Cứ như vậy mà cả buổi sáng Tô Hoài Dương cùng Âu Vãn Quân đều trải qua ở trên giường, đương nhiên……. Cũng không có phát sinh cái chuyện ‘cấm trẻ em dưới 18 tuổi’. Tô Hoài Dương một thân tình yêu được đáp lại, tự nhiên trong lòng sẽ tràn đầy vui mừng, ôm lấy Âu Vãn Quân không có ý định buông tay ; mà vết thương trên người Âu Vãn Quân vẫn còn đau nhức, cũng thực tự nhiên lười nhúc nhích, hơn nữa lúc này mùa đông rất khắc nghiệt, có nơi nào ấm áp hơn vòng tay ôm ấp của Tô Hoài Dương chứ ? Cứ như vậy liền ngoan ngoãn để mặc cho hắn ôm mình tựa trên giường.
Hai người ở trên giường trò chuyện câu được câu mất, Tô Hoài Dương không có nói chuyện sáng sớm hôm nay, Âu Vãn Quân cũng không có hỏi, nhưng trong lòng chắc hẳn đã biết. Sợ Tô Hoài Dương đi tìm thằng mập lại rước thêm phiền phức vào thân, Âu Vãn Quân lợi dụng tình hình này, cường ngạnh bắt Tô Hoài Dương hứa sẽ không đi trả thù mới yên tâm ; được ôm ‘giai nhân’ trong lòng, rồi còn được ‘giai nhân’ dùng ‘mỹ nhân kế’, Tô Hoài Dương đương nhiên đáp ứng hết thảy.
Giữa trưa, Tô Hoài Dương ra ngoài mua một chút thức ăn nhẹ cho Âu Vãn Quân, sau đó sẽ dẫn cậu đi bệnh viện để xử lí vết thương, ai ngờ Âu Vãn Quân có chết cũng nhất quyết không đi.
« Vãn Quân, nghe lời, vết thương của em tuy rằng tạm thời không có việc gì, nhưng nếu không xử lí tốt sẽ lưu lại sẹo đó. » Nửa quỳ trên sô pha, lôi kéo tay cậu, Tô Hoài Dương ôn nhu khuyên nhủ thằng nhóc lì lợm đang ngồi bên cạnh.
« Em không muốn. » Âu Vãn Quân quay đầu đi chỗ khác, có trời mới biết cậu có bao nhiêu chán ghét cái không khí làm cho người ta hít thở không thông trong bệnh viện.
« Nhưng mà anh lo lắng a, những vết sẹo kia lúc nào cũng sẽ nhắc nhở rằng anh là một thằng thất bại, là một thằng ngu xuẩn mới để cho người mình yêu nhất bị thương. » Hai tay Tô Hoài Dương nâng khuôn mặt Âu Vãn Quân lên, đôi mắt thâm tình tràn đầy thống khổ.
« Không….. » Âu Vãn Quân còn muốn nói cái gì đó, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi môi đã bị một đôi môi ấm áp khác đè lên.
Đôi môi phía trên nhẹ nhàng đem miệng Âu Vãn Quân mở ra, đầu lưỡi ôn nhu đảo qua hai cánh môi, Âu Vãn Quân giống như bị điện giật run rẩy cả người, nụ hôn này cùng nụ hôn lúc sáng sớm cảm xúc bất đồng, nụ hôn tràn ngập cường thế, cảm giác mãnh liệt làm đầu óc Âu Vãn Quân mất đi năng lực suy xét…………..
Cái lưỡi cường ngạnh dễ dàng mở đôi hàm răng, làm càn chui vào khoang miệng tìm kiếm đồng bạn của nó, quấn lấy cái lưỡi e lệ kia, cùng nhau chơi đùa, Tô Hoài Dương say mê mút vào, cảm giác ngọt ngào làm cho hắn muốn dừng cũng không dừng được. Âu Vãn Quân cảm thấy chính mình sắp tắt thở, một cỗ nhiệt khí từ từ tăng lên, chưa từng cảm nhận qua cái loại cảm giác mãnh liệt này làm cậu bối rối, cố ý đưa tay đẩy cái người đang ở trên thân mình, lại phát hiện hai tay không hề có một chút sức lực nào.
Một tay chế trụ đằng sau gáy của Âu Vãn Quân, một tay bắt lấy hai cổ tay đang chống trước ngực mình, Tô Hoài Dương ôm lấy Âu Vãn Quân vùi sâu vào sô pha hơn, phản ứng ngây ngô của Âu Vãn Quân làm cho khát vọng trong hắn khó kiềm lại nổi.
