Giữ đúng lời, tầm bốn giờ chiều Chủ nhật, sĩ quan Tucker Matthews gõ cửa nhà Lily. Cô mở cửa và đứng đờ ra đấy, như thể vừa bị giáng một đòn vào đầu.
“Pippen có đây không?” Anh kẹp một quả bóng rổ mới dưới cánh tay và một cặp kính phi công màu bạc che mắt anh - đôi mắt có màu nâu ấm áp và có nếp nhăn nơi khóe mắt khi anh thích thú, giống như khi cô dọa bắn anh sáng hôm trước.
Lily ngây người choáng váng vì anh đã giữ lời hứa, đến mức tất cả những gì cô có thể thốt ra là “À, có.” Cơn choáng của cô hẳn là chẳng hề liên quan gì đến vẻ ngoài tuyệt đẹp của anh. Cô đã gặp anh hôm qua, biết rằng anh đẹp trai. Một vết sẹo làm trán anh rúm lại từ giữa lông mày phải cho tới đường chân tóc của mái tóc nâu ngắn cũn. Nó, cùng những đường nét thô ráp, nam tính, giúp anh không trở thành một cậu bé xinh xắn, nhưng cho anh đủ vẻ kích thích để khiến con gái có những suy nghĩ hư hỏng về chủ đề khám người. Vậy vì sao hôm nay cô lại cảm thấy sửng sốt thế này? Anh vẫn mặc chiếc áo nỉ quân đội màu xám gớm ghiếc hôm qua, với ống tay sờn xơ xác, cổ rách bươm - và anh trông như thể vừa mới lê thân ra khỏi giường. Anh thật bờm xờm, lôi thôi, và rõ ràng là cần cạo râu. “Anh đến rồi,” cô xoay xở để thốt nên lời.
“Tôi đã bảo cô là tôi sẽ đến mà.”
Lily cao một mét sáu tám và cô nhận thấy anh chỉ cao hơn cô chục phân - có lẽ tầm một mét bảy tám. Anh bù vào thiếu sót chiều cao bằng vẻ nóng bỏng thuần khiết, không pha tạp.
Nóng bỏng đến mức nó thắp lên một ngọn lửa nhỏ trong bụng cô và đốt nóng mạch đập của cô. Cô giữ cửa mở cho anh và làm mình càng sốc hơn khi băn khoăn tự hỏi anh sẽ trông ra sao nếu cái áo nỉ rách rưới kinh khủng đó bị xé bỏ còn cổ tay anh thì bị còng vào một thứ gì đó. “Vào đi. Để tôi gọi thằng bé.”
Thay vào đó anh bước lùi lại một bước. Cô không thể nhìn thấy mắt anh nhưng từ cổ lên má anh đỏ dần, như thể anh đọc được suy nghĩ của cô. “Bảo cậu bé là tôi sẽ làm nóng người ngoài ngõ nhé,” anh nói và quay người rời đi.
Không nghi ngờ gì nữa, những suy nghĩ thiếu đứng đắn của cô đã hiện lên trên mặt và làm anh kinh hãi. Chúng cũng làm cô hốt hoảng không kém. “Pippen,” cô gọi với ra sau, “Sĩ quan Matthews đến gặp con này.”
Anh dừng lại sau vài bước và liếc mắt quay lại nhìn cô. “Cô có thể gọi tôi là Tucker.”
Không. Không, cô không thể. Có lẽ anh ta tầm hai lăm, và cô đang nghĩ đến cảnh anh ta cởi trần, bị còng vào cột giường. Nó khiến cô cảm thấy hơi bệnh hoạn. Mặc dù công bằng mà nói thì trước đây chưa từng có anh chàng nào đẹp trai đến vậy xuất hiện trên hiên nhà cô. Kể cả hồi cô hai lăm. Kể cả tên khốn Ronnie mà cô từng cưới. Và dù bây giờ Lily rất ghét phải thừa nhận, nhưng Ronnie cũng đã là bảnh lắm rồi.
