Dòng người di chuyển dần lên phía trước từng vị khách một thì xuất hiện ánh đèn pha tiến gần cổng vào, rất chậm. Childress đặt cốc cà phê ông vừa rót ra từ bình giữ nhiệt và nhặt ống nhòm lên. MacNeil với lấy cuốn sổ tay và bắt đầu cắm cúi ghi những thông tin mà Childress đọc cho cậu.
"Loại xe Rolls cũ – sản xuất vào khoảng những năm 1950 – màu nâu bóng, còn mới nguyên," Childress lên tiếng. "Tài xế lái xe. Khách nữ ngồi ghế sau. Chúa ơi, quả là đẹp!"
"Chiếc Rolls hay vị khách?" MacNeil hỏi.
Childress phì cười. "Chiếc Rolls. Vị khách khoảng 90 tuổi, khuôn mặt bà ta đang nhăn lại như quả mận khô bất kể gã gác cổng có nói gì với tài xế đi chăng nữa. Ông này chắc cũng phải tầm 90. Tôi đồ là bà lão không vui vẻ gì với việc chiếc Rolls bị bắt đỗ ngoài đường đâu."
Childress sai bét. Chị gái của Cecil Wyatt, Olivia Hebert, không vui vẻ gì với lệnh cấm không-đỗ-xe-trên-đường-vào-dinh-thự của em trai bà: bà nổi cơn thịnh nộ sấm sét.
"Tên bạo chúa ngạo mạn đó!" bà thét lên với người tài xế khi ông lái xe qua cổng theo sau ba chiếc Range Rover. "Nhìn đường vào này, Granger. Ông có thấy tí tuyết nào không?"
"Không, thưa bà."
"Cecil đang quây các vị khách của mình như một bầy cừu, chỉ để chứng minh rằng ông ta thừa sức làm thế."
"Đúng vậy, thưa bà." Người tài xế bốn mươi tuổi đáp lời, giọng ông rung lên vì tuổi tác và phẫn nộ.
Hài lòng vì Granger hiểu và đồng tình, Olivia Herbert dựa lưng ra sau chiếc ghế bọc da mềm mại của chiếc xe, bừng bừng cơn thịnh nộ bất lực. Như tất cả những người quen biết em trai mình, Olivia quá quen với các thói quen "lập dị" bất thần, cứng nhắc của Cecil – các tính cách nảy sinh theo thời gian không vì mục đích nào khác ngoài chuyện quăng ý muốn của mình vào những kẻ ngang bằng trong xã hội, và chứng minh với chính bản thân, một lần nữa, rằng ông vẫn vượt trội so với bất kỳ ai và với tất cả mọi người.
"Tôi không thể tin nổi người ta vẫn chịu được bản tính ngạo mạn của ông ta sau cả tám mươi năm trời." bà cay đắng thốt lên. "Thú thật, tôi lấy làm sửng sốt khi những người này không quay lại và đi về nhà ngay khi họ nhận ra con đường này hoàn toàn sạch tuyết." Olivia thêm vào, nhưng phần đó không chính xác cho lắm. Bà biết thừa lý do những vị khách của Cecil sẵn sàng chịu đựng sự bất tiện vô lý của đêm nay. Vì một điều, Cecill là nhà từ thiện hào phóng đã quyên tặng đến mười triệu đô vào các quỹ từ thiện của họ. Hơn nữa, họ đến đây tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của Cecil không phải để cùng ông ăn mừng mà là để giúp ông vượt qua biến cố vì sự mất tích của William, cháu trai ba mươi sáu tuổi của ông.
"Hơn nữa, đêm nay ông ta đang lợi dụng lòng thương cảm của mọi người, đó là điều ông ta đang tính toán trong đầu." Olivia thêm vào khi họ dừng xe ngay phía trước dinh thự và bà quan sát dòng người đang nối đuôi nhau xuống từ những chiếc Range Rover.
Thay vì đáp lời, Granger quyết định giữ sức cho cuộc hành trình gian khổ vòng qua chiếc Rolls để đến được cửa sau xe. Đôi vai ông còng xuống vì tuổi tác, lưng và hai đầu gối võng lại vì bệnh khớp, mái tóc bạc trắng mỏng dính bên dưới chiếc mũ tài xế màu đen, và khung người mảnh khảnh của ông bị chiếc áo khoác ngoài màu đen nuốt chửng vì gần đây nó trở nên quá rộng đối với ông. Ông mở cửa chìa một bàn tay xương xẩu của mình cho bà. Olivia đặt bàn tay đeo găng vào tay ông.
"Chúng ta sẽ phải xem xét đổi áo khoác cho ông thôi." Bà lên tiếng khi xoay mình ra khỏi xe và chống chiếc gậy xuống đất. "Nó hơi rộng với ông rồi."
"Tôi xin lỗi, thưa bà."
