Yêu Em Đến Đau Lòng

Chương 14: Chương 14: Chương 7.2




Do sinh tự nhiên nên rất nhanh Tào Ánh Hồng được xuất viện, đến ngày thứ tư Tào Ánh Hồng trở về nhà , Diệp Bằng Huyên giúp cô chuyện ở cữ trong tháng , phát huy tài năng nấu nướng trước giờ của cô.

Lần đầu tiên Mạnh Chấn Sênh làm ba nuôi nên cũng vô giúp vui, nhân lúc ngày nghỉ anh kéo Diệp Bằng Huyên đi dạo trung tâm mua sắm để mua thêm một ít quần áo và vật dụng cho con trai , cho rằng như thế mới không phụ chức ba nuôi của mình.

" Em nghĩ từ giờ đến một tuổi còn có cái gì chúng ta chưa mua không , hôm nay anh sẽ mua bổ sung hết." Mạnh Chấn Sênh nhìn những đồ dùng rực rỡ muôn màu của trẻ sơ sinh , trong đầu không nhận thức rằng trước đó hai người các cô đã mua một phần rồi mà còn là do Diệp Bằng Huyên đích thân giúp đỡ chọn lựa.

" Mua bổ sung hết ? Đúng là công trình lớn nha !" Diệp Bằng Huyên cười liếc nhìn anh : " Đồ chưa mua cũng hơi nhiều đó ! Sau khi mang thai Ánh Hồng rất lười căn bản không thích ra khỏi cửa vì vậy đồ dùng chuẩn bị cho em bé cũng không đủ , trước mắt ngoài giường em bé, bồn tắm , bình sữa, và vài bộ quần áo cho trẻ vừa sinh ra , những cái khác hầu như chưa mua ." Thấy anh tận tình làm ba nuôi , cô sẽ không khách khí thay Ánh Hồng.

" Đồ trẻ em chắc không đắt đâu , mình đi đâu đây ?" Mạnh Chấn Sênh lơ đễnh hỏi , hiển nhiên chưa rõ tình hình .

" Vậy anh lầm rồi . Đồ trẻ em mới đắt đó ! " Cô chê cười , thuận tay cầm lên một bộ quần áo : " Giống như cái này nè , nhỏ như vậy nhưng khoảng ba trăm, bốn trăm đồng . " Đồ người lớn một trăm chín mươi chín đồng là mua được rồi !”

" Không sao ! Khó khi làm ba nuôi mà ! " Mạnh Chấn Sênh nhún vai cười , vừa đi vừa nói : " Hạo Hạo thật là khiến người khác yêu thích, mà Ánh Hồng làm mẹ đơn thân cũng sẽ rất vất vả , chúng ta là bạn bè với nhau nếu khả năng cho phép, giúp ít nhiều cũng không sao ."

Bảo bảo tên là Tào Gia Hạo , là suy nghĩ ý kiến của ba người Tào Ánh Hồng, Diệp Bằng Huyên và Mạnh Chấn Sênh hợp lại nên khó trách Mạnh Chấn Sênh đặc biệt yêu thích đứa nhỏ này.

Diệp Bằng Huyên chợt dừng bước chân , nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh , trong lòng chảy dòng nước ấm . Ngay từ đầu cô đã biết anh là người tốt , đến bây giờ cảm giác ấy vẫn không thay đổi - Anh không chỉ là một người tốt mà còn là một người đàn ông tốt !

" Làm sao vậy ? Làm gì nhìn anh vậy ?" Phát hiện cô không đuổi kịp Mạnh Chấn Sênh quay đầu lại xem , ngoài ý phát hiện ánh mắt của cô đang nhìn trên người anh. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cô nhanh chóng hoàn hồn , cô nhìn anh cười rồi bắt kịp bước chân anh .

" Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy sau này anh nhất định sẽ là một người ba tốt." Cô lại nghĩ đến dáng vẻ anh ôm ấp Hạo Hạo hai ngày nay , nụ cười lại càng nhu hòa thêm mấy phần.

" Hẳn là vậy , trước tiên thực tập làm ba nuôi , sau này liền có kinh nghiệm rồi." Được cô khen anh không khỏi xấu hổ.

