Sáng thứ Hai, Lily đỗ chiếc Jeep vào bãi đậu xe của trường tiểu học Crockett và với tay ra sau lưng ghế. “Cuộc hẹn cuối cùng của mẹ là lúc bốn giờ. Chỉ hẹn cắt và tạo kiểu tóc nên tầm sáu giờ mẹ sẽ về đến nhà.” Cô dừng cỗ SUV cạnh vỉa hè và đưa cho Pippen chiếc ba lô Angry Birds. “Tối nay con muốn ăn gì nào?”
Cậu mặc chiếc áo khoác đỏ được kéo khóa tới tận cằm và nói vào cổ áo, “Pizza ạ.”
Tất nhiên rồi. Cô cúi người về phía cậu. “Hôn mẹ cái nào, cục cưng.”
Cậu cởi dây an toàn. “Tối nay nhé,” cậu nói. Cậu đã ngừng hôn cô khi đến trường từ năm ngoái, nhưng bà mẹ nào chả được phép cố gắng chứ. “Hôm nay chú Tucker sẽ tới chơi bóng rổ chứ ạ?”
Cô nhún vai. “Chú ấy đang làm việc nên mẹ không biết. Mẹ chưa nói chuyện với chú ấy.” Kể từ lúc anh rời nhà cô vào tầm trưa hôm qua. Chỉ nửa tiếng trước khi Ronnie đưa Pippen về nhà. Sớm bốn tiếng, đúng y boong tác phong xưa nay của Ronnie. Cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ thấy mừng vì còn mỗi mình mình và đã tắm xong.
Pippen mở cửa xe và trượt ra ngoài. “Có lẽ chú ấy sẽ ghé qua.”
“Ừ.” Cô vẫy tay chào cậu. “Mẹ yêu con, Pip.”
“Con cũng yêu mẹ.” Cậu đóng cửa lại và cô nhìn cậu chạy đến chỗ một nhóm bạn đang chơi cạnh sân chơi, sau đó bỏ chân ra khỏi phanh rồi lái xe rời đi. Phải đến trưa cô mới có cuộc hẹn đầu tiên. Trợ lý của cô chắc chắn có đủ khả năng điều hành salon trong khi Lily vắng mặt.
Đèn giao thông chuyển đỏ. Cô dừng xe lại và nghĩ đến lần mình làm tình với Tucker trong văn phòng. Chuyện đó tuyệt vời đến mức có thể cô đã rên tên Tucker có phần quá to. Cô hy vọng là không phải như thế và mọi người đều đã rời khỏi cửa tiệm như anh nói. Đến khi họ mặc lại đồ và rời văn phòng, cả salon đã trống không. Tạ ơn Chúa.
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi salon, Tucker đã lái xe theo cô về nhà và họ đã ở trên giường cả đêm còn lại - làm tình và nói chuyện. Ít nhất thì là cô nói. Có vẻ như mỗi lần cô hỏi anh một câu gì đó riêng tư, anh lại xoay chủ đề sang cô hoặc hôn cô cho tới khi cô không còn thấy thích nói chuyện nữa.
Cô đỗ chiếc Jeep vào gara và đóng cửa lại. Cô chẳng thể nổi giận khi anh không tiết lộ nhiều về bản thân. Cũng có những việc trong quá khứ mà Lily không định đả động đến.
Di động trong túi reo lên trước cả khi Lily kịp đi qua cửa sau. Tưởng là một người nào đó ở salon, cô nghe máy mà không nhìn số. “Lily đây.”
“Hàng xóm của cô đây. Qua đây để tôi có thể hôn cô nào.”
Lily mỉm cười. “Mẹ ạ?”
Tucker cười khẽ và cô có thể thấy hình ảnh anh cười trong đầu mình. Một nụ cười làm môi anh cong lên và đôi mắt nâu của anh rực sáng. “Qua đây đi, không thì anh sẽ qua đấy và tóm lấy em.”
Cô không thể để chuyện ấy xảy ra. Mẹ cô sẽ bắt gặp mất. “Cho em vài phút.” Cô gác máy và cởi bộ đồ tập yoga đã mặc để đi tập ra. Giờ cô có một bài tập khác hẳn trong tâm trí và thay sang cái váy ngủ chấm bi màu hồng xen xanh dương, quần lọt khe hồng và đi đôi bốt cao bồi cùng màu. Cô thắt áo măng-tô quanh eo và kiểm tra lại màu son hồng trong gương.
