Yêu Em Đến Tận Xương Tủy

Chương 34: Chương 34: Thi Đấu




Sau khi hai người trang bị đầy đủ hết mọi thứ, Bạch Nham nói: ”“Trượt vòng quanh được không? Đi bên kia

ba vòng?”

Hà Dịch Dương cảm thấy cũng được bèn gật đầu: “Có

thể.”

Mạc Lê khẩn trương nắm chặt tay, An Hảo rất hứng

thú nhìn xung quanh. Hà Dịch Dương quay đầu vẫy

tay, An Hảo khẽ hếch cằm, Mạc Lê lập tức vẫy tay, hô:

“Hà Dịch Dương, cố gắng lên!”

Thảm Thiện Vũ giơ tay, “Chuẩn bị! 3,2,1 bắt đầu!”

Cánh tay Thẩm Thiện Vũ rơi xuống, hai người lập tức

bay ra ngoài như mũi tên rời cung.

Lúc này, Hà Dịch Dương mới nhận thấy Bạch Nham

không đơn giản, cũng đúng, có thể nói ra chuyện thi

đấu thì nhất định phải có thực lực. Hà Dịch Dương

nhướng mày một cái, âm thầm tăng tốc.

Bạch Nham cảm giác được điều này, cúi người, cũng tăng tốc.

Thẩm Thiện Vũ thấy vậy, bèn đi tới bên cạnh An Hảo

và Mạc Lê, khoanh tay trước ngực, cười cười. Mạc Lê

hỏi: “Anh cười cái gì?”

Thẩm Thiện Vũ nhướng mày, nói với giọng điệu đầy

đắc ý: “Sợ rằng bạn của hai người phải thua rồi.”

Mạc Lê hỏi: “Sao anh biết? Còn chưa kết thúc đâu.”

An Hảo không nói gì.

Thẳm Thiên Vũ cong môi nhìn thẳng An Hảo. Bây giờ

anh ta càng ngày càng cảm tháy hứng thú, trượt tuyết

cũng trượt tốt như vậy, cô còn biết cái gì nữa đây?

Anh ta càng ngày càng hiều kỳ.

Mạc Lê nhìn hai người thi xong, mở to hai mắt, quay

đầu nhìn An Hảo: “Hà Dịch Dương…”

An Hảo mím môi một cái, không nói gì, Hà Dịch

Dương thế mà lại thua? Đây là điều mà cô không hề

nghĩ tới, xem ra Bạch Nham đó thật sự có thực lực.

Hai người đi tới, trên mặt Bạch Nham vẫn treo nụ cười

nhàn nhạt như cũ. Hà Dịch Dương cúi thấp đầu, tới

bên An Hảo, nói: “An Hảo, thật xin lỗi, anh thua rồi.”

An Hảo lãnh đạm nói: “Cái này thì có gì phải xin lỗi.”

Sau đó nhìn về phía Thẩm Thiện Vũ, “An Hảo, số điện

thoại di động là…”

Đôi mắt Thẩm Thiện Vũ sáng lên, vội vàng lấy điện

thoại di động ra, cười hì hì nhìn An Hảo.

Hà Dịch Dương thấy vậy, trong lòng bị cảm giác mắt

mát bao phủ, sao lại để thua đây, nhất định là An Hảo

rất thát vọng về mình rồi.

Mạc Lê thấy Hà Dịch Dương buồn bã không vui thì

nới: “Có phải anh vẫn không vui vì bị thua không, nó

chẳng qua chỉ là trò chơi thôi mà.”

Hà Dịch Dương nghe vậy thì vội vàng thay đổi sắc

mặt: “Ha ha ha, đúng, chẳng qua chỉ là trò chơi thôi.”

Mạc Lê cười một cái: “Anh có muốn dạy em trượt

tuyết không?”

Hà Dịch Dương nói: “A, được.” Sau đó quay sang nói

với An Hảo: “Anh đi dạy Mạc Lê trượt tuyết.”

An Hảo khoát tay một cái. Thẳm Thiện Vũ tiến tới gần

cô, hỏi: “An Hảo, nhà em ở đâu?”

