Chờ thời điểm bọn họ trở lại để chuẩn bị thi đấu, cả hai đội đã bắt đầu làm nóng người. Đội của trường trung học W ở bên này đang được đội phó Lí Kì hướng dẫn luyện tập ném bóng vào rổ, trái lại, đội của đối thủ ở bên kia cứ nhìn qua bên này, canh hễ cầu thủ bên này ném vào rổ bị hụt lại cười hô hố lên. Sự giễu cợt đối thủ thi đấu của bọn họ khiến cho phần đông các cổ động viên phản cảm.
Lúc này, Phương Hồng đang luyện tập bị sự ồn ào của bọn họ ảnh hưởng, ném trật quả bóng ra ngoài. Phương Hồng vội vàng đuổi theo, nhặt bóng xong tính quay về đội thì bỗng nhiên, một bóng đen chắn trước mặt.
Phương Hồng vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy người kia một tay chống hông, một tay đang xoay tròn quả bóng trên ngón trỏ. Người nọ nhìn thấy khuôn mặt Phương Hồng rất thanh tú, cảm thấy hứng thú nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè không đều, giống như con chó điên đói khát. Hơi thở sặc mùi nguy hiểm làm cho Phương Hồng không khỏi lùi về sau từng bước, người nọ đột nhiên ném quả bóng đang cầm trong tay về phía xa, rồi mãnh liệt đoạt lấy quả bóng của Phương Hồng, hành động bất thình lình làm cho Phương Hồng sợ đến ngây người.
« Trả cho tôi ! » Phương Hồng giận đỏ mặt, thân thủ tiến lên. Làm một cầu thủ bóng rổ, bị đoạt bóng vô lý đến như vậy, cho dù tính tình Phương Hồng hiền lành, rất dễ ngại ngùng đi chăng nữa thì cũng không thể không tức giận.
Người nọ đột nhiên né qua trái rồi qua phải, đem trái bóng ném về phía sau, tiếp theo dùng khuỷu tay hất mạnh vào vai Phương Hồng, làm cậu mất thăng bằng, mắt thấy sắp sửa đo đất, đột nhiên được một đôi tay ở bên cạnh đỡ lấy, khó khăn lắm mới tiếp được cơ thể sắp ngã xuống của Phương Hồng.
« Tiểu Hồng, cậu không sao chứ ! » Lâm Triết vừa đi tới, chứng kiến một màn như vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cơn tức cũng vì vậy mà bùng phát.
« Mày con mẹ nó muốn làm cái gì ! » Đỡ lấy thân thể Phương Hồng, Lâm Triết quay đầu liền chửi người nọ.
« Muốn ‘làm’ nó ! » Biểu tình khiêu khích, ngôn ngữ hạ lưu, vô liêm sỉ.
« Thằng khốn ! » Nổi giận gầm lên một tiếng, nắm tay Lâm Triết vừa sắp đánh lên bản mặt tên đó, lại bị Phương Hồng ngăn cản.
« Lâm Triết, không được làm như vậy ! » Bây giờ nếu động thủ đánh người, bọn họ sẽ bị hủy tư cách tham gia thi đấu, Phương Hồng hiểu rằng đây chính là chiêu cố tình khiêu khích của đối phương.
« Đánh đi a, vậy trường trung học W sẽ có thể mất đi tư cách thi đấu trận này, phần đại lễ lớn như vậy, tụi tao sẽ thành tâm thành ý đón nhận. » Ánh mắt đầy tính khiêu chiến.
« Xảy ra chuyện gì ? » Nhận thấy sự tình bất ổn, Tô Hoài Dương cùng mấy người khác cũng tiến lại, mà đám người xấu xa bên kia cũng vây quanh chỗ đó.
« Mày lại muốn làm gì ! » Nhìn đến người gây sự lại là Chu Hưng, biểu tình trên mặt Tô Hoài Dương nháy mắt biến thành hung ác tàn nhẫn.
