng cạnh hai cánh cổng sắt sơn đen lừng lững với tấm biển bằng đồng ghi dòng chữ "The Enclave" ốp ngang cánh cổng.

Mitchell nhoài người ra nói tên cho người bảo vệ; chiếc cổng mở ra; và xe taxi chầm chậm lăn bánh tiến vào, rẽ thêm một khúc quanh nữa, và Kate vô cùng kinh ngạc ngay cái nhìn đầu tiên: một khách sạn bốn tầng theo phong cách kiến trúc Địa Trung Hải được xây áp lưng vào sườn đồii nhìn ra Vịnh Caribbean, những bậc thang bằng đá có tay vịn dẫn xuống một bãi cát hình lưỡi liềm trải dài, cát trắng nguyên sơ. Những người phục vụ đang bước vội vã lên xuống bậc thang bưng bê các khay đồ ăn thức uống cho các vị khách tắm nắng nằm dài trên bãi biển, họ bị che khuất bởi những chiếc dù lớn. "Nơi này đẹp quá!" Kate trầm trồ.

Người gác cổng mở cửa xe, Kate bước xuống, cô ngẩng đầu lên để ngắm toàn cảnh khách sạn. Mái nhà được làm bằng ngói, và toàn bộ công trình xây bằng xi măng trắng với những ban công ngoài trời hình vòng cung duyên dáng ngoài mặt tiền và những ban công lớn hơn , thụt vào ở hai bên hông nhà.

Phía trong, sảnh chờ mát lạnh và thanh lịch, với sàn nhà lát đá bóng kiếng và những ô cửa sổ kiểu Pháp mở ra một ban công phòng ăn giáp với sườn đồi. Kate bước theo Mitchell qua bàn lễ tân, nơi một cặp đôi đang đăng ký thuê bình khí lặn và một chiếc thuyền buồm, nhưng khi Mitchell đi ngang qua thang máy tiến về bàn có vẻ như là bàn Đăng ký Khách nghỉ, cô do dự liếc sang anh.

"Anh vẫn chưa đặt phòng," anh giải thích

"Không phải anh đang ở đây à?"

Anh lắc đầu phủ nhận. "Anh ở trên thuyền một người bạn, nhưng anh nghĩ nơi đây sẽ thuận tiện hơn cho cả hai chúng ta."

Thay vì bước theo anh đến bàn đăng ký, Kate đưa tay ra hiệu về phía bộ bàn ghế đặt gần thang máy, trên bàn đặt sẵn một chồng sách quảng cáo khách sạn. "Em sẽ đợi ở đó."

Khi Mitchell sải bước đi tiếp, hai người phụ nữ rất hấp dẫn xuất hiện từ trong một cửa hàng ở tiền sảnh. Cả hai liếc vào anh, tiếng cười im bặt, và rồi xoay người nhìn chằm chằm theo anh. Họ giữ những lời bình luận cho đến khi tiến gần về phía thang máy, nơi Kate đang ngồi.

"Anh ta không phải là người đàn ông điển trai nhất mà cô từng gặp à?" một người trong số họ lên tiếng.

"Anh ta là thứ phải gọi là xuất chúng mới đúng!" người bạn kia tán đồng theo bằng một giọng mang âm điệu Pháp đầy kính cẩn, rồi cô ta quay hẳn lại để nhìn theo anh.

Kate tự động hướng theo cái nhìn dán chặt của cô ta, Mitchell đang đứng trước bàn đăng ký điền vào những mẫu đơn thông thường. Từ phía sau, Kate thấy đôi vai anh rất rộng, nhưng một nhận thức khác dội vào tâm trí cô xua đi những ý nghĩ quanh dáng vóc nam tính của anh. "Con người "xuất chúng" đó đã không mang theo va li theo cùng!

Lời giải thích duy nhất mà cô nghĩ ra là rằng Mitchell đã định ở trần với cô cho đến khi họ làm thủ tục trả phòng vào ngày mai, và kết luận đó khiến ruột gan Kate trở nên nhộn nhạo. Tối qua anh đã nhấn mạnh với cô việc mang theo thứ gì đó đẹp đẽ để diện vì anh muốn đưa cô ra ngoài đánh bạc, nhưng chính anh lại không mang theo đồ thay đổi, ngay thậm chí còn không có cả đồ bơi....

Bởi vì bãi biển và hồ bơi nơi đây có thể cho phép tắm trần!

Theo cuốn sách hướng dẫn du lịch mà cô đọc trên xe, một vài bãi biển ở địa phận của Pháp là bãi tắm nude, chắc chắn khách sạn này nằm trong địa phận này. Viễn cảnh ở trên một bãi tắm nude thôi – còn chưa nói đến chính cô để trần đứng đó – đã tống cho Kate một cơn rùng mình kinh dị, cô lún sâu vào ghế. Cô không thể nào chịu nổi việc trần truồng đi lung tung hay thậm chí phơi ngực trần trước đám người xa lạ. Cô thât sự không thể nào.

Viên quản lý khách sạn đợi để chặn Mitchell lại khi anh đăng ký xong phòng và trên đường đi về phía cô. "Tôi rất vui có thể cấp được loại phòng hạng sang mà ông chọn, Ngài Wyatt." Viên quản lý xun xoe, tay chìa ra chờ đợi cái bắt tay của Mitchell. "Việc đó đòi hỏi chút khéo léo, song phía phía bên kia rất hài lòng với lời đề nghị của anh. Thật ra, họ đã rất thoải mái."

Kate quan sát Mitchell ngẫu nhiên đút tay vào túi trước khi anh bắt tay viên quản lý, và cô lơ đễnh tự hỏi "lời đề nghị" nào đã được đưa ra và ai là "phía bên kia."

"Diederik đang đợi ngài ở trên lầu." viên quản lý tiếp tục. "Anh ta đã chuẩn bị tất cả những thứ mà ông yêu cầu."

Kate mong những yêu cầu đó bao gồm cả quần áo và một bộ đồ tắm cho Mitchell. Cái ý niệm đó không chắc chắn đến độ lố bịch, và cô cúi đầu nhìn xuống để giấu đi nỗi bồn chồn lo sợ bằng một nụ cười khúc khích. Đôi giày của Mitchell hiện ra ngay trước mắt cô.

"Xong chưa?" anh nói.

eKate trượt cái nhìn của mình qua hết đôi chân dài, lên đến phần hông hẹp của anh, và chiếc áo sơ mi đen che phủ vầng ngực vạm vỡ và đôi vai rộng, và cuối cùng dừng lại bắt gặp khuôn mặt rám nắng cùng đôi mắt xanh sắc sảo của anh. "Diederik đã chuẩn bị những yêu cầu gì của anh vậy?" Kate hỏi khi cô đứng lên, tiếng cười âm vang trong lời nói của cô.

Nét mặt anh dịu đi trước điệu cười của cô. "Anh hy vọng đó là bữa trưa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.