Hàng rào ngăn sân nhà cô với nhà Tucker có ba thanh rào bị mất. Griffin, con chó giống Newfoundland của chủ trước, lúc nào cũng thích sân nhà cô hơn sân nhà nó; và bất kể Lily sửa lại hàng rào bao nhiêu lần đi nữa, Griffin vẫn xô đổ chúng khi nghe tiếng Pippen chơi bên ngoài. Griffin là một con chó to dễ thương, nhưng là một con chó dễ thương thật sự yêu quý Pip. Sau lần thứ năm Griffin xô ngã hàng rào, Lily đã đầu hàng và chất chúng gọn thành đống trên mặt đất.
Trên đường ra khỏi nhà, Lily cầm lấy bình cà phê.
Tucker đã nói đi nói lại vài lần là anh muốn cô. Anh muốn tất cả của cô, nhưng anh không biết hết mọi chuyện về cô. Anh không biết quá khứ của cô. Anh không biết mọi người nghĩ cô hâm hấp. Ít nhất, cô cũng cho là nếu biết thì anh hẳn sẽ đề cập đến ngay trước khi bỏ chạy thục mạng. Nhưng người kể cho anh nghe sẽ không phải là cô.
Cô băng qua sân nhà mình, lách qua hàng rào và gõ cửa sau nhà anh. “Cà phê Italia không?” cô hỏi và giơ bình lên khi anh mở cửa.
Anh nhíu mày và vết sẹo của anh nhăn lại. “Làm sao em vào được lối này?” Anh mặc một cái áo lót chống lạnh ôm sát ngực và cánh tay như một lớp da thứ hai. Tất nhiên, mặc cả quần đồng phục và bốt nữa.
“Hàng rào bị mất vài thanh chắn.”
Anh giữ cửa mở và cô bước vào trong. “Tiện đấy.”
Căn bếp không khác mấy so với những gì cô nhớ kể từ lần cuối cô vào trong này, khi nhà thầu dọn dẹp nhà để mở cửa rao bán. Tủ gỗ sồi, tường trắng, kệ bếp mới và lót sàn bằng nhựa giả đá. Một con mèo đen nhỏ ngồi cạnh cửa gara, liếm láp sữa từ một trong hai chiếc bát tím in hoa quanh vành đặt trên tấm thảm trắng nhỏ có dòng chữ PINKY trắng ở mép.
Lily để bình cà phê lên kệ bếp và cởi thắt lưng. “Mẹ em đã kể với em là anh có nuôi mèo.”
“Hôm anh gặp mẹ em, Pinky đã chạy ra ngoài và anh phải đuổi theo nó,” Tucker thò tay vào tủ bát và lấy ra hai cái cốc trơn. “Pinky chẳng có kỹ năng sinh tồn nào hết.”
Lily cắn thành môi để khỏi bật cười. “Làm sao anh lại nuôi một con mèo không có tí kỹ năng sinh tồn nào thế?”
“Nó là của một cô bạn gái cũ.”
“Cô ta đưa luôn con mèo cho anh sao?” Lily nghiêng vai cởi áo rồi vắt lên ghế, sau đó cúi xuống cạnh con mèo con.
“Không hẳn vậy. Cô ta đã chuyển ra ngoài và bỏ lại con mèo.”
Chân váy ngủ trượt xuống đùi cô khi cô nhẹ nhàng vuốt ve con mèo từ đầu tới đuôi. “Cô ta đã bỏ mặc thú nuôi của mình sao?” Lily không thể nào tưởng tượng nổi điều đó. Cô thích mèo nhưng không nuôi vì cô vắng nhà nhiều đến mức chẳng chăm sóc được chúng. Giờ đây, khi không còn chú chó Griffin, Pippen cũng đang la quấy đòi có chó.
Khi thấy Tucker không trả lời câu hỏi, cô ngẩng lên, ngoái qua vai nhìn anh. Anh đang đứng giữa phòng - tay cầm hai cốc cà phê, như thể chân anh bị đóng băng tại chỗ. “Gì thế?”
“Em đang mặc gì đấy?”
Cô đứng dậy. “Một cái váy ngủ thoải mái và đi bốt cao bồi.”
“Còn quần lót?” Anh đưa cốc về phía Lily, mắt anh chu du khắp người cô.