Tay phải siết chặt lấy cây gậy còn tay kia vịn vào ống tay áo của ông, Olivia để ông lão dẫn mình chầm chậm bước lên dinh thự, nơi người quản gia của Cecil đang chờ sẵn trên lối đi sáng rực. "Cố mà ăn nhiều vào, Granger.."
"Vâng, thưa bà." Khi giúp bà đi hết ba bậc thang lát đá dẫn tới cửa chính, ông mới lên tiếng. "Bà cho tôi biết khi nào bà muốn tôi quay lại đón?"
Olivia dừng phắt lại, cứng đờ người và nhìn trừng trừng hung dữ vào ông. "Đừng có hòng rời khỏi con đường này!" Bà cảnh cáo. "Ít nhất thì chúng ta sẽ không tham gia vào cái ý muốn quái gở của tên độc tài nhỏ mọn đó. Hãy đỗ xe ở ngay kia dưới lối cổng vào có mái che ấy."
Người quản gia của Cecil nghe thấy vậy liền lạnh lùng hủy bỏ luôn câu mệnh lệnh đó trong lúc ông ta giúp bà cởi áo khoác.
"Xe ô tô của bà phải đợi ở ngoài cổng, không phải dưới lối cổng vào có mái che." Ông ta hống hách ra lệnh khi Granger quay người bước bước từng bước cẩn thận xuống thềm. "Vui lòng hướng dẫn cho tài xế của bà..."
"Tôi chả việc gì phải làm thế!" bà thô bạo cắt phụp, cây gậy chỉ thẳng vào ông ta và tự mình vật lộn cởi áo khoác.
"Granger!" bà gọi với theo.
Granger dừng nơi bậc thứ hai và quay lại nhìn, đôi lông mày bạc trắng của ông nhướng lên dò hỏi.
"Trong lúc ông đưa xe tới lối cổng vào có mái che, nếu có ai ngăn lại, ông cứ cán thẳng qua người đó luôn cho tôi!" Vô cùng thỏa mãn, bà chiếu cái nhìn băng giá vào ông lão quản gia. "Ở đó có một chiếc xe ô tô thể thao màu đen biển nước ngoài. Của ai vậy?"
"Ngài Mitchell Wyatt." ông trả lời.
"Ta biết ngay là cậu ta mà." Olivia kêu lên một cách hân hoan, quẳng luôn chiếc áo khoác vào tay ông quản gia và giật cây gậy ra khỏi bàn tay nắm chặt của ông lão. "Cậu ta cũng không chịu được những ý muốn quái gở của tên độc tài nhỏ mọn đó." Bà tự hào thốt lên. Nặng nề chống chiếc gậy xuống, bà bắt đầu bước đi một cách khó nhọc trên lớp sàn lát đá trong phòng giải lao, tiến về phòng khách nơi những tiếng nói ồn ào vọng ra. Đằng sau bà, ông lão quản gia lên tiếng. "Ngài Cecil cho biết bà hãy chờ ông ấy ở trong phòng làm việc."
Mặc cho bề ngoài tỏ vẻ bạo gan của mình, Olivia cũng không hề thoải mái gì với việc phải đối phó riêng với ông anh trai ghê gớm ở chốn riêng tư. Ông có một linh tính lạ thường trong việc đoán trước những việc bất tuân, thậm chí ngay cả trước khi hành động đó diễn ra. Thay vì đi thẳng tới phòng làm việc của ông, bà rẽ ngang sang phòng khách phía bên tay phải. Dừng bước ngay phía dưới lối vào phòng có mái vòm, bà ngẩng cao đầu hy vọng tóm được một đồng minh - chính là người đàn ông cao lớn khác thường, tóc đen đã chống lại mệnh lệnh của Cecil và đỗ xe của anh ta dưới lối cổng vào kia.
Phòng khách đông nghẹt người, nhưng không hề có dấu hiệu nào của Mitchell, cũng không có ở phòng ăn, nơi đám đông khách khứa đang tham dự vào một bữa tiệc buffet xa hoa. Bà đang quay lại đi ngang qua phòng khách thì bị Cecil bắt gặp lúc ông ngước nhìn lên qua vài người đang đứng trò chuyện cùng. Ông nhìn trừng trừng vào bà với nét mặt lạnh lùng, suy sét biểu hiện với ánh mắt của một đối thủ lọc lõi trải đời; rồi hất đầu về phía phòng làm việc, ông ra hiệu cho bà phải ngay lập tức đến đó đợi ông. Olivia bướng bỉnh hất cằm lên thách thức, nhưng bà vẫn tuân theo."
