Trong phòng khách, cô dừng lại một chút để kiểm tra con chó đang ngủ say. Cô cúi xuống chạm vào mũi Max. Nó ẩm ướt và mát hơn lúc trước, hơi thở cũng trở nên đều đặn. Gãi nhẽ lên đầu nó, cô dịu dàng. "Mày cảm thấy thế nào, Max?"
Trước sự ngạc nhiên mững rỡ của cô, nó mở hé mắt và vẫy vẫy cái đuôi một cách yếu ớt để trả lời.
"Mày sẽ ổn thôi mà," cô thì thầm và gãi gãi vào tai con chó. "Nếu mày tình cờ khỏe lại trong vài phút nữa, và nếu mày là một con chó canh chừng giỏi, hãy tự do ra ngoài hiên kia nhé. Tối nay tao cần một sự trông coi nào đó, vì tao đang bị cám dỗ làm một việc thực là ngốc nghếch. Hoặc có thể không quá ngốc đến thế đâu."
Cô có cảm giác rất lạ đằng sau gáy và ngoái lại nhìn. Mitchell đang đứng quan sát cô.
"Nó thế nào rồi?" anh hỏi.
Nhịp tim của Kate nảy lên. "Nó khá hơn rồi," cô đứng dậy. "Tôi sẽ ở quay lại ngay khi rửa hết thứ thuốc bột này đi."
Trong phòng tắm, Kate nhanh chóng rửa tay. Khi cô bước ngang qua phòng khách, đập vào mắt cô là chiếc tủ rượu, cô liền nhớ đến xô đá mà cô đã dùng nó làm cái cớ để tháo chạy vài phút đồng hồ trước, và cô nhấc nó theo. Tiện thể, cô cũng cầm theo một chai brandy khác.
"Tôi đem quà đến đây." Cô đùa, tay đặt xô đá và chai brandy lên chiếc bàn nhỏ bày rượu. "Anh có muốn thêm nữa không?"
"Tôi đã rót cho cả hai trong lúc đợi cô rồi."
Kate liếc vào đĩa của anh và nhận ra anh không hề động đến thức ăn từ lúc cô rời đi và thà để nguội ngắt còn hơn là ăn trong lúc vắng cô. Trên tất cả mọi điều, người đàn ông này có những nét tính cách hoàn hảo không chê vào đâu được. Cố gắng để chuộc lỗi vì đã đi quá lâu, cô cầm nĩa lên để anh cùng làm theo, và cô để anh mở lời trước. Trước thái độ nhẹ nhõm của cô, và chỉ hơi chút thất vọng – anh giữ cho cuộc trò chuyện với những chủ đề chung chung, dễ dàng táu gẫu với cô về khách sạn và khí hậu, kể cho cô nghe một câu chuyện thú vị có liên quan hai đôi uyên ương đã thuê chiếc thuyền buồm trong vòng ba tiếng đồng hồ ở St. Maarteen và rồi cuối cùng bị lạc suốt cả ba ngày trời.
Mười phút sau, điều đáng kể duy nhất mà Kate moi được ở anh là rằng anh xuất sắc trong nghệ thuật tán gẫu.
Các nhạc công hoặc đã xong cuộc trình diễn cho tối hôm nay hoặc đã nghỉ giải lao, nhưng tràng cười từ ngoài bãi biển vọng vào thì có lẽ đám du khách vẫn còn đang vui vẻ. Kate nhìn sang bên phải về phía khu vườn, lắng nghe tiếng sóng nhịp nhàng đánh vào bờ, trong lúc cô tính toán những phương cách cố bắt được anh phải thổ lộ về bản thân mà không tỏ ra tọc mạch. Cô còn tò mò hơn về anh và cảm thấy một nhu cầu cần phải biết và hiểu anh hơn nữa. Mặc cho vẻ bề ngoài duyên dáng thoải mái và hòa nhã ấy, Kate ngày càng cảm thấy rằng Mitchell Wyatt là một người rất phức tạp. Có điều gì đó khiến anh không sẵn lòng thổ lộ bản thân đã gây ấn tượng là anh thận trọng và cách biệt. Anh rõ ràng không có chút e ngại về sự thân mật thể xác, nhưng cô đang bắt đầu tự hỏi liệu anh có dành cho người khác một thứ xúc cảm thân mật không – đặc biệt là với cô. Trong thâm tâm cô thở dài, cô trách mình đã nghĩ – và đã cảm nhận – một thứ cảm xúc giống như cô bé 13 tuổi mê đắm, quá hăm hở không thể đợi để khám phá ra mọi thứ xung quanh đối tượng mê đắm của mình.