“Không một quý cô phương Bắc có lòng tự trọng nào lại ra khỏi nhà mà không chải tóc cẩn thận, trang điểm chỉn chu và mặc quần lót.” Cô nhận lấy cốc cà phế, thổi thổi. “Những hành vi như thế có thể dẫn tới tiếng xấu. Em từng học phổ thông cùng Francie Holcomb, và cô ta đã ra khỏi nhà mà chẳng mặc quần lót không chỉ một hai lần. Danh tiếng của cô ta chẳng bao giờ được như trước nữa. Tất nhiên, ai chẳng biết Francie vô cùng lẳng lơ, tội nghiệp cô ta.” Lily uống một ngụm. Cô đang lo lắng và phải dừng lại trước khi nói chuyện giống hệt mẹ mình. “Ngày hôm nay của anh thế nào?”
Anh đưa mắt lên nhìn cô. “Đang tốt lên.”
Từ lúc bước vào bếp nhà anh đến giờ, cô mới để ý thấy nếp hằn mệt mỏi trên hai khóe mắt nâu của anh. “Trông anh đuối quá. Ở sở có chuyện gì à?”
Anh nhún một bên vai và tựa hông vào mặt kệ. “Tầm một giờ sáng anh nhận được một cuộc gọi báo động của cửa hàng trang sức Rodale ở đường bảy gần cao tốc. Khi anh tới đó, một gã đang cố đá vào cửa sau cửa hàng. Hắn ta nhìn thấy anh và bỏ chạy.” Anh uống một ngụm cà phê. “Anh đã đuổi theo hắn nửa dặm rồi bắt được hắn đang trèo vào trong một thùng rác Dumspter sau cửa hàng Mồi & Móc câu của Rick.”
Lily nhăn mũi. “Anh có phải trèo vào cái thùng rác đó không?”
“Anh đã tóm được thắt lưng hắn ngay lúc hắn đang lao vào trong và kéo hắn ra ngoài. Thùng rác bốc mùi ghê lắm. Như là Rick vừa vứt đi vài mồi câu hết hạn vậy. Nếu phải nhảy vào đó rồi bị dính đầy trứng cá và dế chết lên người thì anh sẽ bực mình lắm đấy.”
Cô không tưởng tượng ra nổi cảnh chạy đua mà đi bốt và mặc áo bảo vệ. Cô vẫn còn sung sức lắm, nhưng có lẽ sẽ bất tỉnh sau khoảng ba mươi mét. “Hắn ta là người vùng này à?”
“Odessa.” Tucker nhìn các vết xước trên mu bàn tay. “Hắn hơi hiếu chiến so với thân hình còm nhom của mình.”
Lily bước đến nắm lấy tay anh. “Sao lại có những vết xước này?”
“Hắn không muốn bị còng tay, và anh bị quệt vào nền xi măng khi đang cố lôi tay hắn lên.”
Cô đưa tay anh lên miệng và hôn nhẹ. “Khá hơn chứ?”
“Có.” Anh nhìn vào mắt cô, gật đầu. “Hắn cũng đã cố đá vào bi anh.”
“Em sẽ không hôn bi anh đâu, Tucker.”
Anh cười khẽ như thể anh nghĩ mình rất hài hước. “Đề cập suông thôi thì cũng có hại gì đâu.”
Cô thả tay anh xuống và nghĩ ngợi một lúc. “Chà, có lẽ được nếu anh cạo lông đi.”
Anh hít mạnh một hơi qua kẽ răng. “Đàn ông có làm vậy à?”
“Vài người.” Anh có vẻ kinh hoàng tới mức đến lượt cô phải cười. “Họ tẩy lông toàn thân. Đó gọi là tẩy lông nam.” Anh đặt cốc xuống kệ bếp. “Không một ai được quét sáp nóng ở bất kỳ đâu gần bi anh hết.” Anh rê tay trên cánh tay cô và kéo cô lại gần.
“Đừng nhát gan thế.” Cô đặt cốc xuống cạnh cốc của anh. “Em cũng tẩy mà.”
“Anh thấy rồi.” Anh cười toe toét. “Thú vị lắm. Việc đó giúp anh yêu em ngon lành và gọn gàng. Anh có thể thấy việc mình đang làm.”
Cô mở to mắt và cảm thấy má mình đỏ bừng. “Anh đã nhìn... vào đó.”