Phòng làm việc của Cecil đối diện với phòng khách qua một hành lang lát đá, cách xa cầu thang chính và đối diện khu vực sau của dinh thự. Thông thường, hai cánh cửa nặng trịch của phòng làm việc đều đóng kín trong thời gian các bữa tiệc lớn diễn ra để ngăn không cho khách khứa xâm nhập vào khu vực riêng tư của Cecil, nhưng tối nay ánh đèn dìu dịu hắt ra qua hai cánh cửa khép hờ. Một tay tì vào cửa, Olivia dừng lại để cho đôi chân và lá phổi của mình được nghỉ ngơi, rồi sau đó lưng bà thẳng lên, đầu ngẩng cao – và đứng chết sững trước hình ảnh đang đập vào mắt bà trong thứ ánh sáng mờ mờ.
Mitchell vòng tay quanh vợ của William, và Caroline má tựa sát vào ngực anh, tay nắm chặt chiếc khăn. "Tôi không biết mình còn có thể tiếp tục như thế này bao nhiêu lâu nữa." cô nói đứt quãng, và mặt cô áp vào anh.
"Chúng ta không có sự lựa chọn," giọng anh dứt khoát, không vồn vã nhưng ấm áp.
Cú sốc nhất thời của Olivia nhường chỗ cho sự hiểu biết đầy cảm thông. Caroline tội nghiệp trông nhợt nhạt và mỏng manh như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Đương nhiên là cô sẽ tìm kiếm sự an ủi và hỗ trợ từ một thành viên nam giới trong gia đình, nhưng ông bố trác táng của cô hiện giờ còn đang mải mê hưởng tuần trăng mật ở đâu đó quanh Châu Âu với cô vợ thứ năm, còn Cecil chỉ quăng vào cô không hơn gì những lời rao giảng cộc lốc về sự cần thiết phải thể hiện bản thân mình trong những tình huống khó khăn như thế này. Cậu con trai 14 tuổi của Caroline cần mẹ an ủi mình, và Caroline bắt buộc phải trưng ra bộ mặt can đảm trước cậu, nhưng cô không có một ai để dựa vào – không một ai ngoài Mitchell.
Olivia lấy làm cảm kích vì Mitchell đã đến với gia đình Wyatt thật đúng lúc để giúp đỡ Caroline và Cecil vượt qua nỗi đau của họ. Thật không may, Olivia có cảm giác Mitchell sẽ không sẵn lòng "giúp" Cecil thoát khỏi một ngôi nhà đang cháy bùng bùng nếu được phép lựa chọn. Cậu ta rõ ràng không hài hứng gì trong việc đẩy mối quan hệ họ hàng này trở nên thân thiết hơn với gia đình hay thậm chí gặp gỡ bất kỳ bạn bè nào của họ, và - tồi tệ nhất là – Olivia khá chắc cậu ta có ý định rời khỏi Chicago sớm thôi và không muốn thông báo cho ai ngoài Caroline.
Olivia hiểu chính xác lý do tại sao anh cảm thấy thế nào. Dòng họ Wyatt đã chối bỏ Mitchell ngay khi còn là đứa bé con như thể anh chẳng là gì ngoài một mẩu rác chướng tai gai mắt ra khỏi cuộc sống hoàn hảo, ngăn nắp của họ. Bà đã biết đôi chút về số phận đứa bé không mong đợi của Edward từ rất lâu, song Olivia đã không hề làm gì để xoay chuyển tình thế tốt đẹp hơn; vì thế, bà chấp nhận sự khinh miệt của Mitchell đối với mình như một cách đối xử công bằng. Việc mà bà không thể nào chấp nhận nổi là ý định rời khỏi Chicago quá sớm của anh. Bà muốn anh làm quen với bà trước tiên và phải nhận thấy anh hoàn toàn có thể tin tưởng nơi bà. Bà mong mỏi anh gọi bà là "Dì Olivia" trước khi đi khỏi đây. Chỉ một câu "Dì Olivia" trước khi đi, và bà sẽ cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện. Nhưng có một điều khác nữa mà Olivia còn mong đợi hơn, một thứ mà bà phải lấy được từ anh trước khi qua muộn: đó là lòng tha thứ.
Thế nhưng vào lúc này đây, mối quan tâm cấp bách nhất chính là Cecil có thể oai vệ bước tới sau bà, mở tung cánh cửa phòng làm việc và đặt ra trong đầu một giả thiết hoàn toàn sai lầm về sự việc đang diễn ra bên trong. Thay vì xông vào cắt ngang đôi nam nữ hay làm gì tương tự như thế, để khiến cho Caroline cảm thấy tội lỗi và bắt Mitchell đưa ra những lời giải thích không cần thiết, Olivia quyết định đánh động họ qua sự có mặt sắp tới của bà. Thế là, bà đập cây gậy vào cánh cửa nặng trịch khi lóng ngóng mò mẫm cái chốt cửa, và rồi bằng một cách xử trí hay tuyệt, bà quờ quạng cây gậy ra phía trước như một người mù đang dò đường và tiến vào phòng, gõ lộc cộc trên sàn gỗ sồi, cái nhìn dính chặt vào những tấm ván cũ xì như thể sợ chúng không đáng gánh nổi trọng lượng hiện thời của mình.
