Công viên gần nhà hàng Donovan nhất cách đó một dãy nhà, với những con đường mòn chạy qua duới những hàng cây dẫn tới 4 trục đường chính. Quá xa cho để Danny có thể tự mình đi bộ, nhưng cậu nhóc lúc nào cũng khăng khăng đòi thử và kết thúc bằng việc đi bộ bên cạnh chiếc xe đẩy một nửa quãng đường và nửa còn lại thì ngồi gọn gàng trong đó. "Nhìn xem dì thấy ai này," Molly nói với cậu khi họ gần tới công viên. "Có Reba bạn của chúng ta, với một quả bóng bay. Không biết trái bóng dành cho ai nhỉ?"
"Cho cháu!" cậu hào hứng gào to, hai tay vỗ vào nhau trong chiếc xe đẩy. Cậu rướn người thoát ra ngay khi họ tới được chiếc ghế dài, và chạy thẳng đến chỗ Reba, người đang ngồi đó đọc một cuốn sách. Cô đã nói với Molly cách đây hai tuần, khi lần đầu tiên đến công viên chơi , rằng cô mới 18 tuổi và dành chút thời gian nghỉ ngơi trước khi nhập trường đại học.
"Chào Danny," Reba nói, giả vờ lờ đi quả bóng đỏ đang lơ lững buộc vào sợi dây trên tay cô.
"Của cháu hả?" Danny hỏi, chỉ vào quả bóng. "Đi mà?" cậu nài nỉ thêm với một điệu cười toe toét chưa từng thất bại trong việc lấy được nụ cười đáp trả - và thường là cũng kèm theo bất cứ thứ gì cậu muốn.
Mỉm cười, Reba đứng lên, tay vẫn giữ trái bóng, và nháy mắt với Molly. "Đi theo trái bóng nào, Danny, cô sẽ cho cháu một bất ngờ."
"Một con rùa!" Danny hăm hở đoán, theo cô đến lối đường mòn, với Molly một tay dắt cậu còn tay kia đẩy chiếc xe.
"Theo trái bóng nào," Reba ngỏanh lại khi cô bắt đầu bước xuống con đường.
"Trái bóng cùng màu với áo phông của cháu đấy," Molly bảo Danny. "Nó màu gì nhỉ?"
"Màu đỏ!" Danny hân hoan đáp lại.
Một âm thanh lạo xạo phát ra từ bụi cây phía trái cô khiến Molly quay đầu lại nhìn, nhưng tất cả những gì bà thấy là hình ảnh chiếc gậy bóng chày nháng lên trước khi nó vụt thẳng vào đầu bà. Bà không hề thấy được chiếc gậy lần nữa lại vung lên cho cú đập thứ hai hay nghe được tiếng Reba hét lên thất thanh. "Không, đừng, Billy! Đáng lẽ không ai bị thương chứ." Bà cũng không nghe thấy được tiếng Danny khóc òa lên và gọi to, "Dì Molly, Molly!" Bà cũng không cảm nhận được một tờ giấy nhét nơi ngực áo.
Trong công viên gần khu vực xích đu, hai bà mẹ ngước lên nhìn và trông thấy một quả bóng bay đỏ rực lơ lửng vướng giữa những tán cây. Họ không nghĩ ngợi gì cho đến tận năm mươi phút đồng hồ sau, khi một người phụ nữ bước loạng choạng từ con đường mòn với cái đầu bết máu.
Cách đó một tòa nhà, phía bên kia công viên , một ông lão đang ngồi trên chiếc ghế dài tung những hạt lạc cho một con sóc. Một cặp đôi nam nữ trẻ tuổi hiện ra từ công viên, đang đẩy chiếc xe đẩy màu xanh đậm cùng với một chú nhóc tì đang cố trèo ra. Người mẹ trẻ cười to và lấy tay nhấn chú nhóc ngồi xuống. Ông lão không nghĩ ngợi gì cho đến tận hai mươi phút đồng hồ sau, khi một loạt xe cảnh sát hú còi ầm rĩ và đèn hiệu xanh đỏ nhá lên, soi chiếu khắp công viên.
******
Trên tầng thứ 15 tòa nhà Trung tâm Richard J. Daley, Gray Elliot đang ngồi trong văn phòng anh ta, ăn bữa trưa ngay tại bàn và thảo ý chính cho bài diễn văn dự định nói trước Ủy ban Phòng Chống Tội phạm bang Illinois vào tuần tới. Với chiếc sandwich trên tay, tay kia với lấy điện thoại và trả lời cuộc gọi đến từ cảnh sát trưởng Rusell Harvey.
"Gray," ngài cảnh sát trưởng lên tiếng, "Tôi mới nhận cuộc gọi từ trung úy thuộc địa bàn khu thương mại biết tôi và anh thỉnh thoảng hay ăn tối ở nhà hàng Donovan. Con trai cảu Kate Donovan đã bị bắt cóc ở công viên gần nhà hàng một giờ trước. Tôi nghĩ cậu sẽ muốn biết."
Gary ném chiếc sandwich lên mặt bàn và đứng phắt dậy. "Ai phụ trách vụ này?"
"Một cặp thám tử khá giỏi. Họ đang trên đường đến chỗ Kate ngay bây giờ."
"Ông có thể chỉ định MacNeil và Childress thay thế họ được không? Họ đã là cộng sự nhiều năm rồi, và từ những điều tôi nghe được, họ đã giành được những giải thưởng xuất sắc nhất về bắt giữ tội phạm trong cục."
"Tôi đã làm rồi. Anh có đến nhà hàng gặp Kate không? Nếu không, tôi nghĩ tôi sẽ ghé đến đó và đảm bảo sẽ hỗ trợ cô ấy không điều kiện."
"Tôi đang tới đây." Gray nói, tay đã xỏ vào áo khoác. "Tôi sẽ gửi cô ấy lời nhắn của ông."