“Tất nhiên. Anh không biết vì sao em lại xấu hổ. Em... rất đẹp...” Anh dừng lại như thể đang tìm cho đúng từ nhưng rồi bỏ cuộc. “Anh không thích từ bẹn. Anh cũng có nơi đó vậy. Em thật thơm ngon, chặt khít và đẹp đẽ. Giống một quả đào chín mọng.” Chân mày anh nhíu lại. “Hay đó cũng là một trong những điều anh không nên nói?”
Cô không biết nữa. Cô cho rằng đó là lời khen, nhưng lâu lắm rồi cô không dính dáng gì tới đàn ông. Cô không thể nhớ là liệu họ có nói năng tự do và thoải mái như thế này khi mới yêu không hay họ giữ lại những suy nghĩ thật lòng cho sau này - sau khi họ đạt tới giai đoạn thoải mái. Hay chỉ có Tucker mới thế? “Anh luôn nói chuyện thế này với phụ nữ à?” Hoặc có lẽ đàn ông ở tuổi Tucker thẳng thắn hơn.
Anh ngẩng lên nhìn trần nhà và nghĩ ngợi một lát. “Không.” Anh quay mắt lại nhìn cô. “Hồi trước anh nói bậy lắm. Khi ở trong quân ngũ anh ăn nói còn tục tĩu hơn nhiều. Anh đã phải hết sức cố gắng để bỏ những từ chửi bậy ra khỏi tất cả các câu anh nói. Anh thậm chí còn không thể xin sốt cà chua mà không chửi bậy ít nhất hai lần. Ở trong quân ngũ, chửi bậy không chỉ là lối sống, mà còn là một hình thức nghệ thuật.” Anh lướt tay từ vai tới cổ cô, ngón cái anh ve vuốt cằm và quai hàm cô. “Nhiều tháng trời sống cùng một lũ đàn ông trong boong-ke ở một tiền đồn tại Afghanistan sẽ biến tất cả mọi người thành động vật hết. Hôm nào em cũng bị bắn, sống trong bùn đất và ăn đồ ăn dở ẹc. Chửi thề một cách sáng tạo chỉ là việc làm giết thời gian và gây ấn tượng với đồng đội.”
“Anh hẳn là phải thích việc đó lắm. Anh đã ở trong quân ngũ mười năm cơ mà.”
“Anh đã yêu quân ngũ cho tới tận giây phút anh không còn yêu nữa.”
“Điều gì đã khiến anh quyết định như thế?” Cô đặt tay lên phần bụng phẳng lì của anh và vuốt ve trên vải áo. Cô biết anh rất thích những lúc cô dạo tay khắp người anh. Sự động chạm của cô dường như có tác dụng xoa dịu và cùng lúc ấy cũng làm anh phấn khích. Và cô yêu cảm giác mà những cơ bắp rắn rỏi lẫn làn da săn chắc của anh mang lại dưới tay và miệng cô.
“Lần cuối cùng đi tuần tra, anh đã bị bắn năm lần. Bốn viên bị khiên chống đạn của anh chặn lại.” Cô dừng tay lại và ngước mắt lên nhìn anh chỉ vào vết sẹo trên trán. “Viên thứ năm bắn vào đây và anh quyết định mình không muốn chết như thế. Anh đã cống hiến cho quân đội đủ rồi. Đã đến lúc làm việc khác. Khi hết hạn tòng quân, anh rời ngũ.”
Cô nhìn chằm chằm vào trán anh, kinh hãi. “Anh có thể đã mất mạng, Tucker. Em cá là gia đình anh lo lắng lắm.”
“Anh không sao và anh đang ở đây với em mà.” Anh hôn cái miệng vểnh lên của cô. “Anh thích có em ở đây khi anh về nhà. Em nên ghé qua đây hàng sáng.”
Cô tựa hẳn vào ngực anh. “Em không thể sáng nào cũng ghé qua được. Em còn công việc.”
“Hôm nay mấy giờ em phải làm việc?”
“Em phải có mặt ở đó vào buổi trưa.”
Anh nâng chiếc đồng hồ lớn trên cổ tay lên. “Thế vì sao chúng ta còn ở ngoài này lãng phí thời gian?” Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi bếp và đi qua phòng khách. Cô thoáng thấy đồ đạc bằng gỗ, bằng da và các bức tranh nghệ thuật trên tường - không có tranh khỏa thân hay chó chơi bài poker vẽ trên thảm nhung. Anh sở hữu một chiếc ti-vi màn hình lớn và khá nhiều sách. Họ tiếp tục đi trên hành lang và cô nhìn vào phòng tắm trông sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên. Cô không biết mình mong đợi gì, nhưng không phải thế này. Không phải căn nhà thuộc về một người trưởng thành với đồ đạc nam tính. Không khớp với hình ảnh cô mường tượng về anh. “Anh có chơi Xbox không?”