“Cháu đến đây,” Pippen rống lên khi chạy qua người mẹ, xỏ hai tay vào áo khoác.
Lily đóng cửa lại và tựa lưng vào cửa. Chà, đúng là kỳ cục và lúng túng. Hôm qua cô vẫn bình thường. Cô đã nhìn anh ta, thấy rằng anh ta trông giống người đóng giả cảnh sát trên tạp chí Playgirl hơn là cảnh sát thật. Cô đã thầm công nhận vẻ ngoài điển trai của anh ta, nghĩ đến việc khám người và xoay xở để ăn nói giống một phụ nữ thông minh. Ít nhất hôm nay cô cũng không có ống uốn tóc trên đầu và chỉ trang điểm nhạt trên mặt.
Tóc cô buộc thành đuôi ngựa, và cô đang mặc áo len đan xoắn màu trắng, quần jeans và đeo một chiếc thắt lưng bện màu nâu quanh hông. Nếu biết sẽ có khách xuất hiện trên hiên nhà, hẳn cô đã làm tóc và tô ít son môi.
Cô thôi tựa người vào cửa và băng qua phòng khách đi về phía tràng kỷ. Trên mặt bàn cà phê bằng gỗ sồi và đối diện lưng ghế sô pha là các túi quà nhỏ màu xanh dương có logo tiệm spa của Lily rập nổi màu trắng ở giữa. Vài cuộn giấy bóng kính màu xanh dương xen trắng và túi mẫu thử của các sản phẩm làm đẹp nằm trên đệm ghế. Cô chuyển các cuộn giấy sang bên và ngồi xuống.
Tucker Matthews không phải khách. Anh là hàng xóm cạnh nhà, người chơi bóng rổ với Pippen vào buổi chiều để sáng anh ta có thể ngủ. Anh đã hứa với Pip và đã giữ lời, tức là còn hơn những gì cha con trai cô có thể làm, hắn ta không hề chú ý đến những thứ tầm thường như lệnh của tòa án, thăm con, và giữ lời. Hắn ta tuân theo giờ Ronnie, tức là thường xuyên phụ thuộc vào cô nàng mới nhất hắn ta hẹn hò.
Hôm qua, khi đi ra ngoài và thấy một người lạ đang chơi bóng với Pip trước ngõ nhà mình, Lily đã hơi hoảng hồn. Hôm nay cô không chắc mình cảm thấy thế nào về điều đó nữa. Pip muốn cha đến tuyệt vọng. Cậu bé thích mọi sự chú ý từ cánh đàn ông và hẳn sẽ suy sụp nếu anh chàng sĩ quan chơi chán, cầm lấy bóng của mình và quay về nhà anh ta mãi mãi.
Lily nhỏm dậy khỏi ghế và đi vào căn bếp trắng tinh có chạn bát màu vàng. Thường là cô sẽ lo liệu việc đó. Chúa biết là Pippen cần có chút testosterone xung quanh, dù chỉ vài tiếng đồng hồ. Cậu dành phần lớn thời gian với cô và bà ngoại. Thỉnh thoảng, cậu cũng dành thời gian cùng chồng chị gái cô, anh Jack, và con trai họ, Nathan, khi cậu từ trường đại học về nhà nghỉ ngơi. Chị Daisy và anh Jack có một cô con gái sáu tuổi và một cô nhóc khác sắp sinh.
Lily đi tới bồn rửa ở bếp và rướn người xa hết mức có thể. Cô gạt cây tre, bát gốm cùng một bên rèm cửa sổ in hình hoa cúc qua và trông thấy phần nào cảnh vật ngoài ngõ với cột rổ. Quả bóng đập vào bảng và bật ra.
Cô có thể nghe thấy rõ tiếng bóng đập đều đặn và một cú ném bóng vào thẳng giữa rổ. Rõ ràng là, cú ném bóng đó không phải do con trai cô ném, người vẫn còn chưa kiểm soát nổi cơ thể mình.
