Chín giờ ba mươi phút sáng, Dương Phong gặp được kẻ chỉ đường tại đầu hẻm X. Hắn bịt mặt kín mít, lái xe máy, vẫy tay ra hiệu cho anh đi theo hắn.
Con đường đến nơi trao đổi người ngoằn nghèo, phải đi qua mấy con đường lớn lẫn đường nhỏ. Chắc chắn hắn đang cố tình đi vòng vèo để anh không kịp nhớ đường.
Kẻ chỉ đường dừng hẳn lại trước một con đường đất nhỏ nằm giữa một khu rừng nói:
– Xuống xe, đi bộ theo tao!
Theo lời hắn, anh và Lý Hùng xuống xe, bước theo chân kẻ kia.
Phía trước xuất hiện một căn biệt thự hạng sang lấp ló xuất hiện sau tán cây. Nghe đồn, Hoàng Trung rất thích sống ở những nơi như thế này, quả không sai!
Trong khi anh đang dần tiến vào xào huyệt của Hoàng Trung, bên ngoài khu rừng, Thái Uy Vũ cũng lái xe đến kịp, phía sau còn dẫn theo một vài chiến sĩ cảnh sát phục kích.
Vì không thể đánh động Hoàng Trung nên anh ta xuống xe đi bộ luôn.
“Soạt...“. Một tiếng động nhỏ khẽ phát ra từ cốp xe sau. Nhưng Thái Uy Vũ không mấy quan tâm, nó đối với anh ta không đáng quan trọng hoặc cũng có thể là anh ta nghe lầm.
– Thái Uy Vũ! Giờ cậu muốn ở lại đây hay đi theo chúng tôi! Sẽ rất nguy hiểm! – Một viên cảnh sát gọi.
– Vâng! Tôi nghĩ tôi sẽ đi theo các anh! Dù gì ngoài Dương Phong ra, tôi là người nắm rõ kế hoạch nhất!
Nói rồi, Thái Uy Vũ lập tức tiến vào khu rừng hành động cùng bọn họ.
*************
Bên trong khu rừng, Dương Phong và Lý Hùng đã tiến sát đến cổng căn biệt thự. Ở đó, Hoàng Trung đã trực sẵn. Có đến chục kẻ áo vest đen đứng chung quanh bảo vệ. Tình hình thực sự không khả quan chút nào.
– Dương Phong! Chào mừng mày đã tiến sát đến ngưỡng cửa địa ngục! – Ông ta cất giọng, tay thủ sẵn một khẩu sung.
– Thiên Nhã đâu?
– Chờ chút!
Hoàng Trung ra lệnh cho hai tên đàn em vào trong biệt thự. Một lát sau, Thiên Nhã ốm yếu xanh xao của anh bước ra ngoài.
– Dương Phong!
Anh thoáng thấy nụ cười đến sung sướng của cô khi nhìn thấy anh, xót xa trong lòng. Cô đang mang thai, là mang thai đó, cơ thể tiều tụy như vậy, làm sao nuôi nổi tiểu thiên thần trong bụng đây.
Lý Hùng quan sát kĩ gương mặt nhăn nhó của anh, coi bộ đã đến lúc ông ta phải báo đáp ân huệ cứu mạng lớn lao này rồi.
– Hoàng Trung đại ca! Tôi đã đến đây rồi! Ông mau thả cô Thiên Nhã ra đi! Chỉ cần thả cô ấy ra, tôi lập tức tự sát trước mặt ông!
Dương Phong quay mặt sang nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Lý Hùng. Anh bảo ông ta giúp anh giải cứu Thiên Nhã, không nói bắt ông ta phải chết vì anh.
– Lý Hùng...ông...
– Không sao? Cậu yên tâm! Tôi sẽ cứu vợ con cậu!
Phía bên kia, Hoàng Trung dí súng vào đầu Thiên Nhã:
– Bọn mày tưởng tao ngu chắc! Nếu muốn cứu con Nhã, Lý Hùng, mày phải bước tới chỗ tụi tao trước, rồi tao khắc sẽ thả người.
Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong đầu Hoàng Trung nghĩ, chỉ cần Lý Hùng bước chân đến gần, ông ta lập tức nổ súng giết chết, còn bọn đàn em sẽ giải quyết Dương Phong. Vậy là coi như mọi chuyện kết thúc.
Phút giây hồi hộp nhất cũng đến, Lý Hùng bước từng bước nặng nề, dò dẫm lên phía trước.
