Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh

Chương 5: Chương 5




5

Đột nhiên Tần Vy Vy gọi điện, bảo muốn gặp cô. Cô cũng ngờ ngợ nhận lời gặp mặt. Lần này về nước có 3 tuần, những người nên gặp thì vẫn phải đi gặp.

Quán cafe vắng tanh. Cô nhìn quanh quẩn vẫn không phát hiện Vy Vy ở đâu. Thế là cô đành một mình ngồi chờ nơi góc, thơ thẩn nhìn ra đường phố xa xa.

Cùng lúc này Phong Tử bước vào, lẩm bẩm:

- Kì lạ! Tần Vy Vy hẹn mình tới đây làm gì cơ chứ?

Hắn tần ngần nhìn quanh một lượt, phát hiện...

Cô mất kiên nhẫn gõ tay lên mặt đồng hồ. Nửa tiếng rồi! Vy Vy cho cô leo cây nửa tiếng rồi!

Cô thở dài đứng dậy. Con bé này! Nhất định cô sẽ mắng cho nó...một trận!

Cô thẫn thờ nhìn người trước mắt mình. Người đàn ông đó...

Phong Tử mỉm cười chát đắng. Đứng nhìn cô lâu như vậy rồi, sao hai chân vẫn còn run rẩy thế chứ?

Thấy thái độ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi kia, hắn không kìm lòng được mà thốt lên tiếng gọi sâu sắc:

- Nhiên!!!...

Hắn định nói gì đó nữa. Hình như là...

Anh nhớ em!

Kỳ Nhiên vịn vào chiếc ghế, cố làm cho mình dũng cảm hơn một chút:

- Chào anh, Phong tiên sinh!

3 chữ Phong tiên sinh vô cùng lạnh lẽo, làm trái tim hắn tựa như vỡ vụn ra thành trăm mảnh.

Cô lén thở mạnh để bản thân mạnh dạn hơn. Cô nở nụ cười khách sáo, bước ngang qua hắn như chưa hề quen biết.

Hắn níu lấy tay cô, giọng trầm khàn:

- Em...thật sự quên anh rồi sao?

Cô khựng lại, con tim lỡ làng một nhịp.

- Phong tiên sinh! Mong anh có thể giữ cho mình một chút tự...ưm...

Chưa kịp nói xong, hắn đã nhanh tay ôm lấy cô, thô bạo áp lấy môi mình xuống môi cô. Cô giãy giụa không ngừng. Nhưng...

Hơi ấm này, mùi hương này, sao vẫn có thể làm cô rung động một cách dễ dàng vậy chứ?

Sau một hồi dây dưa, hắn mới chịu buông cô ra. Kỳ Nhiên lấy lại ý thức, tức giận tát hắn một cái:

- Cái tên điên này! Anh dám cưỡng hôn tôi sao?

Hắn chạm vào vùng má đau rát, cười hời hợt:

- Cô có cần phải làm quá lên như vậy không? Chẳng phải ở phương Tây người ta chào hỏi nhau bằng nụ hôn sao? Hơn nữa vừa rồi cô cũng là tự nguyện, sao có thể gọi là cưỡng hôn chứ?

Cô câm nín, hốc mắt bắt đầu ứ nước. Đúng vậy! Nếu bị hắn cưỡng hôn 100 lần, cô cũng sẽ tự nguyện để hắn hôn đến 100 lần!

- Cô Kỳ! Với tư cách là một người...chồng cũ, liệu tôi có thể hỏi rằng, người đàn ông hiện tại có tốt hơn tôi ở điểm nào không?

Cô ngập ngừng không biết trả lời thế nào. Thì ra hắn vẫn rất để ý đến cô.

- Phong tiên sinh! Anh có thấy mình đã đi quá xa rồi không? Anh là người ngoài cuộc, không nên...

- Vậy nếu bây giờ anh nói anh yêu em, thì anh có thể thoát khỏi vai người ngoài không?

Hắn cắt ngang lời nói của cô, làm cô điêu đứng.

Anh nói anh yêu em...

Cô cười chát đắng, mắt đẫm lệ:

- Yêu tôi ư? Anh không có tư cách!

Nói rồi cô vụt chạy ra ngoài, để lại cho hắn một bầu trời rối bời và tâm tư.

Xin lỗi khi đã nói với anh những câu đó! Vì anh là người luôn cố gắng. Chỉ cần cho anh thấy một tia hi vọng, anh nhất định sẽ không bỏ cuộc!

Em nhất định, nhất định sẽ khiến anh không còn yêu em, thậm chí là không thể nào yêu em được nữa!

***

- Vy Vy! Sao em lại làm vậy?

Cô phẫn nộ nói với nó. Nó sợ hãi giải thích:

- Em...em xin lỗi! Em không cố ý...em chỉ muốn để hai người được nói chuyện rõ ràng...

- Nhưng chị không cần! Là chị không cần em phải ra mặt! Em hiểu không?

Cô giận dữ đập bàn, làm ly matcha mất đà rơi xuống vỡ tứ tung. Nó tái mặt, hốc mắt đầy nước:

- Em xin lỗi chị! Em xin lỗi chị! Em....aaaa

Đột nhiên cô vụt dậy tát nó một cái, còn lấy ly nước trà tạt thẳng vào người nó:

- Tôi cần cô can thiệp vào chuyện này sao? Tôi bảo cô đi làm như vậy sao? Cái con này! Mày nhận tiền rồi cũng chưa đủ phải không?

Nói rồi cô đánh tới tấp vào nó. Phục vụ chạy ra đỡ giúp mới có thể cản cô.

Đúng lúc này Phong Tử ở đâu chạy vào, xô ngã cô ra rồi ôm lấy Vy Vy:

- Tần Vy Vy! Cô làm sao vậy?

Cô nằm dài dưới đất, nhìn hắn ôm người khác mà nước mắt chảy đều. Đúng rồi! Quan tâm con bé và ghét cô đi! Đây chính là tất cả những gì cô muốn!

Vy Vy sợ hãi giải thích:

- Không! Tất cả là tại em! Tại em muốn hai người quay về bên nhau nên em mới dàn xếp cho 2 người gặp nhau! Là tại em! Chị ấy không có tội! Vô sinh không có tội!

Nghe nhắc đến hai từ vô sinh, hắn bàng hoàng. Còn cô lúc này vội vàng lấp liếm, đứng dậy tiếp tục đánh nó:

- Mày còn giải thích à? Mày còn dám nói tao thế à? Mày...

Phong Tử một lần nữa xô cô ra, lửa giận bốc đầy đầu.

- Đủ chưa? Các người làm vậy đủ chưa?

Bầu không khí rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ. Hắn bước tới túm lấy tay cô, bóp mạnh:

- Kỳ Nhiên! Ai cho phép cô, chạm vào người phụ nữ...của! tôi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.