Di động của cô trên kệ bếp reo lên và cô liếc nhìn xuống. Ronnie. Tuyệt. Có lẽ hắn ta gọi điện để nói cuối tuần sau hắn không thể trông Pippen.
“Tốt nhất là anh đừng có gọi chỉ để chọc tôi nổi điên,” cô nghe máy.
“Ha-ha-ha,” hắn cười khẽ theo kiểu cách ngu ngốc đặc Ronnie mà hồi trước cô từng nghĩ là hết sức phong độ nhưng giờ nghe như tiếng móng tay cào bảng. “Tôi cần nói chuyện với Pip.”
“Nếu anh lại định hủy cái hẹn cuối tuần sau thì không đâu.”
“Tôi không hủy hẹn. Tôi nghĩ có lẽ thằng bé muốn gặp cha mẹ tôi ở Odessa, thế thôi.”
Pip đã không gặp ông bà nội ít nhất một năm rồi. “Nghiêm túc chứ?”
“Ừ.”
Ronnie là một người cha vô trách nhiệm khi không chịu chi trả tiền cấp dưỡng. Không nghi ngờ gì nữa. Nhưng Pippen nghĩ mặt trời mọc rồi lặn theo lời gã khốn đó. Cô có thể trồng cây chuối và tung hứng bánh nướng để làm Pippen vui, thế mà tất cả những gì cha cậu phải làm là lái chiếc xe tải khổng lồ mới nhất của gã đến và Pip đã hạnh phúc ngây ngất.
“Tôi chắc chắn nó sẽ thích thế,” cô nói khi đi ra ngoài qua cửa gara và ấn công tắc trên tường. “Tốt nhất là anh đừng có hủy hẹn đấy.”
“Tôi sẽ không hủy hẹn.”
“Lần trước hủy hẹn anh cũng nói thế.” Cửa kéo lên và cô chui xuống dưới đi ra ngõ. Con trai cô và viên sĩ quan đứng gần một đường ném tự do tưởng tượng nào đó. “Nếu anh làm vậy thì đây cũng sẽ là lần cuối cùng đấy Ronnie.”
“Nó là con trai tôi.”
“Phải rồi. Anh nên cố gắng nhớ lấy điều đó thường xuyên hơn một tí.” Không khí lạnh giá phả vào mặt và cổ cô, gót đôi bốt gõ cộp cộp trên nền xi măng. “Pip. Cha con gọi này.” Cô đưa di động cho con trai và nhìn khuôn mặt bé nhỏ của cậu sáng rực lên.
“Chú Tucker đang thắng,” Pippen phấn khích như một con khỉ lạc vào nông trại đậu phộng khi lấy di động từ tay cô. “Thêm một quả nữa là con tiêu đời.”
Cô nhìn về phía người đàn ông đang từ tốn rê bóng giữa đường lái xe vào nhà. Ánh nắng phản chiếu lên hai mắt kính và rọi sáng mái tóc nâu óng ả của anh. “Có mẹ bảo vệ con đây rồi,” cô bảo con trai và đi tới đứng trước mặt viên sĩ quan.
“Cô đang làm gì đấy?”
“Bảo đảm rằng anh không ghi điểm trong khi Pip nghe điện thoại.” Cô giơ tay cao quá đầu để thêm phần hiệu quả.
“Chúng tôi đang chơi H-O-R-S-E.”
Cô chỉ có chút ký ức mang máng về trò H-O-R-S-E hồi học tiểu học. Hình như là cầu thủ đầu tiên đánh vần xong từ “H-O-R-S-E” sẽ chiến thắng. Cô chưa chơi bao giờ. Là người Texas và là con gái, cô chơi bóng chuyền. Cô từng là một cầu thủ dứt điểm vô cùng xuất sắc.
“Trò horse không đối đầu trực diện.”
Cô thả tay xuống. “Gì cơ?”
Anh lặp lại, chỉ có điều lần này cực kỳ chậm rãi. “Trò... H-O-R-S-E... không... đối... đầu... trực... diện.”
Cô vẫn không chắc câu đó có ý gì. “Anh đang ra vẻ trịch thượng với tôi phải không?”