“Anh ba mươi chứ có phải mười ba đâu.” Anh dừng lại cạnh chiếc giường có ván đầu giường. “Anh chỉ cực kỳ vui mừng được cho em thấy rằng anh là một người đàn ông trưởng thành. Mặc dù, sau ba lần làm tình tối hôm nọ, anh ngạc nhiên vì vẫn còn phải hoài nghi điều đó.”
Trong những tuần tiếp theo, Lily lẻn qua hàng rào sau nhà thêm vài lần nữa sau khi cô đưa Pippen đi học. Có vài phụ nữ, cô cho là thế, hẳn sẽ thấy dằn vặt vì lén lút tư tình. Họ sẽ cảm thấy bất an, tội lỗi hay nghĩ rằng mình đang làm điều gì đó sai trái. Lily không phải một trong số họ. Cô thích Tucker. Cô thích ở bên anh. Cô bị anh hấp dẫn một cách mãnh liệt và anh khiến cô cười. Dường như anh luôn giữ được vẻ bình tĩnh và anh đối xử rất tốt với con trai cô. Anh cũng rất giỏi chuyện chăn gối, và cô không muốn dừng lén lút chui qua rào để ở cạnh anh.
Càng dành nhiều thời gian bên anh thì cô càng khám phá ra nhiều điều ở anh hơn. Như là việc Tucker tái chế gỗ cũ. Từ cửa cũ, anh chế ra một cái bàn cà phê, từ đống gỗ thu nhặt ở một trang trại xập xệ gần Houston, anh làm ra một cái ghế, giá đựng bộ loa và đầu đĩa. Cô cũng biết thêm rằng anh chạy năm dặm trên máy chạy bộ và tập tạ, như thế là rất tốt bởi vì mỗi sáng anh thích ăn một bữa sáng đầy ụ trước khi đi ngủ.
Trong khi anh dùng bữa, cô nhấp nháp cà phê và trả lời những câu hỏi của anh về cuộc đời cô. Dù vậy, anh lại hé lộ rất ít về bản thân mình. Anh trò chuyện về công việc, những người anh tống giam và tội mà họ phạm phải, chuyện anh chơi bóng rổ với Pippen trong khi cô đi làm. Anh không thường kể về những đồng đội trong quân ngũ, khoảng thời gian đồn trú ở Iraq và Afghanistan. Anh nói rằng sau khi rời ngũ, anh thu mình lại nhưng bây giờ không còn thế nữa. Đối với một người đàn ông chẳng thấy mình “thu mình”, anh lại không kể sâu mấy về cuộc đời mình, và khi cô hỏi về gia đình anh, anh bảo họ đều đã chết cả rồi. Thế thôi. Câu chuyện đến đó là khép lại.
Ngược lại, anh hỏi rất nhiều về gia đình cô, và giống anh, cô không kể chi tiết. Cô kể cho anh nghe quá trình mình trưởng thành ở một thị trấn nhỏ, chuyện cô yêu tên khốn Ronnie Darlington vì Ronnie có xe bán tải và trông thật ngon mắt với quần jeans cùng áo phông. Cô nói về kỳ vọng ít ỏi và lòng tự trọng còn ít ỏi hơn của mình. Cô kể chuyện Ronnie bỏ mặc cô với một cậu bé hai tuổi và tài khoản ngân hàng bị rút cạn, nhưng không nhắc đến chuyện cô đâm xe vào nhà anh ta.
Vào ngày đầu tuần thứ ba mà họ cùng được nghỉ, cô kể cho anh việc chị gái Daisy của cô đã từng cố đá vào háng Ronnie bên ngoài siêu thị Minute. Tất nhiên, cô không nhắc đến việc cùng lúc ấy mình dính vào một vụ giật tóc với Kelly Tởm Lợm. Cứ để anh nghĩ chị Daisy, con người có trách nhiệm, mới là người điên rồ.
Họ dành vài giờ tiếp đó trên giường. Khi cô đứng dậy mặc đồ, anh lồng tay vào nhau sau đầu và quan sát cô.
“Khi nào thì em định đi bằng cửa trước nhà anh?” anh hỏi.