« Ngô……. » Âu VÃn Quân khó chịu phát ra tiếng rên rĩ, cậu cảm thấy chính mình thực sự sắp hôn mê rồi, cả người vô lực chỉ có thể tựa lưng vào ghế, hé miệng để Tô Hoài Dương yêu……….
Đợi đến khi Tô Hoài Dương cũng sắp tắt thở mới buông cậu ra, khuôn mặt Âu Vãn Quân đã đỏ bừng như sắp xuất huyết.
« Đi bệnh viện nha ? » Cố gắng kiềm nén xúc động muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận kia, ngón tay Tô Hoài Dương nhẹ nhàng xoa lên khóe mắt đã hơi vương lệ, ôn nhu hỏi lại một lần nữa.
Chắc hẳn đây mới chính là con người thật của hắn, Tô đại soái ca nay đã thăng cấp trở thành Tô đại sắc lang, thành công đưa Âu Vãn Quân vào bệnh viện khám, với sự uy hiếp là, nếu Âu Vãn Quân một lần trả lời ‘không đi’ thì hắn sẽ hôn như vậy một lần………..
Ở bệnh viện gây sức ép khoảng một tiếng đồng hồ, vừa chích lại vừa uống thuốc, hiệu suất làm việc kém, động tác lại quá chậm, làm cho Âu Vãn Quân nghẹn tức đầy bụng. Tô Hoài Dương dọc theo đường đi phải hống, phải dụ dỗ mới đem sắc mặt nhăn như khỉ của Âu Vãn Quân hòa hoãn đến khi về tới nhà, trong lòng sớm chửi rủa từ trên xuống dưới cái bệnh viện mấy lần. Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Tô đại sắc lang lại viện mọi lý do để được lưu lại qua đêm, mà lý do hợp lệ nhất chính là, tiện cho việc chăm sóc cậu. Qua một phen dây dưa lằng nhằng, vẫn bị Âu Vãn Quân đỏ mặt ném từ trong nhà ra ngoài, lúc này mới vẫy đuôi chó sói ngoan ngoãn quay về kí túc xá.
Ngày hôm sau, Tô Hoài Dương ở cổng trường đứng chờ Âu Vãn Quân, nhìn thấy cậu bình an vô sự đi đến trường, lại dặn dò một phen, mới an tâm vào học. Tuy rằng đã đáp ứng Âu Vãn Quân, nhưng Tô Hoài Dương vẫn tìm cơ hội lôi thằng mập ra nói chuyện.
« Đại ca, em sai lầm rồi, anh tạm tha cho em đi. » Thằng mập nơm nớp lo sợ nói.
« Tôi đã đáp ứng Âu Vãn Quân sẽ không đi tìm cậu, nhưng cậu phải nói cho tôi biết đám người kia là ai. » Tô Hoài Dương lạnh lùng nói.
« Em…….. Em cũng không biết a, đám người kia là em gặp ở trong sòng bài, bọn họ cầm tiền của em mới…….mới đến, em ngay cả tên cũng không biết a~ » Thằng mập khóc lóc kể.
« Sòng bài nào ? » Tô Hoài Dương hỏi.
« Gần…..gần rạp chiếu phim phía nam. »
« Được rồi, cậu có thể lăn, tôi cảnh cáo cậu từ này về sau, đừng tìm Âu Vãn Quân gây sự nữa ! » Tô Hoài Dương hí mắt nhìn về phía thằng mập.
« Nhất định, nhất định. » Thằng mập như được xá tội vội vàng đồng ý.
« Hoài Dương, cậu thật sự muốn đi sao ? » Hạ Lí để tâm hỏi.
« Ân, đừng lo lắng. Tôi biết chừng mực. Vào học thôi, » Tô Hoài Dương cười trấn an Hạ Lí.
Thật vậy chăng ? Hạ Lí có điểm bất an, hắn rõ ràng nhìn thấy tơ máu đầy trong mắt Tô Hoài Dương, có lẽ………. Hắn nên tìm người kia nói chuyện, hiện tại người có thể gây ảnh hưởng đến Tô Hoài Dương cũng chỉ có mình cậu thôi. Ra quyết định, Hạ Lí cũng đi theo sau Tô Hoài Dương vào lớp học.