Anh đập bóng và lại gần vài bước. Đủ gần để khiến cô phải ngửa đầu ra sau mới nhìn lên được. Đủ gần để cô ngửi thấy mùi mồ hôi và không khí Texas trong lành. “Không. Cô đã bảo tôi là tôi nói nhanh mà.”
“Thế à?” Cô nuốt nước bọt xuống và đột nhiên cảm thấy muốn lùi lại một bước. Lùi tới một khoảng cách an toàn hơn. “Khi nào?”
“Buổi tối tôi bắt cô dừng xe lại.”
Cô không nhớ mình đã nói thế, nhưng điều đó thì đúng. “Anh từ đâu đến, sĩ quan?”
“Quê tôi ở Detroit.”
“Xa quá nhỉ.”
“Trong mười một năm qua, tôi đã sống ở Fort Bliss, rồi EI Pasco và Houston.”
“Quân đội à?”
“Trung sĩ, tiểu đoàn hai, đội pháo binh số ba.”
Anh từng gia nhập quân ngũ và giờ hoạt động trong ngành cảnh sát sao? “Anh đã ở trong quân đội bao lâu?”
“Mười năm.” Anh từ từ đập bóng. “Nếu cô muốn chơi đối đầu trực diện một một thì chúng ta có thể chơi.”
Mười năm? Anh hẳn là phải già hơn so với vẻ ngoài.
“Hay phải nói một nam một nữ.” Một bên chân mày sẫm màu của anh nhướn lên tận trán và giọng anh dường như trở nên trầm khàn. “Cô muốn chơi một trận đối đầu trực diện một nam một nữ nho nhỏ không, Lily?”
Cô chớp mắt. Cô không chắc ý anh ta là gì. Anh ta đang đùa, hay thực sự có tư thế hay thể loại đó, bất kể là gì cũng được, trong môn bóng rổ? “Tôi có phải đổ mồ hôi không?” Cô không thích đổ mồ hôi trong những bộ cánh đẹp đẽ.
“Trò chơi có gì hay nếu không có ít nhất một người đổ mồ hôi?”
Được rồi, cô khá chắc chắn là anh ta không nói chuyện về bóng rổ. Cô liếc sang nhìn Pippen đang đứng ở ven đường lái xe vào nhà và nghe cha cậu nói chuyện. Cô quay lại nhìn Tucker rồi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong kính râm. Nếu cô chỉ rướn người tới trước một chút thôi thì cô có thể vùi mặt vào hõm cổ, ngay trên cái cổ áo xơ xác của anh. Nơi mà da thịt anh mát lạnh và có mùi hương của một người đàn ông ấm áp.
“Cô đang đỏ mặt kìa.”
Qua chiếc kính râm, cô nhìn thấy má mình dần ửng hồng. Cảm thấy sức nóng thiêu đốt trong ngực mình. Anh trẻ trung và quyến rũ, và cô không quen được đàn ông tán tỉnh. Ít nhất cũng không phải những người mà cô chưa quen biết gần như cả đời. “Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?”
“Nếu em phải hỏi, thì tôi không giỏi như mình nghĩ rồi.”
Anh ta đang tán tỉnh cô! “Nhưng tôi lớn hơn anh rất nhiều,” cô bật ra.
“Tám năm không phải là rất nhiều.”
Tám năm. Anh ta biết tuổi cô. Không nghi ngờ gì là từ bằng lái của cô. Cô chuếnh choáng đến mức gần như không thể làm một phép tính đơn giản. Anh ba mươi tuổi. Thế là vẫn trẻ, nhưng không trẻ như cô đã nghĩ. Không trẻ đến mức việc nghĩ đến anh như một người đóng giả cảnh sát trên tờ Playgirl bị xem là bệnh hoạn. Chà, ý là cũng không quá bệnh hoạn ấy. Dẫu sao nó cũng không bất hợp pháp.
“Má em đang đỏ rực lên rồi kìa.”
