Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 13: Chương 13




Khoảng chín giờ tối, Dương Phong chuẩn bị tới chỗ hẹn, tâm trạng vẫn không tiến triển. Anh đã phải cố gắng ngăn không cho mình nổi cáu với Thiên Nhã, nhưng không thể nào thay đổi được gương mặt quỷ dữ của mình.

Thấy anh ra ngoài, Thiên Nhã lén nhìn anh.

– Phong Phong! Đừng giận Thiên Nhã!

Trước sự cầu hòa của cô, anh vẫn không hề lay chuyển, giữ nguyên gương mặt đáng sợ kia quay sang liếc cô một cái khiến toàn bộ cơ thể Thiên Nhã run lẩy bẩy.

Sau khi anh lái xe đi, Thiên Nhã tự dưng òa khóc lớn, chạy vù lên phòng. Cô nghĩ Dương Phong ghét cô mất rồi, anh cũng sẽ như Thiên Hương và “ông kia” đem ném cô ra ngoài, từ nay không cho cô gặp mẹ nữa. Nên, cô phải kiếm chỗ trốn trước, không để anh tìm ra.

Cô lục tung mọi ngóc ngách trong phòng với mong muốn tìm được chỗ an toàn nhất. Cả cái tủ quần áo trong phòng bị cô mở ra toang tành, quần áo vứt tung tóe, rơi ra một vài tấm hình. Tâm trí Thiên Nhã đang không bình tĩnh thì bỗng bị cuốn hút bởi chúng. Cô thấy có chút quen mắt, không phải cô từng chụp nó, mà cô hiếu kì với hình ảnh người con gái không một mảnh vải trên người trong tấm hình. Cầm chúng trên tay, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của cô gái.

– Aaa....!

*************************

Quán bar Sao Đêm nằm trong một hẻm nhỏ của thành phố.

Dương Phong ngồi một góc chờ Thiên Hương, anh không muốn uống gì ngoài nước trắng. Để không bị cô ta lừa gạt, anh phải thật tỉnh táo.

Thiên Hương bước vào quán bar, nhiều ánh mắt nhìn theo cô ta, bọn đàn ông đó từng người từng người một như bị hớp hồn trước vẻ đẹp quyến rũ của cô ta. Điều này khiến Thiên Hương vô cùng tự tin.

– Thật xin lỗi! Để anh chờ!

Cuộc nói chuyện bắt đầu. Thiên Hương ngồi sát cạnh anh, nhâm nhi ly rượu vang đỏ.

– Đừng nói dài dòng! Mau đưa cuốn sổ đó đây!

– Đừng vội! Uống chút rượu đi đã!

Chai rượu đỏ đã trực được cho vào ly của anh, nhưng anh đẩy ra:

– Thật xin lỗi! Tôi còn phải về sớm không vợ tôi sẽ ngóng.

Vợ? Thiên Hương nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Từ khi nào anh có vợ, rõ ràng cô ta đã điều tra tỉ mỉ về anh. Chẳng lẽ....Thiên Hương nghĩ tới mà muốn hộc máu, đừng nói với cô ta, ý anh nói đến Thiên Nhã. Đoàn Dương Phong điên thật rồi! Anh ta đi lấy một con điên về làm vợ. Thiên Hương thấy bản thân đã quá chậm trễ nên bị kẻ thù cướp mất mục tiêu. Nhất định hôm nay phải giành lại.

“Tít...tít“. Điện thoại của Dương Phong đổ chuông, là trợ lý của anh gọi đến. Dương Phong buộc phải ra ngoài nói chuyện vì bên trong quá ồn ào. Sắp tới, D.C sẽ tham gia triển lãm công nghệ thông tin cấp quốc gia. Vậy nên trong thời gian này, từ trên xuống dưới D.C bận rộn chuẩn bị sản phẩm dự thi. Nếu thắng cuộc, D.C sẽ ngày càng có uy tín trong mắt khách hàng, vốn đầu tư từ nước ngoài cũng rót vào D.C nhiều hơn.

Nghe xong cuộc điện thoại, anh trở vào. Thiên Hương nhìn theo bước chân của anh, mỉm cười lẳng lơ.

Anh uống một ngụm nước, nhắc thêm lần nữa:

– Tôi không muốn dài dòng với cô. Trong tay tôi có nhân chứng chứng minh cô và Hoàng Trung gian díu với nhau rồi...

Thiên Hương bịt miệng anh lại, sát gần gương mặt anh, nói khẽ:

– Anh đừng nói ở đây! Không chừng có người nghe thấy đó!

Anh hất tay cô ta ra, ánh mắt lãnh khốc:

– Giờ cô là đang câu giờ có đúng không? Rốt cuộc có âm mưu gì?

Đáp trả sự nóng ruột của anh, Thiên Hương vẫn bình tĩnh. Cô ta mặc kệ lời anh nói, đi ra phía đám thanh niên trai gái lố nhố nhảy nhót ở đằng kia.

– Đã đến đây rồi, sao anh không chơi cùng em một lúc?

Cô ta xõa tóc xuống, bước lên sân khấu, nhảy những bước nhảy uốn éo cuồng nhiệt. Đám người ở dưới không ngừng hô hào, cổ vũ cô ta. Việc này đối với Thiên Hương quá quen thuộc. Từ năm mười chín tuổi, cô ta đã sống bằng nghề này. Cũng nhờ nghề này, gặp được Hoàng Trung, từ một con điếm làm việc ở vũ trường, bỗng chốc biến thành con thiên nga trong trắng, ngây ngô, từ đứa con gái mạt hạng, trở thành tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Dương Phong nhìn theo bước nhảy của cô ta, không có hứng thú, anh chỉ thấy nóng lòng, nghĩ tới chuyện anh dùng sự tức giận của mình dọa nạt Thiên Nhã, thấy hối lỗi, muốn quay về nhà ngay lập tức xin lỗi cô.