Nếu như cô thật sự nghĩ như vậy liệu có phải cô có cảm giác với anh không ?

" Cũng đúng." Cô đồng ý gật đầu , chợt vui vẻ nghĩ, ánh mắt xinh đẹp không nhịn được nhìn anh,cô dùng khủy tay đẩy anh : " Nếu như sau này em có con , anh cũng phải làm ba nuôi cho con em đó ! "

"Ách... " Anh vì yêu cầu bất ngờ của cô mà sững sờ một lúc.

Nếu như theo lời cô nói , anh lại muốn làm ba ruột hơn làm ba nuôi ! Nhưng anh không xác định tình cảm cô đối với anh có ngòai tình bạn thông thường hay không vì vậy anh không dám nói ra .

" Làm gì do dự vậy !" Đúng lúc trong tay cô cầm bộ quần áo hình thỏ , cô kháng nghị đánh anh một cái.

" Không phải , chuyện sau này để sau này nói đi ! " Anh vội vàng giải thích.

Diệp Bằng Huyên bĩu môi , không vui lựa đồ em bé. Anh nhất định là ghi hận trách cô lạnh nhạt làm khó dễ anh mười tháng qua , vì vậy tình nguyện làm ba nuôi cho con của Ánh Hồng chứ không chịu đồng ý hẹn trước của cô.

Anh dùng cánh tay huých cô , dỗ dành an ủi hỏi : " Sao vậy ? Như thế liền không vui hả ?"

Cho dù cô không vui anh cũng không thể tùy tiện đồng ý , đây chính là quan hệ về sau của hai người đó !

" Tuy thừa nhận như thế này rất mất mặt nhưng em thật sự cảm thấy có chút ganh tị , anh đối với Ánh Hồng hình như tốt hơn với em..." Cô cúi đầu ấp úng thừa nhận , cảm thấy xấu hổ với cách nghĩ như vậy.

Mạnh Chấn Sênh sững sờ , lập tức mỉm cười . Đây hẳn là dấu hiện tốt ?

Nếu như cô để ý đến địa vị của mình trong lòng anh liệu có phải cảm giác của cô đối với anh đã không giống lúc trước hay không ?

" Làm ơn , em không biết anh đối tốt với Ánh Hồng là bởi vì ... .... " Yêu ai yêu cả đường đi lối về ! Anh dừng lại, không nói những lời kia đổi qua cách nói khác : " Cô ấy là bạn tốt của em ! "

Sự bất mãn biến mất , mà thay vào đó là sự ngọt ngào ấm áp trong lòng. Cô lặng lẽ mím môi khẽ cười , nhưng một lúc sau lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì vẻ mặt lại ảm đạm.

" Tựa như anh đối tốt với em có phải vì em là bạn gái của Tổ Minh không ?" Cô không nhịn được ví dụ như vậy.

Thời gian là liều thuốc tốt để chữa lành mọi vết thương, nó sẽ từ từ xóa bỏ những đau khổ , đẩy lùi những đám mây đen trong lòng , đối với cô kết quả trong khoảng thời gian chữa lành vết thương này thật sự rất tốt , cô không còn hận Tổ Minh nữa đồng thời cũng xóa bỏ hết tất cả tình yêu mà cô giành cho anh , vì vậy bây giờ cô mới có thể bình tĩnh mà nhắc về anh .

" Không đúng. Anh đối tốt với em không phải vì bất kỳ quan hệ của ai cả, đơn thuần chỉ là vì bản thân anh muốn đối tốt với em thôi." Mạnh Chấn Sênh theo phản xạ suýt nữa lắc đầu, sửa chữa ví dụ sai lầm của cô : " Em đừng quên là anh biết em trước sau đó mới biết thân phận của em."

Tổ Minh đã không còn, anh không hy vọng giữa hai người lại dính đến anh ấy , lại trở thành một trở ngại không tên.

Trong lời nói không giấu được sự dịu dàng khiến cho cô ngẩn người, cô ngước mắt nhìn lại bị anh bắt được, ánh mắt đen láy khiến tim cô đập nhanh , bên trong giống như ẩn giấu chân tình mà cô không biết dẫn dụ cô tìm kiếm đến cùng....