“Ngoài này trời nóng mà.” Cô quay người đi vào nhà nhưng anh đưa tay cản cô lại. Cô nhìn xuống những ngón tay thật dài đang đặt trên tay áo len trắng của mình. Cô đưa mắt nhìn cổ tay áo sờn rách, qua cánh tay, bờ vai, tới các gốc râu lởm chởm trên quai hàm vuông vức của anh. Khuôn miệng anh hẳn sẽ mang lại cảm giác rất tuyệt nếu lướt trên da thịt cô.
“Em đang nghĩ gì đấy, Lily?”
Cô nhìn vào chiếc kính râm. “Những điều thuần khiết.”
Một tiếng cười khe khẽ phát ra từ môi anh. “Vậy là chỉ có một trong hai ta thuần khiết.”
Chưa đầy một tiếng, lần thứ hai sĩ quan Tucker Matthews làm cô sững sờ đến chết lặng.
“Mẹ ơi!” Pippen gọi to khi đi về phía cô. “Cuối tuần sau cha và con sẽ tới Odessa để thăm ông bà nội.”
Cô rời mắt khỏi mặt Tucker. “Mẹ biết rồi, cục cưng ạ.” Cô lẩy di động từ tay con trai. “Chúng ta sẽ đóng gói rất nhiều bim bim ăn đường.”
Pippen quay sang viên sĩ quan. “Đến lượt cháu phải không?”
Anh lắc đầu. “Xin lỗi. Chú phải đi tắm trước khi đi làm.” Một nụ cười nhẹ làm môi anh cong lên. “Chú đã đổ mồ hôi.”
“Cháu thì không,” Pippen bảo anh. “Cháu không đổ mồ hôi. Cháu còn bé quá. Mẹ cháu cũng không đổ mồ hôi.”
Đôi chân mày trên cặp kính râm gọng vàng của anh nhướn lên. “Thật xấu hổ làm sao. Mẹ cháu nên làm gì đó đi.”
Lily nhíu mày lại và há hốc miệng. Anh ta đang tán tỉnh cô trước mặt con trai cô sao? Có phải cô ít tán tỉnh đến mức không nhận biết được nữa rồi không?
Tucker cười và nhìn xuống cậu bé đang đứng trước mặt mình. “Nhưng ngày mai và thứ Ba chú được nghỉ. Khi ấy chúng ta có thể chơi nốt.”
“Được ạ.”
Anh chuyển bóng từ cánh tay này sang cánh tay kia. “Gặp cô sau nhé, Lily.”
Không đời nào có chuyện cô sẽ gọi anh là Tucker. Có thể anh không nhỏ tuổi như ban đầu cô nghĩ, nhưng anh vẫn trẻ trung, nóng bỏng và tán tỉnh một cách mạnh bạo. Anh rất nguy hiểm với một bà mẹ đơn thân trong một thị trấn nhỏ. Một anh chàng lực lưỡng chứa đầy hiểm họa nóng bỏng với người phụ nữ mà rốt cuộc cũng đã làm cho người đời quên đi được danh tiếng phóng túng của mình. “Sĩ quan Matthews.”
Tucker duỗi thẳng hai tay lên trời và quay đầu từ bên này sang bên kia. Lúc này ở Amarillo là tám giờ sáng và anh vừa mới làm xong đống công việc giấy tờ của tối hôm trước. Anh đã tống giam hai trường hợp lái xe do say rượu, ba trường hợp lái xe phạm luật, và đã nhận một báo động mã 10-91b[7] ở Lovett. Con vật ồn ào gây ra báo động là một con chó Chihuahua béo núc ních tên là Hector. Người chủ già nua của con chó, bà Velma Patterson, đã gào khóc và hứa sẽ bắt con chó chuyên môn cắn cổ chân người ta đó giữ im lặng. Thế là Tucker đã thả nó ra mà chỉ cảnh cáo miệng.
[7] Đây là mã cảnh sát Mỹ dùng cho các trường hợp liên quan đến Động vật - tiếng ồn.