Mitchell nâng ly rượu lên và tựa ra sau ghế, mãn nguyện trong giây phút ngắm nhìn nét mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp và cái dáng vẻ trêu người của chiếc miệng đáng yêu. Một nụ cười nhẹ thoáng trên môi anh khi anh mường tượng cô lúc 7 tuổi với mái tóc dài xoăn đỏ rực, tự leo lên mặt bàn ăn, giả vờ cán chổi là một cái micro.
Anh cố hình dung cô trong bộ đồng phục của trường Công giáo – có thể là một chiếc áo trắng và váy xòe cùng tất trắng và giày nâu. Khi anh hình dung cô nhón chân viết câu "Con sẽ không vi phạm nữa," một trăm lần lên tấm bảng, mắt anh nheo lại thích thú. Những bà sơ nghĩ cô cất tiếng hát giống như một cô bé thiên thần đứng trong dàn đồng ca, anh nhớ lại, và một hình dung mới mẻ hiện ra – một cô gái nhỏ mặc áo choàng dài đồng ca với một đôi mắt xanh ngần to tròn ngước lên mộ đạo, giữ chặt cuốn sách nhạc trên tay.
Mitchell không lạ lẫm gì với những dàn đồng ca nhà thờ Công giáo. Tại Ý, anh sống cùng gia đình Callioroso cho đến tận lúc 5 tuổi và rời nhà đi học ở ngôi trường nội trú đầu tiên. Một thời gian ngắn trước khi anh đi, Sergio Callioroso và vợ ông thấy rằng Mitchell có thể chưa từng được rửa tội, và vì họ là những người Công giáo mộ đạo, họ chọn tôn giáo đó cho anh. Mitchell thực sự vẫn còn nhớ cái ngày tháng bảy mà anh được rửa tội ấy, ngôi nhà thờ nhỏ bé trong làng dưới bầu trời oi ả, và Rosalia Callioroso đã hồ bột và là tấm áo sơ mi trắng của anh cho đến khi nó cứng ngắc như một tấm vữa khô. Để thêm vào nỗi bực dọc của anh, ông linh mục già đã chọn Bí tích rửa tội như một chủ đề cho bài thuyết pháp dài vô tận, và khi anh ngồi đờ người trên ghế, những gì Mitchell nghĩ đến là sẽ tuyệt làm sao khi có một dòng nước lạnh nhỏ xíu đổ thẳng lên đầu, theo đúng kiểu mà Rosallia tả việc sẽ xảy ra. Nhưng khi thời điểm ấy tới, nước không hề lạnh, nó ấm áp. Thế là anh đã được rửa tội.
Được rửa tội theo nghi lễ Công giáo không làm anh cảm thấy ngoan đạo hay sùng kính; thậm chí còn không hề thấm nhuần một chút thiên kiến Công giáo nhỏ nhất nào trong anh. Tại tất cả các trường nội trú mà anh học sau đó, việc tham dự lễ nhà thờ là bắt buộc, vì ngay sau khi anh chắc chắn xác định được những buổi lễ nào là ngắn nhất ở một ngôi trường cụ thể, anh liền ngay lập tức quyết định tự "chuyển" sang tôn giáo ấy. Khi lên 14 tuổi và giáo sĩ Do Thái duy nhất trở nên quá ốm yếu để thực hiện các buổi lễ cho những vài cậu bé con Do Thái học ở trường Mitchell, anh nhanh chóng loan báo mong ước thành kính của mình là được chuyển sang đạo Do thái, và thế là anh tránh được việc tham dự bất kỳ buổi lễ nào trong gần nữa năm trời.