"Bà có cần thêm ánh sáng nữa không?" Mitchell lên tiếng hỏi.
Olivia ngẩng đầu lên tỏ vẻ ngạc nhiên vì sự có mặt của anh, nhưng giọng nói mỉa mai của Mitchell làm bà khựng lại. Anh đứng phía trước lò sưởi, chính xác là nơi anh đã đứng trước đó, còn Caroline đã ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành kế bên. Lồng ngực Olivia đập thình thịch với hình ảnh hai bóng người đen thẫm trong đôi mắt mờ đục. "Cô bé tội nghiệp của ta," bà thốt lên, đặt bàn tay vỗ về lên mái tóc vàng của Caroline.
Caroline ngửa đầu ra sau và áp tay Olivia vào má mình. "Dì Olivia," giọng cô vỡ vụn và tuyệt vọng.
Olivia đáng lý phải ở lại bên cạnh Caroline, nhưng bà nhận ra Mitchell đã bước khỏi chỗ đứng bên cạnh lò sưởi và đang lơ đãng quan sát những tấm chân dung treo trong phòng làm việc. Căn phòng rộng là một ngôi đền thực sự của dòng họ Wyatt qua những tấm chân dung được đóng khung đủ mọi kích cỡ treo xung quanh tường, cả trên mặt lò sưởi.
Đây là dấu hiệu công khai đầu tiên bà thấy anh tỏ ra có chút quan tâm đến bất kỳ thứ gì liên quan đến dòng họ Wyatt – hay ít nhất Olivia muốn cho đó là một dấu hiệu quan tâm. "Đó là ông cố nội của cậu," bà nói, di chuyển đến bên cạnh anh và chỉ vào tấm chân dung đặt ngay trên lò sưởi. "Cậu thấy sự giống nhau không?"
"Với cái gì?" anh lên tiếng, cố ý tỏ ra nhạo báng cái ý niệm bà vừa nêu.
"Với cậu," Olivia bướng bỉnh theo đến cùng, nhưng anh bắn sang bà một cái nhìn cảnh cáo lạnh băng – cái nhìn giống y như cái nhìn cảnh cáo của ông cố nội anh; rồi anh đút một tay vào túi quần và bước thêm vài bước nữa. Olivia lưu tâm đến lời cảnh cáo ấy, nhưng bà vẫn quan sát anh qua khóe mắt, hy vọng có một cơ hội khác để phá tan hàng rào phòng thủ băng giá của anh nếu như anh có chút thể hiện quan tâm đến tấm chân dung khác.
Cecil lúc nào cũng bắt người khác phải chờ; điều đó chứng tỏ vị thế cao trên họ của ông. Thường thì Olivia bực bội khi ông làm thế với bà, nhưng giờ bà mong ông sẽ bắt họ phải chờ cả tiếng đồng hồ nữa cũng được. Một vài giây trôi qua, Mitchell dừng lại ngắm nghía một tấm ảnh khác, Olivia vội vã đến bên cạnh anh; rồi mắt bà mở to nhìn vào hình ảnh mà anh đã chọn. Đó là bức chân dung của một cô gái e dè ngồi trên xích đu trong vườn, những nụ hồng bện thành vòng quanh mái tóc dài và chiếc váy trắng tinh thêu những bông hoa hồng bằng lụa. Mitchell liếc xéo sang Olivia.
"Bà phải không?" anh hỏi.
"Trời đất!" Bà thốt lên." Sao anh nhận ra được? Hồi đó ta mới chỉ 15 tuổi."
Thay vì trả lời bà, anh hất đầu về một bức chân dung khác. "Đó cũng là bà ư?"
"Đúng rồi, ta 20 tuổi, và vừa mới đính hôn với Ngài Hebert. Ông ấy kia kìa. Tấm ảnh hai chúng ta chụp cùng ngày."
"Bà trông không vui vẻ gì lắm với lễ đính hôn như ông ấy"
"Ta không," Olivia tâm sự, quên đi mất rằng bà vừa mới định khai thác Mitchell chứ không phải là ngược lại. "Ta nghĩ ông ấy và gia đình có hơi chút ... nghiêm nghị."
Điều đó khiến cho anh nở một điệu cười quyến rũ. "Tại sao bà lại nghĩ họ "nghiêm nghị"? anh hỏi, toàn bộ sự chú ý hướng cả vào bà.
"Lúc này nghe thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng một người tổ tiên của ông ấy đã ký bản Tuyên ngôn Độc lập và một vị khác được phong tướng trong cuộc Nội chiến, còn ta cảm thấy gia đình ông ấy có hơi quá một chút, anh biết đấy, tự hào về chuyện đó không đúng cách."
"Cách cư xử hãi hùng." Anh hài hước tán đồng.
Hòa cùng tâm trạng đùa bỡn của anh, Olivia nỗ lực thêm vào. "Đúng thế. Ý ta là không phải giống như họ đã vượt biển trên con tàu Mayflower!"