Bỗng dưng ánh đèn sân khấu kia chói lóa rọi vào mắt anh, rồi anh có cảm giác đầu óc tê dại, mắt mờ mờ dần. Anh ngất lịm đi.

Thiên Hương thấy kế hoạch đã thành công một nửa, tiến tới chỗ anh, dìu anh ra khỏi quán bar trước những ánh mắt hối tiếc của đám đàn ông khác. Cô ta khẽ cười:

– Dương Phong! Đêm nay, anh là của em!

**************

Sáng hôm sau, Đoàn Dương Phong mới trở về. Anh thật không dám nhìn mặt Thiên Nhã hay bà Mười, đặc biệt, cảm giác thất bại trước Thái Uy Vũ khiến anh như muốn chết đi cho rồi. Cả đời anh, ngu ngốc không biết bao nhiêu lần, nhưng ngu ngốc nhất chính là để ả tiện nhân kia có cơ hội lừa gạt mình. Trong đầu anh, không ngừng ghê tởm cái vẻ khóc lóc vô cùng đáng thương, giả tạo của Thiên Hương sáng nay.

– Phong! Anh phải có trách nhiệm với em!

Đêm qua, anh có thể lên giương với hạng phụ nữ này sao? Quá kinh tởm! Thiên Nhã sau này biết chuyện, chắc sẽ hận anh mất.

Bà Mười trực sẵn ở cổng chờ anh, vẻ mặt bà vô cùng thất vọng:

– Phong! Hôm qua, cậu đã đi đâu vậy?

Anh né tránh ánh mắt bà, không trả lời.

– Cậu không muốn trả lời cũng không sao? Cậu vào xem Thiên Nhã đi! Xem vợ cậu đi! – Bà Mười nói, nước mắt rưng rưng.

Trái tim anh thắt lại, Thiên Nhã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ vì anh lạnh nhạt với cô một chút, có thể khiến cô đau lòng khóc lớn vậy. Anh chạy lên phòng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Thái Uy Vũ, anh ta đang ôm vợ anh vào lòng. Không kìm nén nổi cơn tức giận thêm nữa, Thái Uy Vũ này quá đáng lắm rồi.

Dương Phong xông vào trong...

“Bốp...”

Nhưng anh chưa kịp nói câu nào đã bị Uy Vũ cho một đấm trời giáng. Dương Phong ngước mặt lên trừng mắt nhìn anh ta, lấy tay lau lau vết máu trên miệng.

– Sao anh dám...?

– Đồ khốn! Tôi không ngờ nhìn bề ngoài anh không đến nỗi nào mà có thể làm ra những chuyện kinh khủng, độc ác, tàn nhẫn đến như vậy! – Thái Uy Vũ cười khinh bỉ.

Dương Phong nghi ngờ Thái Uy Vũ biết chuyện gì đó. Rồi bất chợt, anh nhìn thấy dưới sàn nhà có những mảnh hình bị xé tan tành. Đó chẳng phải tấm hình anh chụp năm năm trước. Anh như vỡ lẽ. Thiên Nhã đã nhìn thấy chúng. Thiên Nhã đã nhớ ra tất cả.

Ngay lúc đó, bà Mười bước vào, giọng buồn bã:

– Xin lỗi! Cậu chủ, tôi đã nói hết tất cả cho bác sĩ Vũ!

Dương Phong sốc nặng, khụy gối xuống sàn, đau đớn ngắm nhìn cô gái của anh khóc lớn đến khàn cả giọng, gương mặt đầy vẻ ám ảnh sợ hãi, cả người lúc nào cũng run lẩy bẩy, hai tay ôm đầu, không dám nhìn ai cả, ngoại trừ Thái Uy Vũ, miệng liên tục kêu lên:

– Đừng...đừng mà...tránh xa tôi ra đi! Tránh ra!

Giọng anh nghẹn cứng, không nói lên lời, anh sợ mất cô hơn tất cả.

– Thiên Nhã! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!

– Đến nước này, anh có xin lỗi em ấy cũng vô ích. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đưa em ấy đi và chữa bệnh cho em ấy, ở cạnh anh, bệnh tình của em ấy càng tệ hơn thôi. Anh...làm ơn hãy ly hôn đi!

Anh nhìn Uy Vũ bằng đôi mắt đỏ ngầu, cười điên dại. Ly hôn sao? Anh ta có quyền gì bắt anh ly hôn? Dựa vào danh bác sĩ tâm thần vì muốn cứu chữa cho bệnh nhận ư? Anh ta là cái thá gì? Muốn cướp vợ anh sao?

– Cút...cút khỏi nhà tôi! NGAY LẬP TỨC!

– Nếu không có Thiên Nhã, tôi sẽ không đi đâu cả! – Thái Uy Vũ dõng dạc trả lời.

– Bây giờ anh không đi?

Thái Uy Vũ vẫn đứng đó, không trả lời, ánh mắt đen kịt.

Sức chịu đựng của Dương Phong đã vượt qua giới hạn, anh nắm lấy cổ áo Uy Vũ, lôi anh ta ra ngoài, đấm tụi bụi. Thái Uy Vũ cũng không chịu thua, anh ta phản công lại. Họ hoàn toàn không để ý tiếng khóc của Thiên Nhã đã ngưng từ lâu.

Giữa lúc hai người đàn ông đánh nhau, bà Mười nước mắt lưng tròng, tá hỏa chạy ra:

– Thiên Nhã...Thiên Nhã bị ngất xỉu rồi! Hai người dừng lại đi! Phải đưa cô ấy đi bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.