« Ha hả, không có gì. Nhìn thấy nó đáng yêu quá nên muốn đùa giỡn với nó một chút thôi. Bất quá, tao vẫn thích người mạnh mẽ hơn, như vậy chơi đùa mới vui a ! » Nói xong, Chu Hưng liền chuyển mắt, tham lam nhìn Âu Vãn Quân, hắn vừa dứt lời, bọn người bên kia liền cười hô hố.
Câu nói của Chu Hưng chẳng những chọc giận Tô Hoài Dương, mà còn chọc đến tất cả đội viên của trường, đều là thiếu niên đầy nhiệt huyết, có ai chịu được khẩu khí hạ nhục như thế này. Nhóm đội viên của trường bắt đầu xôn xao lên, bọn họ vốn là cố ý sinh sự nên chắc chắn không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc châm ngòi thổi gió.
Không khí trong sân mau chóng nóng lên khiến cho các cổ động viên cùng trọng tài chú ý, thầy cô trường trung học W vội vàng chạy đến giải quyết, nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy huấn luyện viên của đội bên kia. Huấn luyện viên trường W nhanh chóng kéo đội bóng của mình về chỗ, tránh sự cố phát sinh ngoài ý muốn, cũng may bọn nhỏ này vẫn rất nghe lời, vất vả lắm một hồi phong ba mới bình ổn lại, nhưng trong lòng hai đội đều mang một bụng lửa, trận đấu này sợ sẽ không đánh một cách công bằng rồi.
« Tiểu Quân, lát nữa thi đấu nhớ cẩn thận một chút. » Trận đấu sắp bắt đầu, Tô Hoài Dương dặn dò Âu Vãn Quân thêm một lần nữa. Thân là người tiên phong, hắn cũng biết, trận đối kháng với bên kia là tránh không được, tuy hắn rất tin tưởng về kỹ thuật của Tiểu Quân, nhưng không tin được nhân phẩm của đối thủ.
« Ân, anh cũng vậy. » Âu Vãn Quân lên tiếng, sửa lại miếng bao cổ tay, hai người cùng nhau đi đến giữa sân. Đội viên của trường W thực hưng phấn, bởi vì nghẹn một bụng tức, rốt cuộc hiện tại đã có nơi để phát tiết rồi, bọn họ nhất định phải làm cho đối thủ nếm thử tư vị thất bại thảm hại là như thế nào.
Trận đấu bắt đầu, cùng đối thủ giành bóng chính là trung phong Hạ Vĩ. Hạ Vĩ cao lớn thoải mái thảy bóng truyền sang cho Tô Hoài Dương, Tô Hoài Dương tiếp nhận liền tiến tới cái rổ của đối phương, liên tiếp tránh được mấy đối thủ bằng kỹ thuật điêu luyện, chạy đến dưới rổ.
Vừa mới tính nhảy đà ném vào, đối thủ đã phản ứng, chạy đến gần hai ba người, đương lúc tất cả mọi người đều nghĩ Tô Hoài Dương sẽ miễn cưỡng ra tay, ai ngờ hắn sau khi nhảy lấy đà liếc nhìn đối thủ một cách khinh bỉ rồi ném bóng ra ngoài, tầm mắt mọi người nhìn theo bóng, chờ khi bọn họ phản ứng lại thì bóng không biết khi nào đã nằm trong tay Âu Vãn Quân. Nhồi bóng, nhảy lấy đà, ném bóng, 45 độ, bách phát bách trúng, hành động vô cùng phối hợp.
Trên khán đài phát ra tiếng hoan hô như sấm rền, trường W giành điểm mở màn rất tuyệt mắt. Sau màn phối hợp ăn ý, Tô Hoài Dương cùng Âu Vãn Quân liền lui về khu vực phòng thủ của mình, bàn thắng nhanh gọn như vậy tạo nên sự khích lệ rất lớn cho đội bóng, cũng làm cho đối thủ tăng cường cảnh giác.
Cả hiệp thi đấu, khí thế của trường W áp đảo đối thủ, giành dẫn trước đến hết hiệp một, kết quả là 42 và 26.
