An Hảo đang ăn trưa và gọi điện thoại cho bà Lâm
Uyển. “Mẹ, khi nào mẹ về ạ? Chuyện phức tạp lắm
à” An Hảo hỏi.
“Không có, không có, mẹ đang ở nhà dì Tâm, mấy
ngày nữa sẽ về.” Bà Lâm Uyển nói qua đầu bên kia
điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại. Nhớ lại ngày trước, dì Tâm là
dì của nhà họ An, bà Lâm Uyễn đối xử với bà ấy như
chị em trong nhà, bây giờ chỉ còn dì Tâm vẫn liên lạc
với chúng tôi. Nghĩ đến đây, đôi mắt An Hảo tối sầm
lại, mỉm cười cay đắng.
An Hảo đứng dậy đi vào bếp rửa bát. Sau khi nhìn
qua nhà mình một lượt, cô quyết định xắn tay áo và
buộc tóc lên, dọn dẹp nhà cửa một lượt.
Sau khi dọn dẹp xong, An Hảo ngã gục xuống ghế
sofa, xoay xoay cổ tay. Không ngờ làm việc nhà lại
mệt như vậy, không biết có nên xem xét đổi ngôi nhà
lớn này đi không?
Vừa nghĩ tới đây, chuông cửa liền reo lên. An Hảo
đứng dậy mở cửa, chỉ thấy hai người Hà Dịch Dương
và Mạc Lê đang xách rất nhiều túi.
“Sao hai người lại ở đây?” – An Hảo hỏi. Hà Dịch
Dương mỉm cười, nhắc cái túi trên tay lên và nói: “Em
xem này, anh với Mạc Lê đã mua rất nhiều thứ, muốn
tạo bắt ngờ cho em, nên không nói em biết.”
Mạc Lê mỉm cười và nói: “Coi như đây là ăn mừng
chúng ta nghỉ lễ!” An Hảo mỉm cười bất lực, nhanh
chóng cho hai người vào.
Ngay khi Mạc Lê bước vào cửa, cô ấy đặt đồ xuống
và nói: “Oa, An Hảo, nhà của cậu vừa to lại vừa sạch
sẽ nha.” An Hảo cười và nói: “Hai người đến thật đúng
lúc, tớ vừa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ xong.”
Hà Dịch Dương đặt túi xuống và hỏi: “Anh còn mua cả
bít tết, anh có thể mượn bếp nhà em dùng một lúc
không?”
An Hảo hơi bắt ngờ: “… Dạ, đương nhiên là được ạ.”
Hà Dịch Dương cởi áo khoác rồi mang nguyên liệu
vào bếp. An Hảo và Mạc Lê ngồi trên ghế sofa vừa ăn
đồ ăn vặt họ mua tới, vừa xem TV. An Hảo: “Không
ngờ Hà Dịch Dương lại biết nấu ăn, he he he.” Mạc
Lê: “Đúng vậy, không ngờ người đẹp trai như vậy lại
còn biết nấu ăn, quá ăn điểm rồi! Ha ha ha ha ha.”
An Hảo nhìn cô nàng mê trai, lắc đầu bất lực. Không
lâu sau, Hà Dịch Dương đã nấu xong. An Hảo và Mạc
Lê đi đến bàn ăn, “Được nha, trông rất đẹp mắt.” – An
Hảo gật đầu và nói. Hà Dịch Dương cười ngượng: “Có
ly rượu không? Anh có mang theo vài chai rượu
ngon.”
Mấy người họ ăn bít tết, uống rượu vang đỏ, cười
cười nói nói. An Hảo vốn nghĩ rằng kỳ nghỉ này khá
nhàm chán, nhưng nó lại vui hơn cô tưởng tượng.
An Hảo uống hơi say, lông mi cô nhấp nháy, khóe môi
cong lên và mỉm cười.
Hà Dịch Dương nhìn nụ cười của An Hảo, hô hấp khó
khăn, anh ta quay đầu, chạm vào đôi tai nóng bỏng
của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Lê đỏ ửng lên một chút,
cô ấy nói, “Hai người ăn mừng năm mới kiểu gì vậy…
Tớ không thích Tết Nguyên Đán một chút nào, họ đều
không thích tớ…”
An Hảo nhìn Mạc Lê, cô xoa tóc cô ấy rồi nói với Hà
Dịch Dương: “Cô ấy uống hơi nhiều rồi, anh đưa cô ấy
về nhà nhé.” Hà Dịch Dương gật đầu.
Hà Dịch Dương đỡ Mạc Lê lên, Mạc Lê sờ cằm Hà
Dịch Dương và nói, “Này này này, anh chàng đẹp trai
này, hức, anh đã có bạn gái chưa? Anh đẹp trai như
vậy, có muốn đi theo tôi không.”
Hà Dịch Dương ngay lập tức sững người, An Hảo
đóng băng trong hai giây sau đó cười lớn: “Ha ha ha
ha ha ha, anh bị quấy rồi kìa.” Hà Dịch Dương tối sầm
mặt ngượng ngùng nói: “Xem ra cô ấy thật sự uống
hơi nhiều rồi, ha ha ha… ”
An Hảo cười và giúp Mạc Lê mặc áo khoác, Hà Dịch
Dương đỡ Mạc Lê ra cửa.
“Cần thận chút nhé.” An Hảo nhìn Mạc Lê với một
biểu hiện không rõ ràng, cười trộm và nói. Khuôn mặt
của Dịch Dương tối sầm, anh đưa Mạc Lê đi.
