Lục Châu kéo tấp cả mọi người đi nhưng mà Lục Đình và Ninh Hinh lại không đi. Mọi người trong nhà đều đang lên danh sách món ăn trong ngày Mừng thọ ông bà nội của Lục Đình. Ninh Hinh ngồi một bên xem danh sách. Bỗng dưng mọi người quay lại nhìn Ninh Hinh và Lục Đình nói:
- “Sao hai người không đi tìm cho cô “
- “Cô à nhìn đằng sau đi “
Mọi người đi tìm cỏ bốn lá cho Lục Châu thì bị muỗi đốt. Lúc này Lục Châu mới nhìn và cười một cái. Lục Châu lại không biết sẽ xảy ra chuyện này nên mới bắt mọi người đi tìm. Ninh Hinh nghĩ cũng may lúc nãy Lục Đình không cho mình đi không thì bây giờ cô cũng bị muỗi đốt. Từ từ thì mọi người đều về phòng. Lục Đình và Ninh Hinh cũng về phòng. Ninh Hinh nói Lục Đình vào tắm trước còn mình thì tắm sau. Lục Đình tắm xong anh nói Ninh Hinh vào tắm. Ninh Hinh tắm xong thì thấy Lục Đình hình như ngủ rồi nên cô đi nhẹ nhàng lại và nằm vào giường. Căn phòng này rất rộng, Ninh Hinh nhìn xung quanh thì cảm giác như có người đang ôm mình. Lục Đình thì ra vẫn chưa ngủ anh làm Ninh Hinh dật mình:
- “Anh chưa ngủ sao?”
- “Anh vẫn chưa muốn ngủ đâu em có chuyện gì sao “
- “À không em không có chuyện gì cả anh ngủ đi nhé “
- “Không có chuyện gì thật sao “
- “Vâng mà cô anh trẻ thật đấy, cô của anh bao nhiêu tuổi rồi vậy “
- “Cô anh đã được 28 tuổi rồi đó “
- “ Cô của anh bằng tuổi anh sao “
- “Đúng vậy đấy “
Ninh Hinh thấy cũng bất ngờ vì không ngờ Lục Châu mới có 28 tuổi thôi. Lục Đình còn kể cho Ninh Hinh nghe trước đây lúc đi học năm nào cũng được ngồi với cô. Nhưng sau khi Lục Đình được nhảy lớp thì không ngồi cùng nhau nữa. Điều đó ngày càng tệ hơn khi Lục Châu lấy anh làm lá chắn. Lục Châu lúc đó học không được giỏi nên ông bà nội bắt Lục Đình phải kèm cho Lục Châu. Lục Châu lúc đó không giống như bây giờ. Trước đây Lục Châu rất nhứt nhát nhưng từ sau khi cô bị một bạn cùng lớp bắt nạt thì cô đã thay đổi từ một cô gái mít ướt thành một người mà không ai có thể bắt nạt được cả. Ninh Hinh có hơi bất ngờ vì tại sao trước mặt mọi người trong nhà thì Lục Châu lại dễ gần gũi đến vậy. Ninh Hinh bây giờ rất là buồn ngủ nên cô đã nằm trên tay Lục Đình để Lục Đình ôm mình ngủ. Lục Đình lấy Ninh Hinh và cũng chìm vào giấc ngủ. Lục Đình luôn đối với Ninh Hinh rất dịu dàng và luôn cho Ninh Hinh cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Cứ thế một ngày đẹp trời lại trôi qua để lại cho mọi người rất nhiều kí ức đẹp
Sáng hôm sau
Sáu giờ sáng, Quần áo của Lục Đình và Ninh Hinh đều xộc xệch. Ninh Hinh mở mắt ra trước và nhìn Lục Đình đang ngủ. Ninh Hinh dậy một lúc rồi cô vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân và thay đồ. Sáng hôm nay Ninh Hinh sẽ mặc một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần ống rộng màu đen tuyền. Ninh Hinh ra khỏi phòng thì thấy Lục Đình đang đứng bên cửa sổ. Ninh Hinh nói Lục Đình vào phòng thay đồ. Lục Đình nhờ cô lấy cho mình một bộ đồ