Buổi chiều vào giờ luyện tập, tất cả thành viên đều có loại cảm giác thoải mái, nguyên lai, Tô Hoài Dương ‘áp suất thấp’ cùng Âu Vãn Quân ‘băng sơn ngàn năm’ bao phủ đội bóng gần như nửa tháng đột nhiên biến mất. Không chỉ như thế, mà trên mặt đội trưởng nhà mình còn tươi cười quá mức sáng lạn, làm cho mọi người đều cảm thấy rằng mùa xuân năm nay có phải đến quá sớm hay không ? Bất quá, không ai có cam đảm để đào bới nguyên do, tuy rằng bọn họ rất quan tâm đến vết thương trên người Âu Vãn Quân, nhưng đương sự không nói, bọn họ cũng không nhiều chuyện mà đi hỏi, không có xảy ra chuyện gì là được rồi, dù sao hai cao thủ ‘hoàng kim’ của đội bóng đã trở lại, đây là điều đáng mừng nhất của cả đội.
Chỉ có một mình Hạ Lí biết hết đầu đuôi câu chuyện mới ở một bên lắc đầu thở dài, xem ra Âu Vãn Quân không thể thoát được ma trảo của Tô Hoài Dương a, là phúc hay là họa, cũng chỉ có thể xem duyên số của bọn họ………
Nhìn thấy động tác hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, trong đầu Hạ Lí đột nhiên nảy sinh ra hai từ ‘hài hòa’, tựa hồ hai người này từ nhỏ hẳn là nên đứng cùng một chỗ với nhau.
« Ai ! Hôm nay cùng nhau đi ăn cơm ! » Luyện tập xong, Lâm Triết liền la lên với cả đội.
« Í ! Thằng nhóc nhà ngươi có chuyện gì vui sao ? Muốn mời khách ? » Lí Kì vừa vặn đi tới hỏi.
« Đương nhiên có việc vui ! Nhưng không phải là của em, em là nói chúng ta nên đi chúc mừng cặp đôi hoàng kim của đội đã phục hôn đi ! » Lâm Triết nói xong liền hướng Âu Vãn Quân nháy mắt.
Người nói vô tình, còn người nghe lại cố ý. Lâm Triết vừa nói xong làm Âu Vãn Quân xấu hổ bước nhanh vào phòng thay quần áo, từ sau lưng quan sát, cậu ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, Tô Hoài Dương nhìn Lâm Triệt cười tươi rồi cũng vội vàng chạy theo.
« Đây là có chuyện gì vậy ? » Lâm Triết khó hiểu.
« Lâm Triết a ! Bọn họ là đang ngượng ngùng a. » Hạ Lí bất đắc dĩ nói.
« Nhưng mà……….Bình thường cũng nói như vậy sao không thấy bọn họ xấu hổ, hôm nay mới nói có một câu như vậy lại xấu hổ ? » Lâm Triết vẫn còn khó hiểu.
« Được rồi, không phải cùng nhau đi ăn sao, còn không mau dọn dẹp, để tôi đi gọi bọn họ. » Không muốn bọn họ suy nghĩ nhiều, Hạ Lí đành phải lên tiếng giải vây.
« Tiểu Quân~~~ » Tiến vào phòng thay quần áo, Tô Hoài Dương liền giống như con bạch tuộc bò lên người Âu Vãn Quân.
« Anh…. » Âu Vãn Quân còn chưa nói xong, đã bị Tô Hoài Dương dùng miệng bá đạo ngăn chặn.
Phá được bức tường cấm kỵ, Tô Hoài Dương càng tỏ ra không kiêng nể gì, quá khứ đau khổ áp lực lúc trước không còn tồn tại nữa, chỉ cần một khi có cơ hội, hắn liền đem Âu Vãn Quân kéo vào trong lòng ngực, một phen âu yếm.
Hạ Lí vừa mới mở cửa bước vào phòng thay đồ chợt nghe thấy tiếng động bên trong, cẩn thận lắng tai nghe chỉ cảm thấy máu toàn thân đều vọt lên mặt ! Hai vị đại nhân này ! Muốn hôn cũng phải lựa chỗ chứ ? Vội Vàng lui lại vài bước, mới cố ý giương giọng thét lên, « Ai ! Hai người xong hết chưa, đi thôi ! »
Một hồi sau, Tô Hoài Dương cùng Âu Vãn Quân mới đi ra, chỉ thấy khuôn mặt Âu Vãn Quân so với thời điểm đi vào còn đỏ hơn, Tô Hoài Dương ở phía sau xoa xoa cánh tay đau nhức, trên miệng còn nhe răng cười bỉ ổi. Mọi người cảm thấy mờ mịt, đều quay đầu nhìn về Hạ Lí. Hạ Lí chỉ biết thở dài lần nữa, cảm thấy mới hai ngày thôi mà hắn gần như đem khí phổi thở ra hết, lão đại a ~~~~ cậu không thể tiết chế một chút được hay sao~~~~~