An Hảo nhìn Thẩm Thiện Vũ, “Anh hỏi chuyện này làm

gì?”

Thẩm Thiện Vũ cười cười, nói: “Lát nữa anh có thể

đưa em về nhà.”

An Hảo lãnh đạm nói, “Không cần, bạn tôi lái xe tới.”

Thẩm Thiện Vũ vừa muốn hỏi tiếp nhưng lại nhìn thấy

cơ thể An Hảo trở nên cứng đờ, vẻ mặt cũng ngắn

ngơ. Sau đó cũng hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt cô.

An Hảo lấy lại tinh thần, bước tới hỏi: “Sở Hiên? Tống

Từ Nhất? Sao hai anh cũng ở đây?”

Sở Hiên nhìn Thẩm Thiện Vũ, nói: “À, tôi và anh Nhất

tới chơi một chút, thật là trùng hơn, cô đi với ai thế?”

Tống Từ Nhất nhìn An Hảo chằm chằm, An Hảo nuốt

nước miếng một cái, chẳng biết tại sao lại có chút chột

dạ, “A, tôi đi cùng Mạc Lê, còn có…”

“Sở Hiên!” Mạc Lê kêu, cô và Hà Dịch Dương đang đi

tới.

“Sao hai người cũng tới?” Mạc Lê hỏi Sở Hiên. Sở

Hiên nhìn Hà Dịch Dương, sắc mặt hơi đổi, nói: “Tới

chơi cùng anh Nhất.” Sở Hiên nghĩ đến hai ngày trước

có nói chuyện với Mạc Lê, trong lúc vô tình, Mạc Lê đã

nói muốn đi trượt tuyết với An Hảo, cậu bèn kéo Tống

Từ Nhất tới sân trượt tuyết, không nghĩ tới Hà Dịch

Dương thế mà cũng ở đây.

Tống Từ Nhất vừa thấy Hà Dịch Dương, sắc mặt trở

nên âm trầm, anh nhìn về phía An Hảo. An Hảo lập

tức cảm thấy áp lực lớn như núi. Thẳm Thiện Vũ thấy

Tống Từ Nhất nhìn An Hảo chằm chằm, nháy mắt

cảm giác nguy cơ tràn ngập đáy lòng, bèn trợn mắt

nhìn Tống Từ Nhất một cái rồi tiến lên đứng bên cạnh

An Hảo.

Tống Từ Nhất cảm nhận được ánh mắt này, lạnh nhạt

liếc nhìn Thẩm Thiện Vũ rồi quay ra lạnh lùng hỏi An

Hảo: “Em cũng thật nhiều bạn nhỉ?”

An Hảo nghe ngữ khí của Tống Từ Nhất như vậy thì

nói, “Em…”

Còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Thiện Vũ ngắt lời,

“Thái độ này của cậu là sao vậy?” Thẩm Thiện Vũ cau

mày hỏi.

Vẻ mặt Tống Từ Nhất trở nên hung ác, đáy mắt

nhuốm đầy sương lạnh, giọng nói lạnh như băng: “Mẹ

nó, tao hỏi mày?”

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên giương cung

bạt kiếm. Thảm Thiện Vũ bị nói như thế thì lập tức xù

lông, vừa định tiến lên đã bị Bạch Nham kéo lại, nói:

“Cậu ấy không có ác ý, nhưng cậu nói như vậy có

phải là có hơi quá đáng rồi không?”

Bạch Nham không khó để nhìn ra Tống Từ Nhất thích

An Hảo, đôi mắt anh cực kỳ lạnh, cả cơ thể đều toát ra

sự lạnh lùng hung ác. Nếu thật sự nồi lên xung đột,

Thẩm Thiện Vũ nhất định sẽ phải chịu thua thiệt.

Tống Từ Nhất hơi nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng,

“Cậu lại là ai?”

An Hảo vội vàng nói, “Không quen, chỉ vừa mới gặp

hai người họ thôi.” Nói xong liền quay ra nháy mắt với

Sở Hiên một cái.