Bằng cách nào đó, Kate đã trưởng thành bừng sáng bất chấp cái không khí giáo xứ ngột ngạt mà cô đã lớn lên. Anh nuốt xuống một ngụm rượu nữa và lấy làm lạ rằng cô đã không hề bị ảnh hưởng và vẫn tự nhiên đến thế mặc dù có một khuôn mặt và thân hình gần như người phụ nữ nào cũng phải ghen tị. Mitchell đã thích thú cặp kè với nhiều phụ nữ thông minh, quyến rũ, anh cũng đã quen nhiều người giản dị tính hình hài hước, thông minh. Nhưng Kate Donovan là người đầu tiên mà anh từng biết sở hữu một sự phong phú của tất cả các tính cách hay nhất, đi cùng một trái tim dịu dàng vô cùng và một bản chất nghiêm túc đáng ngưỡng mộ. Tất cả chết tiệt là đều hấp dẫn không thể cưỡng lại được – miễn là cô không mang cái tính nghiêm túc của trường công giáo đi quá xa trong tối hôm nay.
Cô không hề kể đến mẹ hay chị em trong nhà, và Mitchell thắc mắc cả hai điều đó, nhưng anh không định hỏi cô. Anh biết nếu anh hỏi xa thêm nữa về gia đình cô, cô sẽ xoay ngược hỏi lại anh. Và mặc dù anh sẵn sàng thỏa mãn cô gần như hầu hết mọi thứ nhằm đưa được cô lên chiếc giường cỡ lớn kia, nhưng anh không hề muốn làm hài lòng trí tò mò của bất kỳ ai về thời thơ ấu hay gia đình mình.
Cô đang nhìn lơ đãng về phía rặng cây và dãy hàng rào bằng cây thấp nhỏ ở ngoài vườn. – chắc đang âm mưu lập một danh sách những câu hỏi dành cho anh, Mitchell nhăn nhó phỏng đoán – thì đột ngột thân hình cô cứng đờ và rướn người về phía trước. "Anh đã thấy cái đó không?"
"Thấy gì?" Mitchell hỏi, gần như nhổm lên khỏi ghế.
"Có cái gì đó vừa chuyển động trong đám cây, tôi thấy nó lóe lên – một phản chiếu dưới ánh trăng, chỉ một giây thôi."
Lắc đầu trước phản ứng kỳ quặc của một cô gái sinh-ra-và-lớn-lên ở thành thị trước sự hiện diện của một con vật sống về đêm vô hại, Mitchell quyết định đứng dậy thay vì ngồi trở lại ghế. "Một con chó hoặc mèo gì đó." Anh đảm bảo với cô, và vòng qua bàn đến bên cạnh cô. "Đôi mắt nó lóe lên khi ánh đèn chiếu trong đêm."
"Thế con chó hoặc con mèo này phải cao gần 6 feet."
"Vì nó ở trên cây," Mitchell lý luận. Khi cô tiếp tục nhìn chòng chọc đầy nghi ngờ về phía rặng cây đằng sau anh, anh nói thêm. "Đừng mong tôi nhảy ra ngoài đó sục sạo nhé. Tôi đã vượt quá chỉ tiêu về hành động dũng cảm hàng năm của mình tối nay rồi."
Kate quyết định rằng anh đã đúng về con vật đang ở trên cây, cô rơi vào tâm trạng đùa cợt của anh. "Tinh thần hiệp sĩ của anh ở đâu thế?" cô trách cứ.
Giọng nói trầm sâu của anh nhấn nhá một cách cố ý. "Tinh thần hiệp sĩ của tôi hết hạn khi món tráng miệng kết thúc."
Anh đang đứng quá gần đến nỗi đôi chân dài dưới làn vải quần âu của anh chạm vào đầu gối cô, và cô phải ngửa đầu ra sau mới nói chuyện được với anh, nhưng cô cố làm hết sức để tỏ ra bình thường và vui vẻ bất chấp tư thế bất lợi của mình. "Chúng ta đã không ăn tráng miệng," cô chỉ ra.
"Vậy thì giờ làm đi." ANh lên tiếng với vẻ không khoan nhượng và chìa tay ra.