Cô như thế này là sao vậy ? Lại có thể đỏ mặt tim đập dồn dập với Mạnh Chấn Sênh ?!

" Xin hỏi có thể giúp gì cho hai vị ? Hai vị muốn tìm quần áo hình thỏ cho em bé sao ?" Giọng nói chuyên nghiệp của nhân viên bán hàng từ bên cạnh truyền đến , cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người , cũng kéo tâm trạng của Diệp Bằng Huyên trở lại.

" Chào cô, chúng tôi muốn chuẩn bị tất cả những đồ dùng cho em bé vừa sinh đến khi một tuổi , cô giới thiệu giúp chúng tôi đi !" Mạnh Chấn Sênh mỉm cười trả lời , quyết định vẫn nên hỏi người chuyên nghiệp còn hơn là hai người không có kinh nghiệm trong việc này tìm tới tìm lui cũng không có kết quả.

Nghe vậy nhân viên bán hàng theo bản năng nhìn Diệp Bằng Huyên. Bụng của người mẹ còn chưa lộ ra, nên hẳn trong vòng bốn tháng , nếu muốn cung cấp ý kiến cô nên bắt đầu hiểu biết từ vấn đề cơ bản đã .

" Xin hỏi ngày sinh dự tính của phu nhân là khi nào ? Có biết em bé là trai hay gái chưa ạ ?" Đối với những khách hàng vừa mới làm cha mẹ thì rất dễ thăng chức !

Phu nhân ?! Nghe thấy xưng hô xa lạ như vậy Diệp Bằng Huyên ngạc nhiên há hốc mồm , chưa lên tiếng trả lời liền lắc đầu liên tục.

Mạnh Chấn Sênh lại không khẩn trương phủ nhận , nhếch miệng cười tựa như xem kịch vui ?!

" Không, không phải , cô hiểu lầm rồi, không phải tôi có thai, chúng tôi cũng không phải vợ chồng, chúng tôi muốn mua tặng người khác, em bé là trai , đã sinh được một tuần rồi." Cô giải thích liên tục, gò má đỏ hồng như áng mây lan tận đến bên tai.

" Thì ra là như vậy, kích cỡ của em bé mới sinh ở phía tủ bên kia , xin mời đi theo tôi." Nhân viên bán hàng dẫn bọn họ đến hướng khác, thân thiện bắt chuyện : " Tôi thấy hai người xứng với nhau như vậy còn tưởng là vợ chồng ! Thật ngaị quá , tôi hiểu lầm rồi ."

" Không sao." Anh rất vui để cho cô hiểu lầm ! Mạnh Chấn Sênh hào phóng đáp.

Diệp Bằng Huyên bỗng chốc liếc anh một cái, dùng ánh mắt nói với anh - Anh không sao, em có sao đó !

Anh đón nhận ý tứ trong mắt cô không kiêng kỵ ngược lại còn cười ra tiếng. Cô nhịn không được tức giận đánh lên vai anh một cái , nhưng anh lại không đau không nhột , vẻ mặt rất vui sướng.

Người đàn ông này...... thay đổi rồi !

Cô ở phía sau nhìn anh và nhân viên bán hàng thảo luận số lượng , kiểu dáng , bộ dáng chăm chú chuyên tâm cùng với vẻ mặt dịu dàng lúc ngắm nhìn quần áo trẻ em không khỏi hấp dẫn cô. Người đàn ông như anh nếu cô gái nào có được tình yêu của anh nhất định sẽ hạnh phúc, khiến người khác hâm mộ ?

Không biết vì sao , nghĩ đến có một ngày sẽ có một cô gái xuất hiện chiếm lấy toàn bộ tâm tư của anh , tâm tình của cô lại đung đưa.....

Giống như vừa rồi , cô lại không tự chủ được so đo với anh chuyện anh đối với Ánh Hồng và cô ai tốt hơn ! Lắc đầu , cô vội vàng gia nhập hàng chọn lựa đồ cùng bọn họ , ngừng lại những ý nghĩ ích kỷ tiếp tục kéo dài này. Giữa bạn tốt với nhau không nên có loại cảm giác ham muốn chiếm hữu kỳ lạ như thế này !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.