Liên quan đến lịch sử di cư và phát triển của những người Pilgrims trên con tàu lịch sử Mayflower. Người Pilgrims dù không phải là những người đầu tiên đặt chân đến Mỹ nhưng lại chính là những người đặt nền móng cho nền tự do tôn giáo ở Mỹ. (Từ "pilgrim" có nghĩa là người hành hương, trên đường tìm kiếm). Có 102 hành khách và thủy thủ đoàn từ 25-30 người.
"Tôi chắc là họ đã cố thử," Mitchell đùa, "nhưng con tàu đó không lớn , chắc họ đặt chỗ trước không nổi."
"Ô, nếu thế thì chỉ vì chúng ta đã ở trên đó rồi." Olivia đứng tựa gần anh hơn.
Anh cười phá lên, còn đầu óc Olivia trở nên mụ mẫm, trong đầu bà vang vang ý nghĩ. "Đàn ông nhà Wyatt rất nhiều kẻ đẹp trai, nhưng ở thời này, chúng ta đáng ra phải gọi cậu là kẻ vô cùng hấp dẫn, cậu trai ạ."
Vẻ mặt lạnh lẽo của anh ngay lập tức làm bà nhớ lại rằng anh chính là một thành viên trong dòng họ Wyatt, Olivia tuyệt vọng khơi lại kí ức về thuở xa xưa mà bà đã quên để tìm ra một nét đặc trưng mà tổ tiên anh không có. "Mắt họ màu nâu, còn mắt của anh lại xanh."
"Tôi tự hỏi làm thế nào điều đó lại xảy ra," giọng nói anh kéo dài chán nản,
"Mẹ anh..." Olivia dừng phắt lại; bà ngẫm nghĩ và quyết định rằng anh có quyền được biết. Có thể là mong được biết. "Ta nhớ mẹ anh có một đôi mắt xanh thẫm rất đẹp. Ta chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt xanh nào như thế."
Bà chờ đợi anh hỏi thêm về mẹ, nhưng thay vào đó, anh lại vòng tay trước ngực và nhìn bà chăm chú, cái nhìn lạnh lẽo thiếu kiên nhẫn và vô cùng buồn chán. Olivia lảng đi và chỉ vào một bức ảnh nhỏ treo ngay bên trên một bức của George Hebert. "Anh nghĩ gì về ông ấy?" bà hỏi, chuyển sự chú ý của Mitchell sang hình ảnh một quý ông bệ vệ mặc sơ mi hồ bột cứng và đeo cà vạt sọc ba màu hồng, xanh và vàng.
"Tôi nghĩ ông ta có khẩu vị khủng khiếp với những cái cà vạt." Mitchell cộc lốc trả lời và bước đi.
Olivia liếc sang Caroline, người đang chầm chậm lắc đầu, âm thầm tỏ ra một sự hiển nhiên: Olivia đã sai lầm khi đề cập đến mẹ anh và lại sa lầy vào một sai lầm khác khi cố khiến cho Mitchell thừa nhận mối liên quan của anh với những người đàn ông trong ảnh.
Olivia quan sát anh chuyển ánh nhìn sang bức tranh kế bên – người đàn ông vai rộng, cao lớn chiếu thẳng vào các bức chân dung của những người quá giống anh đến mức anh cảm thấy như thể đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong một tấm gương, có đôi lúc hơi mờ, nhưng vẫn giống y. Lòng tự trọng đang bắt buộc anh từ chối thừa nhận sự giống nhau đó cũng như tài sản thừa kế của anh, nhưng khi bà quan sát anh ngang qua căn phòng, bà ngạc nhiên trước nỗ lực vô vọng của anh. Những người tổ tiên của anh đều cao lớn, anh cũng thế, dáng vẻ kiêu hãnh, trí tuệ khác thường, cùng với cả những tính khí thất thường. Anh là một trong số họ.
Bà nghĩ đến lời bình phẩm của anh về chiếc cà vạt mà bố chồng bà đã đeo, và khi nhìn vào nét mặt của Mitchell, trong lòng bà có đôi chút thích thú. Từ đôi giày Ý màu đen bóng loáng của Mitchell cho đến áo khoác màu than vừa vặn cắt may riêng, chiếc áo sơ mi trắng tinh đến mái tóc đen dày hoàn hảo của mình, Mitchell - giống như mọi người đàn ông nhà Wyatt – bảo thủ một cách rất trang nhã và tề chỉnh không tì vết.
Tuy thế, bà khám phá ra ở anh ba điều làm anh khác hẳn so với các vị tổ tiên kia trong lúc họ đứng ngắm các bức chân dung: tính hài hước tỉnh khô, nét duyên dáng mềm mại hòa nhã và nụ cười đó. Sự kết hợp ấy rõ ràng là quyến rũ đến chết người đủ để thậm chí một bà lão như bà cũng cảm thấy có đôi chút nhẹ dạ. Đàn ông nhà Wyatt mạnh mẽ và năng động, nhưng thường thiếu đi tính hài hước và thậm chí còn ít nhiều cứng nhắc nữa. Nếu họ là những Humphrey Bogart, thì Mitchell là Cary Grant, nhưng có thêm chiếc cằm cương nghị và đôi mắt xanh lạnh lẽo.