Trái tim Kate nảy lên thình thịch trong lồng ngực. Trong một cử động chậm rãi, bài tay cô đưa ra cho anh, những ngón tay trượt vào lòng bàn tay ấm áp của anh. Anh đưa nốt tay kia ra, và khi cô nắm lấy cô cảm thấy mình bị kéo lên. Cánh tay phải của anh trượt ra sau lưng cô, ép ngực cô sát với lồng ngực vững chãi nam tính giống như một bức tường đá, và khi anh rời xa khỏi bàn, bàn tay trái siết chặt tay phải cô, áp nó vào ngực anh. Mong đợi một nụ hôn, Kate hơi ngửa đầu ra sau, nhưng anh bước sang bên và đẩy nhẹ cô sang trái. Ngay trước khi cô mất thăng bằng và vấp vào chân anh, Kate nhận thấy ban nhạc dưới bãi biển đang chơi bản "The Girl from Ipanema" và anh đang không cố hôn cô, anh chỉ muốn nhảy cùng cô mà thôi. TỪ có ý nghĩa nhất là "đang cố," trong lòng dâng lên một cơn bùng nổ những tiếng cười khúc khích ngượng ngùng, vì cô phải bước hai bước nhanh , vụng về để tránh vấp chân anh và thêm hai bước tới nữa để bắt kịp theo điệu nhạc.
"Thế nào?" anh đùa.
Giây phút trước đó, cô đã sợ chạm vào anh với nỗi sợ leo lên thành ngọn lửa cháy rực. Giờ cô lại tựa trán mình vào vầng ngực vững chãi rắn như đá đã làm khuôn ngực cô ngứa ran, cô cười vô vọng. "Anh chắc đã có ý nhảy cùng tôi, không phải cố cưỡng đoạt tôi."
"Nhưng tôi thật sự định cưỡng đoạt cô," anh cảnh cáo nhẹ nhàng, đôi môi của anh sát đỉnh đầu của cô đến nỗi hơi thở của anh phả lên tóc cô.
Tiếng cười khúc khích của Kate tắt ngấm và các giác quan trong cô bừng lên sống động. Với giai điệu samba dâm dật vang trong đêm, và đôi chân dài của anh đang áp sát vào cô, cả một phút dài trôi qua trước khi Kate nhận ra rằng anh nhảy giống như anh thực hiện các việc khác – với sự dễ dàng và khả năng không hề cần đến chút nỗ lực nào. KHông nghi ngờ gì anh sẽ là một chuyên gia trên giường, cô nghĩ – cũng chỉ dịu dàng và mạnh mẽ đến khó tin như khi anh rời khỏi giường mà thôi.
Cơ thể phản bội của cô trở nên ấm áp và mềm mại, Kate vật lộn chống lại một cám dỗ quá sức dễ chịu để đầu hàng áp lực tinh tế trên bàn tay anh lên xương sống cô và tựa sát vào anh hơn. Cô nghiêm khắc tự vấn mình, còn sau khi cô lên giường với anh thì sao. Anh tự nhiên với tình dục đến nỗi rõ ràng anh sẽ quên một người phụ nữ nhanh chóng và dễ dàng như khi anh quyến rũ cô ta. Nếu thế, thì anh sẽ còn thấy dễ dàng gấp đôi để quên cô. Hơn nữa, cô sẽ phải trải qua cả một khoảng thời gian khó khăn đến khủng khiếp phải quên anh lúc này, ngay cả nếu họ không gần gũi nhau. Nếu cô lên giường với anh, cô chắc không thể nào quên anh được rất lâu sau đó, hàng tháng hay hàng năm?
Cố gắng tập trung vào cái suy tính buồn nản đó, Kate nhìn thẳng về phía trước, nhưng cô thấy ánh mắt mình lại dõi sát vào phần họng rám nắng của anh và khoảng hở chữ V giữa lần áo sơ mi trắng, nơi đám lông dày đen thẫm lấp ló một cách mời gọi ngay phía trên nút áo. Vội vã, cô chuyển cái nhìn sang bên phải và thấy mình nhìn chăm chú những ngón tay dài, to lớn hơi siết lấy tay cô. Anh có bàn tay thật đẹp với những móng tay ngắn, vuông vắn. Bàn tay mạnh khỏe, thành thạo sẽ tìm kiếm và thăm dò chính xác các phần thân thể riêng tư nhất của cô nếu như cô để cho......
Kate đầu hàng bại trận. Cô sẽ cho phép anh. Bất chấp hậu quả, cô phải tìm hiểu với chính bản thân mình những gì sẽ chờ đợi cô trong vòng tay anh. Cô phải biết. Cô phải hiểu tại sao anh có thể khơi gợi kết hợp kích động của nỗi khát khao bùng cháy và tình bạn ấm áp trong cô trong vài giờ đồng hồ quen anh.