Bên kia, Hoàng Trung cũng từ từ hạ khẩu súng xuống, để Thiên Nhã đứng dậy, rồi đẩy cô về phía Dương Phong.
Hai bên cứ bước dần dà đến gần nhau như thế.
Cho đến khi đôi tay rướm máu hôi tanh của Hoàng Trung không còn chần chừ được nữa, định chĩa súng bóp còi bắn chết Lý Hùng thì...
– Cảnh sát đây! Tất cả giơ tay lên!
Giọng nói đanh thép của những người phục kích cùng tiếng súng xung quanh rừng vang lên khiến Thiên Nhã giật mình té xuống. Còn Hoàng Trung thì hoảng loạn cực đại. Chết tiệt! Dương Phong dám phản bội ông ta. Trong lúc sợ hãi không biết phải làm gì, ông ta chạy tới túm lấy cổ Thiên Nhã, chĩa súng vào đầu cô, bắt cô làm con tin.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp hành động. Đặc biệt là Dương Phong, anh ôm đầu như muốn điên vì đám cảnh sát. Làm ơn đi! Không phải đã nói Lý Hùng đã mặc sẵn áo chống đạn rồi sao? Chỉ cần chờ Thiên Nhã chạy kịp đến chỗ anh nữa thôi thì họ có thể lao ra bắt sống Hoàng Trung. Thái Uy Vũ truyền đạt thông tin cho đám cảnh sát đó kiểu gì vậy!
– Thái Uy Vũ! Anh đang làm cái quái gì vậy hả?
– Xin lỗi! Dương Phong! Phía cảnh sát manh động quá! Họ không chịu nghe lời tôi! Họ nói nếu không hành động, cả anh và Lý Hùng đều sẽ chết!
– Vậy còn vợ con tôi thì sao đây?
Thái Uy Vũ ngạc nhiên nhìn anh:
– Anh nói sao? Vợ con...Thiên Nhã có thai?
“Pằng“. Tiếng súng đanh thép tàn bạo của Hoàng Trung vang lên chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người, cứa vào ruột gan Dương Phong. May thay, là ông ta chỉ bắn lên trời để hù dọa đám người xung quanh tản ra.
– Các người tránh ra! Nếu không tao bắn chết nó! – Vừa nói ông ta vừa dí nòng súng vào đầu Thiên Nhã.
Cô bây giờ cũng hoảng loạn không kém Hoàng Trung, cô không thể chết, cô phải sống vì đứa con trong bụng, vì anh, vì gia đình nhỏ của họ.
– Phong! – Mắt Thiên Nhã đỏ hoe tràn đầy tuyệt vọng, miệng mếu máo gọi tên anh.
Hoàng Trung bắt đầu men theo con đường ra bên ngoài khu rừng. Cũng may ông ta đã liệu trước tình hình này mà chuẩn bị máy bay riêng trốn sang Los Angeles. Chỉ cần có thể ra đến bìa rừng là có thể lái xe chạy trốn đến sân bay. Đám cảnh sát có nhanh đến mấy cũng không bắt được ông ta.
Mọi người ai nấy đều hồi hộp, lo lắng đến nghẹt thở, theo dõi từng bước chân của ông ta.
– Hoàng Trung! Ông bình tĩnh đi! Mau thả Thiên Nhã và đi đầu thú, ông sẽ nhận được sự khoan hồng từ pháp luật! – Dương Phong lên tiếng.
Nhưng có nói bao nhiêu, Hoàng Trung cũng không nghe lọt tai, ông ta quát lớn:
– Mày tưởng tao ngu chắc! Với những lỗi lầm của tao, không chung thân cũng bị xử chết.
“Pằng“. Khẩu súng trong tay một viên cảnh sát đứng đằng sau Hoàng Trung bị cướp mất ngay tức khắc, đến anh ta còn không kịp há nổi miệng nói câu nào.
Người vừa bắn súng hét lên:
– Hoàng Trung! Ông tới số rồi! Chết đi!
Hoàng Trung hai mắt trợn tròn, ngoảnh mặt lại, căm phẫn nhìn kẻ vừa cho ông ta một phát đạn giữa lưng, hận không tả xiết.
– Con khốn! Thiên Hương...mày...
Phải! Người đó chính là Thiên Hương. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, ai cũng không kìm nổi cảm xúc mà im thin thít nhìn theo cô gái với khẩu súng trong tay.