"Chuyện này sẽ không lâu," Giọng Cecil vang lên đột ngột khi ông bước vào trong phòng.
Đầu óc Olivia đông cứng lại, bà dõi theo ông anh trai của mình bước thẳng đến bàn làm việc. Bà cáu kỉnh vì Cecil hơn bà chỉ hai tuổi nhưng bệnh viêm khớp không hề buộc được xương sống của ông cong lại. "Ngồi xuống." ông ra lệnh.
Mitchell bước về phía Olivia và kéo ghế cho bà; rồi anh vòng qua góc bàn của Cecil, hai tay đút túi quần, nhướng mày.
"Ta nói ngồi." Cecil cảnh báo anh.
Một biểu hiện hài hước lạnh lẽo ánh lên trong đôi mắt Mitchell, anh nhìn về phía sau mình.
"Anh đang tìm cái gì thế?" Cecil hỏi
"Con chó của ông," Mitchell đáp lời.
Olivia đờ cả người còn Caroline thở mạnh. Cecil chiếu cái nhìn gay gắt vào anh, nét mặt ông tỏ vẻ không hề bằng lòng --- và sau đó, gần như chuyển thành tôn trọng. "Tùy anh thôi," ông nói, rồi đưa mắt soi Olivia và Caroline. "Ta muốn cả hai cùng có mặt ở đây vì ta cảm thấy mình còn nợ Mitchell việc công bố chuyện này trước toàn thể gia đình, và cuộc đời chẳng nói trước được điều gì, chúng ta ở đây là những người lớn duy nhất trong gia đình này."
Nhìn lại Mitchell, ông lên tiếng. "Nhiều năm trước, lòng tự ái và cơn giận đã khiến ta đối xử bất công với anh, giờ ta phải thừa nhận điều đó ngay trước dì anh và chị dâu của anh. Cơn giận của ta không phải với anh mà là với bố anh và người phụ nữ là mẹ anh. Con trai ta, Edward, là một kẻ lăng nhăng mà ta vô cùng ghê tởm. Trong lúc cô vợ trẻ của nó đang sắp chết vì ung thư thì nó lại làm cho người đàn bà khác mang thai – chính là mẹ anh – và ta không thể tha thứ cho nó được. CHẳng phải ta không nhìn ra sự thiếu thận trọng của mẹ anh. Cô ta đã đi lại với thằng con trai vô đạo của ta, thừa biết vợ nó đang sắp chết, cô ta đã cư xử hoàn toàn thiếu đạo đức đến nỗi không hiểu được sự xúc phạm khi Edward cưới cô ta và sản sinh ra một đứa bé chỉ sáu tháng ngay sau cái chết của vợ nó."
Cecil ngừng lại, còn Olivia lo lắng xem xét nét mặt của Mitchell, tự hỏi cậu ta cảm thấy thế nào khi nghe được những sự thật xấu xa về cả hai bậc phụ huynh ấy, nhưng anh trông xa cách – như thể anh đang nghe một câu chuyện hơi khó chịu chẳng liên quan gì đến mình. Nếu Olivia không để ý nét quai hàm anh siết lại hồ như rất nhẹ, bà đã tin rằng anh đang vô cùng chán nản.
KHông hề nhận thấy sắc thái của biểu hiện ấy trên mặt Mitchell, Cecil lên tiếng. "Liệu ta có thể tiếp tục nói thẳng ra không?"
"Chắc chắn rồi, xin mời" Mitchell lịch sự đáp lại vẻ nhạo báng.
"Ta đã phẫn nộ - không – ta ghê tởm cách cư xử của bố mẹ anh mới đúng, nhưng khi mẹ anh thuê một gã luật sư nhếch nhác để cố tống tiền ta và bắt ta phải nuôi nấng đứa con hoang như một người nhà Wyatt, ta đối với cô ta trở nên khinh ghét, và ta thà làm bất cứ việc gì trong quyền hạn của mình để ngăn cô ta lại. Anh có hiểu được cảm giác của ta trong chuyện này không?"
"Hẳn rồi."
"Nếu mẹ anh chỉ đơn giản muốn lấy tiền để nuôi đứa bé và sống cuộc sống an nhàn, ta hoàn toàn thông cảm được." Cecil thêm vào, và lần đầu tiên, Olivia nghĩ bà nhận thấy vẻ hoang mang hay một thứ cảm xúc nào đó lướt ngang qua khuôn mặt bí ẩn của Mitchell. "Nhưng cô ta đã không mảy may một chút tình mẫu tử. Tiền bạc và việc "trở thành một người giàu có" là tất cả những gì cô ta tính toán, và cho rằng hiển nhiên cũng đủ cho đứa con của mình."