Sở Hiên lập tức nhận được tín hiệu, bèn tiến lên kéo

Tống Từ Nhất, nói: “Đi thôi, chúng ta đi trượt tuyết.”

Tống Từ Nhất lạnh nhạt liếc qua An Hảo rồi quay

người rời đi, Sở Hiên chào hỏi một tiếng rồi cũng vội

vàng đổi theo.

An Hảo cảm nhận được ánh mắt vừa rồi của Tống Từ

Nhất, tim đột nhiên đau nhói.

Thẩm Thiện Vũ thấy Tống Từ Nhất đi rồi mới quay

sang hỏi An Hảo: “Sao cậu ta lại nói chuyện với em

như vậy? Cậu ta là ai chứ?”

An Hảo nhíu mày một cái, nói: “Xin lỗi, tính tình anh ấy

không được tốt, chúng tôi đi trước.”

Sau đó xoay người, Mạc Lê và Hà Dịch Dương cũng

đi theo.

Thảm Thiện Vũ còn chưa mở miệng, mấy người đã

quay người rời đi. Sau đó Thẩm Thiện Vũ quay đầu

hỏi: “Vừa nãy cậu kéo tôi làm gì?” Bạch Nham trả lời:

“Nếu quả thật xảy ra mâu thuẫn, tiểu mỹ nữ đó của

cậu chưa chắc sẽ giúp cậu.”

Thẩm Thiện Vũ suy nghĩ vài giây, mới vừa lúc đó, vẻ

mặt An Hảo quả thật khác thường, giọng nói cũng vậy.

Nhìn giống như có quan hệ không bình thường với

Tống Từ Nhất kia, nghĩ tới đây, Thẩm Thiên Vũ ném

mũ sắt xuống đất như muốn phát tiết.

Bạch Nham vỗ vai Thảm Thiện Vũ, nói: “Nhưng mà,

cậu không cảm thấy cái tên Tống Từ Nhất này rất

quen tai sao?”

Thám Thiên Vũ nghe thế liền nói: “Đừng nhắc đến tên

đó với tôi, vừa nghĩ đến là lại bực mình, quen tai cái

ram.

Bạch Nham không nói gì, nghĩ đến Tống Từ Nhất,

hừm… Là ai đây?

Bên nay, mấy người đổi quần áo xong, chuẩn bị rời đi.

Lúc đang muốn lên xe thì nhìn thấy hai người Tống

Từ Nhất và Sở Hiên.

Tống Từ Nhất nhìn An Hảo, môi mỏng khẽ nhấp, đôi

mắt vì ứ máu mà càng trở nên dữ tợn, hai tay nắm

chặt, giống như đang cố nhẫn nhịn điều gì.

An Hảo đối diện với ánh mắt của Tống Từ Nhất, chợt

ngắn người, há miệng một cái muốn nói gì đó nhưng

cuối cùng vẫn không được lời nào.

Tống Từ Nhất cười giễu một cái, xoay người rời đi, Sở

Hiên thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

An Hảo thấy nụ cười giễu cợt kia, đáy lòng lập tức

chua xót vô cùng, khó thở, cô nhìn bóng người đang

rời đi của Tống Từ Nhất, tay từ từ rũ xuống, cảm giác

vô lực sâu đậm tràn ngập khắp cơ thẻ.

Hà Dịch Dương nhìn An Hảo, tròng mắt tối sầm, nói:

“An Hảo, em vẫn ồn chứ?”

An Hảo lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái, miễn cưỡng

nở nụ cười, “Em có thể thế nào được…” Sau đó mở

cửa lên xe, ngồi ở phía sau nhìn ra ngoài cửa, đôi môi mím chặt.

Hà Dịch Dương siết chặt tay lái. Mạc Lê thấy cảnh

vừa rồi, có phải cô không nên cố ý tiết lộ tin tức cho

Sở Hiên không, tình huống xảy ra không giống cô

nghĩ. Mạc Lê nhìn Hà Dịch Dương, bàn tay dần nắm chặt.

Dọc theo đường đi, ba người ai cũng không nói lời

nào, mỗi người đều chìm trong tâm sự riêng của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.