- “ Hinh Hinh em lấy cho anh một bộ đồ trong tủ quần áo “
- “Vâng “
Ninh Hinh mở cửa tủ quần áo thì thấy hầu như tất cả áo quần đều có màu tối. May mắn Ninh Hinh nhìn thấy hai cái áo sơ mi màu trắng cô liền lấy một cái. Cô đã phối hợp với một cái quần màu đen. Lục Đình thấy Ninh Hinh lấy cho mình nên anh mới chịu mặc cái áo màu trắng đó. Hôm nay Lục Đình Ninh Hinh sẽ cùng mặc áo quần giống nhau, ngay cả đôi guốc và đôi giày cũng cùng một màu. Lục Đình thay đồ xong thì Lục Đình lại nắm lấy tay cô đi về phía mọi người đang ngồi để chuẩn bị ăn bữa sáng. Lục Châu có một cái tính tò mò thì hỏi:
- “Lục Đình hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao? Cháu hôm nay cũng mặc áo màu trắng giống như Ninh Hinh sao, điều này rất bất ngờ đấy “
- “Anh hai em cũng muốn hỏi như cô út vậy anh mau trả lời đi, tất cả mọi người đều rất muốn nghe đấy “
- “ Hinh Hinh lấy cho thì mặc thôi có gì không “
- “Không có gì “
Mọi người thấy từ khi Ninh Hinh tới thì Lục Đình cũng thay đổi rất là nhiều so với trước đây. Lục Đình còn nhắc nhở mọi người ăn sáng nhanh lên còn bắt đầu chuẩn bị cho tiệc mừng thọ của ông bà nội. Mọi người trong gia đình sẽ làm công việc trang trí về việc nấu ăn thì có đầu bếp làm. Ăn xong thì Bạch Nguyệt phân chia công việc trang trí. Còn ông nội của Lục Đình và ông ngoại của Ninh Hinh đánh cờ với nhau. Còn bà nội thì chọn trà và dụng cụ để đựng trà.
- “À Đúng rồi vì lần mừng thọ này ông bà muốn toàn bộ con cháu tự tay chuẩn bị không giống như lần trước là tổ chức ở khách sạn. Và bây giờ tôi sẽ nói công việc của mọi người “
- “Thứ nhất là Lục Đình, Lục Tề, Lệ Tuấn, Ninh Kỳ và chú ba cùng những người giúp việc phụ trách phần trang trí có ai phản đối không “
- “Không “
- “Thứ hai là Lục Mỹ và Lục Mai sẽ phụ trách trải khăn bàn hiểu chưa “
- “Vâng hiểu rồi “
- “Cuối cùng là Lục Châu, Lục Lan, Ninh Hinh tôi và một số người khác sẽ cùng phụ trách việc bứt và cắm hoa, đã hiểu chưa “
- “Vâng đã hiểu “
- “Mà còn nữa Tổng số bàn là một trăm nên mọi người phải chú ý đến việc này mọi người phải cố gắng để làm xong hết việc này trước mười sáu giờ chiều tất cả đi làm việc “
Mọi người bắt tay vào công việc của mình. Sau gần năm tiếng thì mọi người đã làm xong công việc của mình. Mọi người làm xong thì đầy mồ hôi và rất mệt. Ông bà nội ra kiểm tra lại việc trang trí thì rất là hài lòng với nó. Mọi người cũng đã về phòng và nghỉ ngơi. Ninh Hinh cùng Lục Đình về phòng chuẩn bị đồ để mặc vào bữa tối. Nhưng mà Ninh Hinh lại quên rằng mình không đưa đồ đến. Đúng lúc đó thì Ninh Hinh được Lục Đình đưa ra cho một bộ lễ phục rất là giống với đồ đôi với Lục Đình. Ninh Hinh nhận lấy món đồ từ tay Lục Đình. Cô cũng không quên cảm ơn Lục Đình:
- “Em cảm ơn anh vì bộ lễ phục này”
- “Không có gì đâu chỉ cần em vui là được “