2
“Ngày 3 tháng 2
Thành phố Roma, I-ta-li-a
Bầu trời mùa đông ở đất nước này khá dễ chịu. Nhưng đông mà! Gió thì vẫn rít trên mái nhà, nhiệt độ thì thấp, không khí ẩm ướt bao trùm cả một thủ đô đầm ấm. Buổi tối rất lạnh! Không biết có lạnh hay không, nhưng đối với một người con từ mảnh đất Châu Á bước qua đây, em thật sự cảm thấy lạnh lẽo. Lạnh tự đáy lòng, lạnh tự trong tâm hồn lạnh ra. Nếu bây giờ có anh bên cạnh, thật không thể nghĩ anh sẽ ôm em như thế nào, nhét chăn cho em ra sao. Thậm chí anh sẽ bắt em ngồi bên lò sưởi cả hàng giờ đồng hồ. Lúc đó em sẽ sợ, sợ mình biến thành món “người nướng mùa đông” mất!
Chỉ là đó mãi là một lo sợ vu vơ - một nỗi lo sợ cả đời này em không cần lo sợ.
Ở Giang Tô có lạnh lắm không? Mà anh đã mua áo ấm mới chưa? Cô vợ mới...có nấu món cháo đậu xanh cho anh ăn mỗi sáng không?
Em có thể đoán được câu trả lời. Dù là có hay là không, em vẫn rất muốn được quay về đó - về bên anh.
Phong Tử! Những đứa trẻ đã lớn chưa nhỉ? 4 năm rồi! Em đi 4 năm rồi! Anh là kẻ luôn cố gắng. Vì sự cố gắng đó, em nghĩ anh đã có đứa con thứ 2.
Em đã đi rất nhiều nơi để quên đi anh, quên đi những tháng ngày...”
“Reng...reng....reng...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm bầu không khí yên tĩnh trong nhà không còn nữa.
Cô gấp lại cuốn nhật kí đang viết dở, khẽ khàng nhấc máy:
- Chị Lan! Bên kia có việc gì sao?
Đầu bên kia có tiếng gió vút lành lạnh:
“ Đúng vậy! Tác phẩm của em làm họ cảm động, cho nên đã đồng ý cho em xuất bản nó thành sách. Hơn nữa...em còn có thể về lại Trung Quốc!”
Cô lập tức bật dậy, hỏi gấp:
- Em có thể về nước?
“Đúng vậy! Tiểu Nhiên của chị! Sau bao cố gắng, cuối cùng sách của em có thể xuất bản, không những vậy còn sẽ được nghỉ phép một thời gian dài nữa.”
Cô mỉm cười, nước mắt chực rơi.
4 năm đằng đẵng, cô chuyên tâm làm một tác giả viết truyện. 4 năm đằng đẵng, không biết có bao nhiêu tác phẩm bị trả về. 4 năm đằng đẵng, cô thức khuya dậy sớm, ngóng trông từng ngày đợi tác phẩm của mình được công nhận.
Cuối cùng, cô cũng làm được rồi!
Kỳ Nhiên hơi khựng lại, bàn tay nắm chặt lấy cái máy.
Có một chuyện...
***
- Mẹ! Đây là Trung Quốc sao?
Đứa trẻ hồn nhiên nắm lấy tay cô, từ từ bước xuống bậc thang dài. Đáy mắt cô lóe lên màn sương mỏng, trái tim như vỡ òa một lần rồi hai lần:
- Đúng vậy! Đây chính là Trung Quốc! Đây chính là quê hương của mẹ!
Cô con gái “3 tuổi rưỡi” cười hì hì:
- Thích quá thích quá!
Cô xoa đầu nó, thở phào:
- Được rồi! Chúng ta về khách sạn nào!
Nó vâng vâng dạ dạ, rất ngoan đi trước cô vài bước. Kỳ Nhiên mãi nhìn quanh nhìn quẩn, không để ý con bé đã lon ton chạy tút.
Tiểu Niệm đang chạy, đột nhiên đâm sầm vào một người. Nó ngã xuống đất, chân rớm máu.
Người kia vội đỡ nó lên, phủi sạch vết bẩn trên chân nó:
- Con gái! Con đi với ai? Sao lại lang thang một mình thế này?
Nó chỉ chỉ đằng sau:
- Mẹ đằng kia!
Người đàn ông mỉm cười, có ý dẫn nó đi tìm mẹ. Dường như cô gái bên cạnh hắn muốn nhắc nhở điều gì, lại không lên tiếng.
Lúc này cô đang hoảng hốt tìm nó. Nghe giọng của nó đằng xa, cô vội chạy lại, mừng rơn:
- Con bỏ đi đâu vậy? Con bỏ mẹ đi đâu vậy?
Tiểu Niệm cúi đầu, giọng thó thé:
- Con xin lỗi! Tại con phấn khích quá! Nhưng mẹ ơi! Có chú kia dẫn con đi tìm mẹ. Chú ấy đó!
Nói rồi nó lại chạy sang chỗ người kia đang đứng, níu níu tay:
- Chú! Mẹ con đó chú!
Nhìn theo hướng con bé vừa chỉ, phát hiện...
Chiếc túi xách trong tay cô không giữ vững mà rơi xuống. Hắn bất động, mí mắt co giật liên hồi.
Hình bóng người ấy - một người mà ta đã cố chôn sâu vào tim đột nhiên cuộn dậy như sóng trào. Xô bồ, mạnh mẽ, đập nát đi bức thành trì cuối cùng mà bấy lâu nay đã dày công xây dựng.
Hai người vô thức lên tiếng:
- Tiểu Nhiên!
- Anh Tử!
Cô đưa tay bịt môi. Người không muốn gặp, đến hôm nay lại tương phùng rồi!