Yêu Em Đến Chết

Chương 97: Chương 97: Mật thất




Cũng may Mộc Nam Kình ở công ty nên thấy được tín hiệu cầu cứu kia mà đến. Đám người cậu ta đến thì cũng chẳng biết làm gì chỉ nghe và làm theo những gì Gia Thụy nói

“Đưa Mộc Lăng và bà mình đi nhanh!!”

Cậu thúc giục đám người đó. Mộc Nam Kình nhanh chóng lái xe đưa hai người kia đi cấp cứu, trong xe bà vẫn nhìn Mộc Lăng bằng ánh mắt ghét bỏ. Bà vẫn chưa chấp nhận chuyện này

Tình hình Mộc Lăng thì càng lúc càng tệ hơn rồi, mặt anh xanh xao hơi thở rất yếu

Đám người đi chung xe của Mộc Nam Kình liền gọi cho ba anh

“Lão gia cậu hai bị thương bây giờ tình hình rất nguy kịch. Khoảng 10 phút nữa chúng tôi sẽ đến bệnh viện”

Sau cuộc gọi đó thì ba mẹ Mộc Lăng lập tức đến bệnh viện và yêu cầu tìm bác sĩ giỏi nhất để chuẩn bị cứu chữa cho con trai mình

Mộc Lăng được đưa ngay vào phòng cấp cứu khẩn cấp còn bà nội cậu cứ lúc tỉnh lúc mê. Họ cũng đưa bà vào phòng cấp cứu

Cả các bác sĩ ở đây đều biết hai người này là nhân vật có tầm cỡ nên rất thận trọng không dám để xảy ra sơ xuất gì

Ba mẹ anh ở bên ngoài đứng ngồi không yên. Đã 30 phút trôi qua rồi mà bác sĩ cứ thay phiên ra ra vào vào

Còn Mộc Nam Kình phía ngoài này cũng lo không kém. Lo cho Mộc Lăng và cả Gia Thụy. Cậu ta trước lúc đi có đưa điện thoại của mình cho Gia Thụy. Lúc này Nam Kình lấy điện thoại của ba và gọi vào số máy mà Gia Thụy đang giữ

Điện thoại reo nhưng chẳng bắt máy. Cậu ta gọi chừng 10 lần thì cũng chẳng thấy Gia Thụy bắt máy. Trong lòng càng lo lắng hơn, lo là Gia Thụy xảy ra chuyện gì rồi

Cùng lúc này tại căn biệt thự...

Chiếc xe mà cậu lái tới đậu ở xa xa ngoài kia, cậu đã bảo Dì đưa Gia Dương đi, rồi cậu sẽ lấy chiếc moto của Nam Kình chạy theo sau

Dì đã lên xe và chuẩn bị lái đi thì Gia Dương không đồng ý

“Đừng đi, đợi một chút. Chúng ta phải đợi Gia Thụy đi cùng”

Dì anh gật đầu, lái xe tới nơi thoáng hơn và ngồi đợi.

Thật ra Gia Thụy chưa đi lấy xe mà cậu lúc này đã vào lại căn biệt thự để giải quyết những chuyện còn lại nơi đây. Vẫn một không khí lạnh lẽo, mùi máu tanh cứ thoang thoảng

Cậu bước vào trong một cách bình tĩnh, cả tầng một này âm u đến đáng sợ. Gia Thụy đặt chân lên cầu thang để đi lên tầng trên thì cậu mới chợt nhớ, cậu nhớ rõ ràng còn một tên vào vệ và một tên quản gia nữa.

Khẩu súng cuối cùng vẫn còn ở sau lưng, cậu không vội rút nó ra mà lẵng lặng lùi bước. Cậu đi lại phía góc khuất kia, từng bước đến căn hầm khi nảy

Cậu đổi đôi găng tay mới và nghiêng cái bình để cửa của mật thất mở ra. Cậu đã cảm thấy mùi nguy hiểm, cặp mắt cậu đảo quanh cố gắng quan sát thật xa

Nơi đây vang vọng tiếng giày lộp cộp của cậu, âm thanh vang rất xa, một khung cảng im lặng đến đáng sợ

Cậu quan sát nơi đây kĩ hơn, có vài cuốn tạp chí cũ, vài bộ quần áo của Gia Dương. Những sợi dây, những cái còng tay...Đột nhiên cậu lại để mắt lại đằng xa kia

'Gì chứ!!!...Nơi quỷ quái gì đây??!' Cậu suy nghĩ một cách bất ngờ, trong lòng đang cảm thấy hơi sợ

Quả thật nó giống tầng trên y như đúc...kể cả...kể cả nơi đặt cái bình hoa kia...Không lẽ lại có thêm một cái mật thất nữa

Cậu đi lại phía cái bình hoa đó, thử nghiêng nó sang một bên thì... 'Soạt!!'

Một cánh cửa nữa mở ra...và một chuyện đáng sợ ở đây chính là trong một cái mật thất lại có thêm cái mật thất và khung cảnh bên trong lại y hệt nhau!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.