Tựa má vào vầng ngực anh, Kate nhắm mắt lại và hòa theo những cử động bước chân của anh một cách hòa hợp như thể họ đã nhảy cùng nhau rất nhiều lần rồi vậy.
moreMitchell nghiêng nhẹ cằm, mỉm cười trước cảm giác má cô dựa vào ngực mình và cơ thể cô thoải mái thả lỏng hoàn toàn dựa vào anh trong trạng thái bằng lòng với những gì sắp xảy ra. Vặn nhẹ cổ tay, anh nhìn vào đồng hồ và thấy giờ đã là 11: 25. Trong vòng năm phút nữa, nhân viên phục vụ phòng khách sạn đáng ra phải đến để dọn dẹp phần còn lại của bữa tối . Cô có thể đã quên mất chuyến đi sắp tới của họ, nhưng Mitchell thì không, anh không muốn nụ hôn hụt khác giống như một nụ hôn cuối cùng. Thêm nữa, anh giờ đang không vội. Theo anh học được từ trải nghiệm cuộc đời, trạng thái đề phòng trước bất kỳ cử chỉ thân thiết nào – bao gồm một nụ hôn đầu tiên giữa những người nhanh chóng trở thành người tình – thường thú vị y như chính hành động đó. Ngay mới đây, trạng thái đề phòng thường thú vị hơn.
Bãi biển dưới kia, các nhạc công đã không còn chơi nhạc nữa và chào đón tràng pháo tay từ đám khán giả ít ỏi của họ. Trong vòng tay anh, Kate đứng im và ngước nhìn anh dưới ánh trăng và ánh mắt cô tỏ vẻ nhượng bộ.
Cô mong đợi được hôn, Mitchell nhận thấy, và trong một cú đảo ngược bất ngờ ở quyết định cuối cùng, anh cho rằng thời điểm này thật thích hợp cho một nụ hôn ngắn ngủi, nhẹ nhàng – một nụ hôn thoáng qua để đánh dấu những gì sắp tới.
Ngay khi anh cúi đầu, Kate đứng vững chờ đợi một sự tấn công dữ dội đầy đam mê, nhưng nụ hôn của anh lại rất nhẹ - chỉ là một cú chạm thân ái, thăm dò của miệng anh lên miệng cô – khuôn miệng tươi tắn, và cô cũng hé cười, khi cô vòng tay qua vai anh và quay lại nụ hôn "làm quen."
Và rồi nụ hôn đó bắt đầu thay đổi khi anh miết đôi môi mình tới lui miệng cô, tinh tế gia tăng áp lực của mỗi cú trượt cho đến khi đôi môi cô tách ra. Khi họ hôn nhau, những ngón tay anh thọc sâu vào mái tóc đằng sau gáy cô, giữ miệng cô áp chặt vào miệng anh, và cánh tay còn lại vòng xuống ngang hông cô, kéo cô áp sát vào chiều dài cứng ngắc của mình.
Kate dường như chìm nghỉm trong nụ hôn đòi hỏi nóng bỏng đến nổi tiếng gõ mà cô nghe thấy dường như đang vọng đến từ phía sau, cho đến khi Mitchell cuối cùng cũng nhấc miệng ra và quắc mắt nhìn qua vai cô. "Phục vụ phòng," giọng anh căng thẳng. Anh hạ tay xuống. "Em nói dịch vụ phòng quay trở lại lúc 11:40 để dọn đồ thừa."
Kate cuối cùng cũng nắm bắt được những gì anh đang nói với cô và nhanh chóng quay người lại, đi thẳng ra phía cửa để dẫn các nhân viên khách sạn vào.
Mitchell quan sát cô bỏ đi và anh lẩm bẩm chửi thề, cố gắng kiểm soát sự ham muốn dội lên nhức nhối của mình. Khi ham muốn đó không bớt đi, thậm chí không hề nhẹ hơn, anh xoay gót và rời khỏi hiên, buộc phải lui vào bóng tối của khu vườn để che đậy nỗi khuấy động mà đáng lẽ ra không đến chỉ từ một nụ hôn tương đối trong sáng ấy.