“Nhất định là bà già Nelma Butterstord ghê tởm đã gọi điện phải không?” Bà Patterson nức nở lau mũi vào một cái khăn giấy nhàu nhĩ. “Bà ta ghét Hector.”
“Cháu không rõ ai gọi,” anh đã trả lời như vậy.
Tucker nhỏm dậy khỏi bàn. Đó là điều anh thích khi làm việc ở hạt Potter. Không có nhiều chuyện xảy ra vào tối Chủ nhật. Không giống hạt Harris. Anh thích nhịp sống chậm rãi giúp anh có thêm thời gian làm công việc giấy tờ.
Không, không có mấy chuyện xảy ra, và anh thích điều đó. Anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện ở Iraq và Afghanistan rồi, cả khi tham gia cục cảnh sát Houston sau đó nữa. Nơi đây chỉ có vừa đủ việc để anh duy trì hứng thú và không quá nhiều để anh phải thức chong chong suốt đêm.
Ít nhất thì vẫn chưa. Nhưng rồi sẽ có. Thỉnh thoảng những chuyện không hay vẫn xảy ra và anh làm cảnh sát là để xử lý chúng. Trong ký ức của Tucker, lúc nào anh cũng phải đối phó với mấy chuyện như thế. Anh biết cách tồn tại khi những chuyện tồi tệ ập đến.
Anh đi vào phòng thay đồ và mở tủ khóa có viết tên mình trên mặt băng dính vải. Anh cởi nút chiếc áo công vụ màu be xen nâu dài tay rồi kéo khóa dính Velcro ở vai và lườn xuống. Chiếc áo này nặng gần bốn ký rưỡi, vẫn không thể sánh với áo bảo vệ anh mặc trong quân ngũ. Anh đặt nó vào tủ và cài nút áo sơ mi mặc ngoài bộ đồ giữ ấm màu đen.
“Chào Matthews,” sĩ quan Neal Flegel gọi khi anh ta vào phòng thay đồ. “Cậu đã nghe vụ báo động 10-32[8] ở hồ Meredith chưa?”
[8] Mã lệnh báo có người chết đuối của lực lượng cảnh sát Mỹ.
Anh có nghe tin đó trên radio. “Rồi. Ngu thế nào mà lại ra hồ vào tối muộn như thế chứ?”
Flegel mở tủ đồ của mình và cởi áo sơ mi ra. “Hai gã ngốc câu cá trên một con thuyền nhôm dài ba mét bị rò nước, không áo phao và một thùng lạnh đựng đầy bia Lone Star.” Qua radio anh biết là họ đã cứu được một người ở gần bờ. Một sĩ quan khác, Marty Dingus, vào phòng thay đồ và anh ta cùng Neal tán nhảm như bạn thân. Anh em. Tucker từng có rất nhiều bạn thân. Anh em trong quân ngũ. Anh ghét cay ghét đắng vài người trong số ấy nhưng sẵn sàng hy sinh vì họ. Về mặt đó thì phòng cảnh sát không khác quân đội. Họ đều hoạt động theo nguyên tắc chung. Anh là người mới ở hạt Potter. Trước đây anh đã từng đảm nhiệm vị trí này, và anh biết cách hòa mình thích ứng vì công việc. Anh rất mong được quen thân với các sĩ quan ở ngôi nhà mới này.
“Cho đến giờ cậu thích hạt Potter chứ?” Marty hỏi. “Không nóng như hạt Harris nhỉ.”
Tucker với tay lấy áo khoác trong tủ. Marty không nói về thời tiết. “Tôi thích thế này.” Anh đã ở đủ điểm “nóng” cho cả đời này rồi.
Neal cởi áo bảo vệ ra. “Cậu tìm được chỗ ở chưa?”
Tucker gật đầu và đóng tủ lại. “Tôi nghe theo lời khuyên của anh và đã tìm được một ngôi nhà ở Lovett. Trên đường Winchester. Không xa trường trung học đằng kia.”