An Hảo trở về phòng, đi tắm rồi nằm trên giường nghĩ
về những lời của Mạc Lê. Xem ra, mỗi người đều có
tâm sự của riêng mình.
Dù sao thì còn một thời gian nữa là hết năm rồi, còn
bài tập về nhà, đồ Tết và… Hả? Tại sao cô ấy đột
nhiên nghĩ tới Tống Từ Nhất, cô ấy bị điên rồi sao?
Lúc này đột nhiên điện thoại reo lên, dọa An Hảo giật
mình một cái. Chỉ là một cuộc điện thoại, chột dạ gì
chứ. An Hảo vuốt ve tim mình, nhấp một ngụm nước
và nhắc điện thoại lên. Thấy người gọi đến, cô phun
nước ra rồi ho lên vài tiếng, vội vàng trả lời điện thoại.
An Hảo bị sặc nước và ho. Trong điện thoại, Tống Từ
Nhất nói: “Sao em lại ho dữ dội như vậy?” Khi Tống
Từ Nhất nghe thấy tiếng ho của An Hảo, lông mày anh
ngay lập tức nhăn lại.
An Hảo ho và nói: “Không, không sao… khụ khụ.” Cô
không thể nói với anh vì cô quá kích động khi thấy
cuộc gọi của anh, nên cô mới bị sặc nước.
Ngay khi An Hảo nói xong, Tống Từ Nhất liền cúp
máy, An Hảo sững sờ. Người này gọi đến không nói gì
liền cúp máy rồi? An Hảo ho đến đỏ cả mặt, cô lại
nhanh chóng lấy nước, nhấp một ngụm thì mới dần
không ho nữa.
An Hảo nằm trên giường, cô cảm thấy thật kỳ lạ. Có
chuyện khẩn cấp sao? Nhưng muộn như vậy thì còn
có chuyện khẩn cấp gì? Không lẽ là phụ nữ…? Không lẽ…
“Aaaa, phiền chết đi được……” An Hảo vừa hét vừa
đá chân, sau đó cầm gối và đè lên đầu. Bỏ đi, nó
không liên quan gì đến cô, cô nghĩ mấy cái này thì
cũng chả có tác dụng gì…
Lúc này chuông cửa reo lên, An Hảo không có kiên
nhẫn, muộn như vậy rồi, ai thế chứ. Hà Dịch Dương
bọn họ quên đồ à? Ngày mai tới lấy sớm không được
sao, cô vừa nghĩ vừa sốt ruột mở cửa.
An Hảo mở cửa ra vừa định nói thì bắt gặp ánh mắt
của Tống Từ Nhất. An Hảo ngay lập tức sững sờ, mở
miệng mà không nói lời nào. Tống Từ Nhất nhìn An
Hảo và hỏi: “Sao vậy? Em biết anh sẽ đến à?”
An Hảo nhanh chóng trả lời: “Không, tại sao anh lại ở
đây?” Tống Từ Nhất hỏi: “Em vẫn còn ho à? Anh thấy
em ho có chút nghiêm trọng.”
An Hảo ngay lập tức hít thở khó khăn, anh ấy, anh ấy
nghe thấy mình họ thì liền tới đây? Người phụ nữ
đó… là mình? An Hảo có chút không biết nên làm gì,
khuôn mặt cô hơi nóng lên.
Cô gãi gãi tóc và nói, “Tốt, tốt hơn rồi…” Tống Từ Nhất
đưa chiếc túi trong tay cho An Hảo. Quan sát từ trên
xuống dưới An Hảo một chút, ngay lập tức mắt anh tối
sằm, cổ họng thắt lại, anh khàn giọng nói: “Sao đây?
Em mặc như vậy là đang muốn quyền rũ ai?”
An Hảo sững sờ, thấy bản thân chỉ mặc một chiếc áo
phông rộng, đủ dài để che đùi. Cô ngay lập tức đỏ mặt
và nói: “Em, em vừa mới tắm xong.” Tống Từ Nhất
nghe xong, mí mắt anh liền giật giật, đôi mắt càng trở
nên mơ hồ hơn.
Tống Từ Nhất nhìn An Hảo và nói: “Nhanh vào trong
đi, anh về đây.”
An Hảo nhìn ra đằng sau, thấy ghế sau xe có người.
Tống Từ Nhất giải thích một câu: “Đó là người lái xe,
chú Lý.” An Hảo gật đầu.
Tống Từ Nhất nói xong liền xoay người lái xe rời đi.
An Hảo vào nhà và nhanh chóng quay trở lại phòng,
quấn trong chăn. Sau khi ấm lên một lúc, cô ngồi dậy,
nhìn vào vật dụng trong túi, môi cô liền cong lên.
“Ha… Em trong mắt anh yếu đuối vậy sao…” An Hảo
cười rồi bỏ thuốc và xi-rô vào trong tủ. Hóa ra đây là
chuyện khẩn cấp của anh…
Trong xe, Tống Từ Nhất nhắm mắt ngồi ở ghế sau, cái
cổ và đôi chân trắng như tuyết ấy, cứ làm phiền suy
nghĩ của anh.
Chú Lý nhìn Tống Từ Nhất qua gương ô tô, tự dưng
ông ta trở nên tò mò về danh tính của An Hảo.
Chưa bao giờ có ai khiến cậu chủ muộn như vậy rồi
mà vẫn đi đưa thuốc, anh ta biết rất rõ tính khí của
cậu chủ nhà họ. Có vẻ như đó là một người rất quan
trọng…