Cecil đứng lên. Olivia nhận thấy mình phải bám chặt hai tay vào ghế, như thể ông yếu hơn so với sự thể hiện ra ngoài. "Anh là đứa con của một người đàn ông nhu nhược thiếu chí khí, không theo khuôn phép với một ả đàn bà nhỏ bé hám lợi, mưu đồ. Chưa bao giờ ta nảy ra ý nghĩ rằng anh có thể thành công trong cái mớ bòng bong đó, nhưng ta đã nhầm, Mitchell. Di sản của nhà Wyatt trong anh chảy mạnh mẽ và không hề ô uế. Ta yêu anh trai anh William, nó là một người chồng và người cha tốt, nhưng nó mềm yếu và không tham vọng như Edward. Anh, Mitchell, là một sự lại giống của tổ tiên nhà này. Ta đã ném anh vào một thế giới không có gì ngoài một cơ hội học tập của chính bản thân anh và tạo ra những mối quan hệ xã hội. Anh đã biến nó thành một đế chế tài chính nhỏ bé rất ấn tượng trong vòng một thập kỉ. Anh đã thừa hưởng khả năng của mình từ dòng họ Wyatt để làm việc đó. Anh có thể không được nuôi dưỡng như một người nhà Wyatt, nhưng anh chính là một trong số đó." Celcil nói xong liền nhìn anh chờ đợi.
Thay vì nghe có vẻ vui lòng, Mitchell lại hồ nghi. "Liệu tôi có được phép coi đó là một lời khen không?"
Lông mày Cecil cau lại thích thú với giọng nói của Mitchell; rồi sau đó ông nở nụ cười hài lòng trên đôi môi mỏng. "Dĩ nhiên là không. Anh là người nhà Wyatt, và nhà Wyatt chúng ta không tìm kiếm, cũng không cần có sự đồng thuận của những kẻ khác." Như thể bất thần nhận ra ông đã không thể làm cho chàng trai trẻ này nhụt chí, Cecil liền thay đổi chiến thuật. "Vì anh là một người nhà Wyatt, anh cũng sẽ hiểu được rằng khó cho ta đến thế nào khi phải thừa nhận cơn giận và tự ái đã khiến ta gây ra một lỗi lầm tai hại trong phán quyết nhiều năm trước – một lỗi lầm mà anh đã phải trả giá bằng cả cuộc đời mình. Ta không mong anh tha thứ cho ta, vì dòng họ Wyatt không chỉ đơn giản mở lời xin lỗi cho những gì khó tha thứ được, và ta giờ đã tám mươi, vì thế không còn nhiều thời gian để ta chuộc lỗi nữa đâu. Ta, cũng là người nhà Wyatt, vì thế ta không thể cầu xin sự tha thứ mà ta không đáng hưởng. Ta chỉ yêu cầu anh việc này..." Người đàn ông già cả đưa tay lên, bàn tay có chút run rẩy. "Anh sẽ bắt tay ta chứ?"
Olivia gần như khóc òa, còn môi dưới mềm mại của Caroline đang cong lại thành một nụ cười khích lệ, nhưng Mitchell bỏ qua cử chỉ đó của Cecil. "Không chho đến khi nào tôi hiểu được chúng ta đang bắt tay vì cái gì?"
"Vì sinh nhật lần thứ 80 của ta," Cecil mệt mỏi trả lời, bàn tay ông buông thõng xuống. "Ta chịu trách nhiệm về Olivia, Caroline và đứa cháu Billy; nhưng khi ta ra đi, sẽ không còn ai chăm sóc họ nữa. Ta biết Olivia đã trở nên quý mến anh. Rõ ràng là bà nghĩ về anh như một kẻ đồng minh, vì cả hai người đều bị bắt gặp là đã lờ đi mệnh lệnh để xe ở ngoài đường."
Mitchell chiếu cái nhìn ngạc nhiên sang Olivia, bà cho là mình thấy được một ánh mắt thích thú trước khi anh quay lại Cecil.
"Ta biết William đã cảm thấy thân quen với anh ngay từ khi gặp mặt, và William của chúng ta có một tính cách phán đoán lạ thường. Caroline và Billy nói rằng hiện giờ anh đang dành thời gian ở bên cạnh họ trong lúc William đang --- đã mất tích, và ta cho là anh chia sẻ sự quan tâm thân quyến với họ. " Ông dừng lại, nhưng Mitchell không thừa nhận cũng không chối bỏ, vì thế Cecil lại đưa tay ra và ngả về phía trước. "Thích hay không thích thì anh vẫn là cháu ta. Ta cần biết – và cả họ nữa – "ông nhấn mạnh thêm – "rằng giờ anh phải chấp nhận vai trò này, và anh sẽ đồng ý chăm lo cho họ nếu có chuyện gì xảy đến với ta. Anh sẽ bắt tay ta vì điều đó chứ?"