“Winchester à?” Neal cau mày suy nghĩ. Cả hai viên sĩ quan này đều sinh ra và lớn lên ở Lovett, cho tới giờ vẫn sống ở đó cùng gia đình. “Chúng ta có biết ai sống ở Winchester không nhỉ?” anh ta hỏi Marty.
“Bây giờ à?” Marty nhún vai và lắc đầu. “Thời chúng ta đi học thì có nhà Larkin... Cutter... và các cô con gái nhà Brook.”
“Bảo sao nghe quen thế.” Neal bỏ áo bảo vệ vào tủ. “Lily Darlington sống ở đường Winchester. Cô ấy đã mua nhà ngay cạnh nhà mẹ mình.”
Marty bật cười. “Lily hâm ấy à?”
Lily hâm sao?
“Vài giấc mơ khoái lạc đầu tiên của tôi có liên quan đến Lily hâm đấy.” Hai người đàn ông cùng cười và có thể Tucker đã tìm được sự hài hước trong đó nếu không phải gần đây anh cũng mơ mộng về Lily Darlington.
“Cô ấy là hàng xóm của tôi.” Tucker xỏ tay vào áo khoác. “Sao các anh lại bảo cô ấy hâm?” Hôm qua cô đâu có làm gì điên rồ khi ở gần anh. Mà phải nói là cô đã làm anh phát điên với cái áo len trắng đó. Mới nhìn ngực cô trong cái áo len đấy một cái thôi mà máu trong đầu anh đã kéo hết xuống phía dưới rồi.
“Tôi không cho là dạo này cô ấy còn hâm,” Neal nói. “Không giống hồi cô ấy hay nhảy múa trên bàn.”
Lily nhảy trên bàn sao? “Vũ nữ chuyên nghiệp à?”
“Không, ở các bữa tiệc trung học.” Marty cười. “Đôi chân dài miên man mặc quần short nhỏ xíu và đi đôi bốt Justin’s của cô ấy đúng là đáng nhìn lắm.”
Chúa Jesus.
“Cô ấy không còn như thế nữa,” Neal bênh cô. “Tôi nghĩ cơn chấn động não cô ấy gặp phải khi đâm xe vào phòng khách nhà Ronnie năm ’04 đã giúp cô ấy tĩnh trí.”
Chúa Jesus, Joseph và Mary. “Ronnie là ai thế?”
“Chồng cũ của cô ấy.”
“Và cô ấy đã đâm xe vào phòng khách của anh ta sao? Cố tình à?”
“Cô ấy luôn nói mình bị trượt chân do chuột rút,” Neal trả lời. Hai người đàn ông lại cười và Neal tiếp tục. “Cô ấy không bị buộc tội gì hết, nhưng ai chả biết là Lily Darlington hâm đã cố tình đâm xe vào nhà đó. Cô ấy gần như đã bị 5150[9].” Neal nhún vai. “Nhưng trước đó cô ấy đã vào viện vài ngày, nên việc bị giam giữ cũng không có nghĩa lý gì.”
[9] Giam giữ bệnh nhân tâm thần.
5150 sao? Năm ngoái Tucker đã gặp một vụ 5150 ở nam Houston. Người phụ nữ tâm thần đó đã nhốt mình trong phòng ngủ suốt ba ngày và ăn đệm.
“May là Ronnie đã đi ra ngoài với cô bồ mới,” Marty nói thêm.
Lạy Chúa. Anh đang có những giấc mơ điên rồ và khao khát một người phụ nữ điên rồ. Người rất có thể đã cố giết chồng cũ mình bằng cách lao xe vào nhà anh ta và suýt nữa bị tống giam với lệnh 5150. Mẩu thông tin đó đáng ra phải đủ để khiến bi anh teo quắt lại, nhưng không. Anh nghĩ về cô, về Pippen, về sự hung dữ của cô. Anh nghĩ đến cảnh bàn tay cô đặt trên ngực mình, tay anh rê trên đôi chân dài miên man đó, và anh không biết ai điên hơn nữa. Anh hay là Lily Darlington hâm.