Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 23: Chương 23




Giây phút được Dương Phong ôm vào lòng, cả thế giới với Thiên Nhã như bừng sáng hẳn lên. Ở cạnh anh, cô luôn cảm thấy được an toàn hơn cả. Đó là lí do tại sao trong quãng thời gian tăm tối của cuộc đời kia, cô lại tin tưởng anh đến vậy, ngay cả khi bị anh thất hứa, lừa gạt lên giường vẫn bám theo anh. Cô giờ không còn ai, ngoài anh.

– Dương Phong!

– Có chuyện gì sao? – Anh đang cắm mặt vào đống giấy tờ trên bàn làm việc.

Cô khép nép đứng trước mặt anh, hỏi nhỏ:

– Anh là yêu tôi mới lấy tôi! Đúng chứ?

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô đắm đuối, miệng khẽ nhoẻn cười:

– Em nghĩ xem! Những gì anh làm cho em chưa thể hiện rõ sao?

Hôm qua, anh đã nói cô nghe tất cả những gì anh giấu cô từ trước đến giờ, kể luôn cả mối thù không độ trời chung của anh với ba cô. Nghe xong, Thiên Nhã suy nghĩ rất nhiều. Trước đây, cô luôn oán trách anh vì chuyện năm năm trước. Nhưng giờ cô đã hiểu, cảm giác mất đi tất cả thật sự rất tồi tệ, chẳng trách anh lại điên cuồng đến vậy. Huống hồ, bây giờ, anh quả là rất rất tốt với cô, tốt hơn ba cô rất nhiều.

– Nếu vậy tôi cho phép anh làm chồng tôi! Từ nay, tôi...em sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt!

Mặt cô đỏ như tôm luộc, nóng bừng hết cả lên, vừa ngắt lời là lập tức chạy ra khỏi phòng anh.

Còn anh, đối mặt với sự ngông cuồng của vợ mình, chỉ biết phì cười. Cô sẽ không bao giờ hiểu, mặc kệ cô có cho anh quyền làm chồng cô hay không, cô vẫn phải có nghĩa vụ làm vợ anh.

Ngày hôm sau...

– Thay đồ đi! Thiên Nhã!

Dương Phong từ dưới nhà ra lệnh cho cô.

– Làm gì?

– Đi thăm mộ mẹ!

Hai mắt cô long lanh:

– Thật á?

– Thật chứ? Anh gạt em làm gì?

Nghe xong, cô mừng như Tết, vội chạy vào phòng nhanh chóng thay đồ. Cô mong chờ điều này từ lâu lắm rồi, chỉ là không dám nói với anh, sợ anh biết cô buồn, sẽ lo. Nhưng không cần cô nói, anh cũng hiểu. Bất cứ điều gì cô suy nghĩ, anh đều đoán được.

************

Mẹ cô được an táng tại nghĩa trang Bình Viên ở vùng ngoại ô, cách không xa thành phố. Đến nơi, họ mang theo một bó hoa cúc trắng lớn tặng bà Quyên.

Đặt bó hoa xuống mà đôi mắt Thiên Nhã rớm lệ. Cô ngắm bức ảnh mẹ trên bia mộ. Bà ấy đang cười, nụ cười vẫn hiền từ như ngày nào. Cuối cùng, cô cũng có thể thắp một nén nhang cho bà, nói bà biết cô giờ đang sống rất tốt, để bà yên tâm nhắm mắt mỉm cười nơi chín suối.

– Mẹ! Thiên Nhã bất hiếu về với mẹ rồi đây!

Dương Phong tiến đến trước bia mộ:

– Mẹ yên tâm! Con sẽ đối xử tốt với Thiên Nhã, đồng thời bắt những kẻ kia phải chịu tội!

Không khí đang u buồn bỗng bị phá tan bởi giọng nói yếu ớt của một người đàn ông:

– Cứu...cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với!

Hai hàng nước mắt của Thiên Nhã ngưng lại, cô nhìn thấy lấp ló sau mộ mẹ cô là một người đàn ông trung niên máu me đầy người, hình như bị trúng đạn đang đưa tay cầu cứu cô.

– Dương Phong! Anh nhìn kìa! – Cô chỉ tay về phía người đàn ông.

Anh lập tức chạy đến chỗ ông ta.

– Này! Ông không sao chứ?

Chưa kịp trả lời anh thì ông ta đã ngất lịm đi.

– Chúng ta đưa ông ấy đến bệnh viện đi! – Thiên Nhã hối thúc anh.

Thế là anh và cô dìu người đàn ông đó lên xe, cấp tốc tới bệnh viện cấp cứu.

Ông ta bị thương khá nặng, phải ở trong phòng cấp cứu tận mấy tiếng đồng hồ. Bác sĩ chẩn đoán ông ta bị trúng hai phát đạn ở chân và bụng. Trên người đầy vết thương, chắc đã bị đánh đập rất dã man. Nếu chậm một chút nữa thôi, chắc ông ta đã về hầu trời với tổ tiên.

Thiên Nhã đứng cạnh giường bệnh của ông ta, ngắm nghía kĩ gương mặt này, có chút quen thuộc, hình như đã gặp ông ta ở đâu đó rồi.

– Thiên Nhã! Ông ta đẹp trai hơn anh sao? Ngắm ông ta hoài vậy?