Olivia sửng sốt vì Cecil đã đưa ra thêm một lần nữa lời yêu cầu của ông một cách khéo léo làm sao, như thể ông đang nói thay cho Caroline và chính bản thân bà vậy, và quá hài lòng vì lần này, Mitchell chỉ hơi chút lưỡng lự trước khi với tay ngang qua bàn nắm chặt bàn tay ông nội.
"Giải quyết xong," Cecil đột ngột lên tiếng, "Olivia, Caroline, hãy đưa Mitchell đến phòng khách và đảm bảo rằng cậu ta sẽ gặp đúng người ở đó."
Olivia cau mày. "Anh sẽ đưa ra thông báo về danh tính cậu ấy hay suốt thời gian qua cậu ta đã ở đâu chứ?"
"Chắc chắn không! Một lời thông báo chính thức sẽ kéo theo rất nhiều câu hỏi khác mà ta không muốn trả lời. Ta nói với một vài người rằng Mitchell đã bỏ qua các công việc kinh doanh của mình ở Châu Âu để dành vài tuần với chúng ta. Khi cô đưa Mitchell đến phòng khách, ta muốn cô cư xử như thể cô mặc nhiên cho là họ đã biết cậu ta là ai và, thực tế, có thề họ đã gặp cậu ta ở ngay đây lúc trước." Hài lòng với vấn đề đã được giải quyết, Cecil tiến về phía cửa.
"Tôi sẽ làm việc đó thế quái nào?: " Olivia hỏi.
. Ông quay lại, và cáu kỉnh giải thích cách làm: "Cô bước tới trước một nhóm người, Olivia, và cô nói với họ, "Các bạn đã gặp Mitchell rồi, phải không?" Và khi họ nói chưa, cô hãy tỏ vẻ ngạc nhiên. Cả buổi tối còn lại họ sẽ tự hỏi làm thế nào và khi nào họ lại xúc phạm đến tôi đủ để bỏ sót cái sự kiện ấy."Ông lại quay đi, bước thêm hai bước nữa, và nhếch miệng cười. "Tốt hơn nữa, thỉnh thoảng, khi cô đưa Mitchell tới gặp ai đó, cô nên bắt đầu bằng câu nói, "Mitchell, anh biết người này, phải không nào?" Họ sẽ không nhớ đã gặp cậu ta, dĩ nhiên rồi, nhưng họ thậm chí còn bị sốc hơn vì cậu ta đã không nhớ gặp họ ở đâu. Điều đó sẽ khiến Mitchell đứng thế thượng phong." Nói xong, ông bước hẳn ra ngoài.
Olivia nhìn sang Mitchell để đánh giá phản ứng của anh qua toàn bộ câu chuyện, nhưng anh đang nhìn chằm chằm khô khan vào cái lưng của Cecil, vì thế bà lên tiếng. "Cecil đầy khôn ngoan ngoại trừ những thủ đoạn nho nhỏ ranh ma."
"Cecil đầy..." Mitchell quay phắt sang nhìn vào khuôn mặt kinh hãi của Olivia và không nói tiếp. Tiếng Caroline vang lên làm sao lãng cả hai người bọn họ.
"Tôi thực sự không có nhiệm vụ phải trò chuyện tối nay hay bị vây quanh với các câu hỏi không có gì mới về William Tôi nên đợi ở đây."
"Tôi sẽ đưa chị về nhà." Mitchell nhanh chóng nói, nhưng cô lắc đầu và mỉm cười nhìn lên anh. "Cecil nói đúng – tối nay là thời điểm tốt nhất để giới thiệu cậu với mọi người, khi rất nhiều bạn bè của Cecil có mặt nơi đây."
"Tôi đâu phải cô gái lần đầu ra mắt công chúng," anh mỉa mai.
"Sẽ chẳng có ai nhầm cậu với một cô gái lần đầu ra mắt đâu," Caroline khô khan đáp. "nhưng sẽ có một số phụ nữ nhìn cậu thành một thanh kẹo đẹp trai và bí ẩn tuyệt trần đó."
Anh đưa tay định giúp cô đứng lên khỏi ghế. "Lần khác."
Caroline ngồi ép sát vào lòng ghế hơn nữa và kiên quyết lắc đầu. "Đây là thời điểm phù hợp nhất và là cách tốt nhất. Giờ hãy đi cùng Olivia đi. Hãy làm điều đó vì tôi,..." cô kêu lên khi anh trông vẫn không hài lòng. "Sau tối nay, Billy và tôi có thể sẽ được đi cùng cậu mà không phải lo rằng người ta nghĩ tôi đã thay thế William bằng một gã bạn trai khác."
"Năm mươi phút." Mitchell nôn nóng chấp thuận, rồi anh đưa tay cho Olivia, và bà vịn vào.