Thái Uy Vũ chỉ mới đưa một ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô em gái của mình, tự hỏi không phải Thủy Tiên bị bệnh tâm thần, sao bây giờ có thể cư xử bình thường đến thế thì...
“Pằng“. Một phát súng tiếp theo vang lên, Thiên Hương ngã xuống, mau me tuôn ra. Phát súng trả thù của Hoàng Trung đã kết liễu cõi đời của cô, cũng như cuộc đời của ông ta.
Nhân cơ hội đó, Dương Phong nhanh chóng chạy đến, đá Hoàng Trung ra khỏi Thiên Nhã, thành công cứu được cô. Các chiến sĩ công an cũng lao tới, tóm gọn Hoàng Trung. Lúc ấy, ông ta chỉ kịp đưa tay chỉ mặt Dương Phong, lẩm bẩm câu gì đấy, rồi tắt thở, chết không nhắm mắt.
Thiên Nhã thấy cảnh này, nước mắt cứ trào ra, nghẹn lòng. Ba cô đã ra đi rồi sao? Người cha lúc nhỏ vẫn thường dắt cô đi dạo, mua kẹo cho cô đã không còn thật rồi. Cho dù ông ta có làm bao nhiêu việc xấu, thậm chí hãm hại cô đi chăng nữa, ông ta vẫn là ba cô. Thấy cảnh ông ta nằm bất động trên đất, cô làm sao không đau đớn, xót xa.
– Thiên Nhã! Không sao rồi? Đừng khóc nữa! – Dương Phong ôm cô vào lòng dỗ dành.
Còn Thái Uy Vũ, anh chạy đến chỗ đứa em gái đang hấp hối, chỉ còn chút hơi thở cuối cùng của mình, lạnh thắt ruột gan:
– Tiên! Sao em ngốc vậy hả?
Thủy Tiên mỉm cười, gặng nói từng chữ:
– Anh hai! Anh là bác sĩ tâm lí tồi! Em chỉ là giả điên thôi mà anh cũng không biết! – Hai tròng mắt cô đỏ hoe – Em vốn nghĩ chỉ cần giả điên giống Thiên Nhã trước đây để trốn tránh mọi tội lỗi mình đã gây ra, nhưng em thực sự không thể làm vậy. Hằng đêm, hình ảnh bà Quyên chết không nhắm mắt luôn giày vò em, đứa con đã chết của em khóc lóc tìm em. Vậy nên, em phải chuộc lỗi, em phải giết chết Hoàng Trung.
Thái Uy Vũ lúc này mới chợt nhớ ra cái tiếng sột soạt phát ra từ cốp xe sau anh nghe được lúc mới đến đây. Thì ra đó là Thủy Tiên, cô đang trốn ở trong đấy. Chắc chắn mấy lần anh nói chuyện với Dương Phong qua điện thoại về kế hoạch giải cứu Thiên Nhã, cô đều nghe trọn. Nên mới nhân lúc anh không để ý, trốn vào cốp xe sau của anh, theo anh đến tận đây.
– Thủy Tiên! Đáng lẽ em phải để anh bắn chết ông ta mới phải!
– Không! Em mới là người đó. Anh hai à? Hiện tại, em thấy lòng mình rất thanh thản và hạnh phúc. Em chưa bao giờ thấy vui thế này!
Hai mắt Thủy Tiên đã trực nhắm lại, bàn tay khẽ buông lỏng. Trước khi thở hơi thở cuối cùng, vẫn gắng gượng nói với Thái Uy Vũ:
– Anh hai! Em là...là...Thái Thủy Tiên!
Nói rồi, nhịp đập trái tim của cô dừng lại hẳn, cô đã trở về với cát bụi vĩnh hằng. Cuối cùng, cô cũng thể là một con người thực sự.
– Thủy Tiên! – Thái Uy Vũ hét lên, tiếng hét hòa vào tiếng nấc đến nghẹn lòng.
Những người xung quanh vẫn chưa hết bàng hoàng với mọi chuyện vừa xảy ra. Tất cả sự việc vừa diễn ra đúng là bi kịch!
Lý Hùng tự giác đưa tay cho một cảnh sát còng vào, nói muốn tự thú.
Bấy giờ, chỉ còn lại nỗi đau, nỗi mất mát người thân, những giọt nước mắt bao trùm cả khu rừng.
_____________________________
- Mai là phần kết rồi nha. Thả sao cho tui đi nà~