Cô liếc anh, giọng mỉa mai:

– Dù ông ta có xấu hơn anh thì...thà ngắm ông ta, còn hơn ngắm anh! – Ánh mắt cô lại chuyển dần về phía gương mặt người nằm trên giường – Ông ta nhìn rất quen mắt. Hình như em từng gặp ông ấy!

– Thôi được rồi! Chuyện gì cũng chờ ông ta tỉnh dậy rồi tính sau! Chúng ta về thôi, bà Mười đang chờ cơm. Khi nào ông ta tỉnh, bệnh viện sẽ thông báo.

Cả hai người họ rời khỏi bệnh viện sau đó.

Ở nhà, bà Mười đã dọn sẵn cơm chờ vợ chồng anh về ăn. Bà có cảm giác mình không phải là người giúp việc nhà này nữa. Bây giờ, bà giống như một người mẹ của cả Thiên Nhã và Dương Phong, ngày ngày dọn dẹp chốn bình yên này chờ họ về.

– Hai người về rồi sao? Thiên Nhã! Hôm nay, con vui chứ?

Cô mỉm cười:

– Vâng! Con cảm thấy vui lắm bà ạ! Lát hồi, bà ngồi xuống ăn cơm với con luôn nha!

– Thiên Nhã! Bà chỉ là...

Bà Mười chưa kịp dứt lời, Dương Phong đã lên tiếng:

– Bà không cần quan tâm đến tôi. Lời Thiên Nhã là mệnh lệnh tối thượng trong nhà này!

Vậy là họ ngồi xuống cùng ăn cơm, thân tình và ấm áp đến nỗi bà Mười muốn rớt nước mắt. Bà không có cháu chắt gì, lúc nào cũng tủi thân già cô đơn không ai chăm sóc. Hai người họ khiến bà có thể sống với chút hương vị gia đình mà bấy lâu nay bà luôn hằng mong.

Sau bữa cơm trưa, Dương Phong lại cắm cúi với công việc và công việc. Anh nhất định hoàn thành cho xong để tối nay có thì giờ “hành hạ phụ nữ“.

Còn cô không ngủ được, bèn ngồi xuống cái ghế đá dưới gốc cây trước cổng nhà hóng gió.

– Thiên Nhã! – Thái Uy Vũ từ đâu đi tới đứng trước mặt cô.

– Ủa! Là anh sao?

Cô chưa kịp nói thêm vài câu thì Thái Uy Vũ đã quỳ xuống trước mặt cô:

– Anh xin em! Xin em! Hãy giúp Thủy Tiên, à không...Thiên Hương! Anh biết em rất hận con bé, nhưng hãy vì anh mà giúp con bé được không?

Giúp Thiên Hương! Cô sao có thể? Những gì cô ta làm với cô đã đi quá giới hạn của một con người rồi. Ngay cả mẹ cô, Thiên Hương cũng hãm hại thì cho dù có cho cô ta hàng ngàn cơ hội cũng sẽ chỉ trở về con số không thôi.

Thiên Nhã đứng phắt dậy:

– Anh đứng lên đi! Chuyện này là không thể! Tha thứ cho cô ấy có khiến mẹ em sống lại được không?

Thái Uy Vũ vẫn nhất quyết không đứng:

– Chuyện này không liên quan Thiên Hương! Hôm qua, anh đến tìm vài người bạn cũ của con bé, lần tìm đến quán bar con bé từng làm việc. Anh mới biết bao lâu nay con bé đã sống cực khổ thế nào! Em sinh ra trong một gia đình giàu có nên em sẽ không biết cảm giác phải đi tiếp khách kiếm tiền cực khổ thế nào. Ngày trước, thi thoảng gia đình anh vẫn nhận được một khoản trợ cấp từ một người giấu tên. Nhờ nó mà anh học hết được đại học. Anh chắc chắn là con bé, con bé đã gửi về nhà.

Lòng cô có chút gợn sóng. Những lời Thái Uy Vũ nói về Thiên Hương khiến cô xiêu lòng. Hóa ra, Thiên Hương cũng từng là con người.

– Vậy giờ anh muốn em làm gì mới chịu đứng lên!

– Giờ anh chỉ xin em, đến gặp ba em, xin ba em tha cho con bé! Chỉ cần ông ta buông tha cho Thiên Hương, anh sẽ chăm sóc con bé cẩn thận, không để con bé làm hại ai khác nữa!

Đi gặp ba? Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại ông ấy sau khi khỏi bệnh. Những lời nhẫn tâm, độc địa ông ta từng rót vào tai cô, nghĩ đến mà xót cả ruột gan. Trong mắt cô, ông ta từng là người cha tuyệt vời nhất, từng là thần tượng cô hâm mộ nhất. Thế nhưng, chỉ vì sợ mang tiếng xấu, ông ta sẵn sàng gạt bỏ cô, thậm chí khiến mẹ tức chết. Nếu giờ gặp lại ông ta, cô thật không biết phải đối mặt ra sao nữa?

– Anh đứng lên đi!

Hai gối của Thái Uy Vũ đã mỏi nhừ:

– Nếu em không đồng ý, anh sẽ không đứng lên!

– Được rồi mà! Em đi với anh! Ngay bây giờ!

_______________________________________

Hehe, để mấy nàng mòn mỏi chờ mong rồi, chap mới nóng hổi đây nghen:vvv 50vote tui đăng chương 24 nha, ủng hộ đi nàoooo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.