Cô ngoái qua vai nhìn anh, tay móc áo ngực sau lưng. “Em không thể làm thế.” Gần như cả đời cô đã là chủ đề của các câu chuyện đồn thổi và những ánh mắt suy đoán, nhưng lâu lắm rồi cư dân Lovett không có cơ hội nào bàn tán về cô hết. Cô định sẽ tiếp tục như vậy. “Người ta sẽ xì xầm.”
“Ai quan tâm chứ?”
Cô lấy áo blouse của mình và xỏ tay vào. “Em. Em là một bà mẹ đơn thân.” Cô rút tóc ra khỏi cổ áo. “Em phải cẩn thận.” Thế thì nếu và vào lúc mối quan hệ của họ kết thúc, sẽ không một ai hay biết. Có lẽ cô sẽ thấy buồn. Chuyện này sẽ không dễ chịu, nhưng cả thị trấn sẽ không biết rằng cô lại vừa bị đá - lần này là bởi một người đàn ông trẻ hơn. Cô có thể ngẩng cao đầu, và Pippen sẽ không phải vất vả tìm cách vượt qua tin đồn.
Tucker ngồi dậy vắt chân qua thành giường. Mắt nhìn cô cài nút áo, anh đứng dậy xỏ chân vào quần jeans. Anh cũng thích những lúc mở cửa sau nhà mình và thấy có cô đứng đó, nhưng anh muốn nhiều hơn. “Có sự khác biệt giữa việc tỏ ra cẩn thận và nghĩ rằng chúng ta cần phải giữ kín một bí mật dơ bẩn đấy.”
Cô rời mắt khỏi tay mình. “Em không nghĩ chuyện của chúng ta là một bí mật dơ bẩn.” Bí mật thì đúng. Dơ bẩn thì không.
“Em đã kể cho chị em về anh chưa?” Anh chỉnh lại quần đùi rồi kéo khóa quần dài. “Mẹ em? Bất kỳ một ai?”
Mái tóc vàng lướt nhẹ trên má Lily khi cô lắc đầu. “Sao lại phải có người khác dính vào?”
“Bởi vì anh với em đang lén lút như thể chúng ta đang làm một việc sai trái, nhưng thực ra đâu phải vậy.” Anh với lấy áo phông và kéo nó qua đầu. “Anh đã nói thẳng với em ngay từ đầu là anh muốn tất cả của em rồi. Anh sẽ không đối xử với em như thể em chỉ là một cô nàng qua đường.”
“Em trân trọng điều đó, Tucker.” Cô xỏ chân vào chiếc quần dài đen. “Nhưng em có một cậu con trai mười tuổi và em phải hết sức cẩn thận.”
“Anh quý Pippen. Anh sẽ chơi bóng với cậu bé kể cả không có em đi nữa. Nó là một cậu nhóc hài hước, và anh nghĩ nó quý anh.”
“Đúng là vậy.”
“Anh sẽ không bao giờ làm bất kỳ chuyện gì tổn thương nó.”
Cô ngước lên nhìn anh, tay cài khuy quần. “Trẻ con rất tàn nhẫn. Em không muốn mối quan hệ của chúng ta trở thành một chủ đề mà Pippen phải nghe ở trường.”
Hơn ai hết, anh biết trẻ con có thể xấu tính đến mức nào. “Em nói cũng đúng.” Nhưng cô giữ bí mật không phải chỉ vì Pippen. Có thể Tucker trẻ hơn Lily đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là anh mới sinh hôm qua. Vì lẽ nào đó, Lily muốn giữ kín mối quan hệ của họ, chứ không chỉ là do con trai cô. Tucker thì muốn dùng loa thông báo cho cả thị trấn biết. Cảm xúc này thật mới mẻ với anh. Trước đây anh đã từng yêu, nhưng chưa hề giống thế này. Chưa từng yêu sâu đậm thế này - sâu đậm đến mức anh vừa muốn đặt tay lên vai cô rồi lắc cô, vừa muốn ôm cô vào lòng và duy trì tư thế ấy mãi mãi.
Tình huống hiện tại thật lạ lẫm với anh. Cô có một cậu con trai. Anh phải cẩn thận với cảm xúc của Pippen, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ giấu giếm như thể mình đang làm một việc sai trái. Như thể Lily phải sống giống nữ tu và họ phải lén lút như những tội đồ. Anh sẽ tôn trọng cô, nhưng anh chẳng là bí mật của ai cả, và lén lút không phải phong cách của Tucker.