Nhưng sau khi hiệp hai bắt đầu, thế cục đã có sự thay đổi. Đối thủ thường xuyên giở thủ đoạn mờ ám làm cho thành viên trong đội lâm vào trận khổ chiến, mà trọng tài mấy phen làm như không thấy, lại còn thường xuyên thổi còi cảnh cáo đội trường W phạm quy. Cái loại thiên vị rõ rành rành như vậy làm cho các thành viên cùng cổ động viên rất phẫn nộ, nhưng cũng không thể mất tập trung, bởi vì điểm số chênh lệch rất lớn ở hiệp một rất nhanh thu hẹp lại còn 10 điểm.
Chu Hưng trực tiếp chống lại Âu Vãn Quân, ngôn ngữ hạ lưu cùng hành động vô sỉ thuận lợi dùng để công kích. Va chạm ác ý thường xuyên xảy ra làm Âu Vãn Quân chịu không ít vết bầm, nhưng vì đại cục làm trọng, cậu đều nhẫn nhịn, Tô Hoài Dương cũng rất tức giận nhưng không muốn tốn hơi thừa lời. Ai ngờ đến khi Chu Hưng ác ý hung hăng giành bóng thúc mạnh vào người Âu Vãn Quân, làm cậu té ngã trên sàn, Tô Hoài Dương bùng nổ, vi phạm rõ ràng như vậy đáng lẽ phải phạt đuổi khỏi sân. Tô Hoài Dương điên tiết nắm lấy cổ áo trọng tài.
« Ông con mẹ nó rốt cuộc cầm bao nhiêu tiền của bọn chúng, lương tâm bị chó ăn rồi sao ! » Tô Hoài Dương rống lên, cũng vì trong lòng rất tức giận, nên tất cả đội viên trường W đều đồng tình.
« Số 10 trường W vi phạm qui cách ! Thẻ đỏ ! » Giọng nói lạnh như băng của trọng tài cùng tiếng chuông bén nhọn vang lên. Tô Hoài Dương ngây dại, mà toàn thể đội bóng cũng ngây dại, trong lòng uất ức cùng phẫn nộ.
« Cậu….mấy cậu tính làm gì……. » Bị mấy thiếu niên cao lớn đang hừng hực lửa giận vây quanh, trọng tài hoảng hốt, hắn đuối lí, hắn chỉ nghĩ rằng trận đấu của bậc trung học này không có gì quan trọng, nhưng hiện tại hắn có chút hối hận…….
« Hoài Dương. » Ngay tại lúc sắp mất đi khống chế, huấn luyện viên xuất hiện kịp lúc, xin tạm dừng 5 phút.
« Dùng thực lực để nói chuyện hay hơn ! » Trở về khu nghỉ ngơi, huấn luyện viên trấn an, vỗ vỗ bả vai Tô Hoài Dương, cũng dùng ánh mắt trấn an các thành viên đang cực kì phẫn nộ trong đội.
Hít vào một hơi thật sâu, Tô Hoài Dương tỉnh táo lại, nhìn chung quanh, liếc bên phải một cái bên trái một cái, bắt đầu đưa ra chiến thuật, đội bóng cùng chung mối thù cũng tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, quyết định cùng đối thủ thi đấu một trận để chứng minh thực lực.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ như vậy, huấn luyện viên trong lòng cảm thấy vui mừng.
« Hoài Dương, chúng ta nhất định sẽ không thua đâu, em sẽ đem mối thù của hai chúng ta đánh một trận. » Lúc sắp ra sân, Âu Vãn Quân kéo lấy cánh tay Tô Hoài Dương, kiên định nói.
Tô Hoài Dương nở nụ cười, bao hàm tình yêu cùng sự tín nhiệm tuyệt đối.
Trường W không có Tô Hoài Dương càng làm cho trận đấu trở nên vất vả, nhưng thành viên trong nhóm không có chút nào mất tinh thần, dùng hết sức tập trung vào trận đấu, không để ý đến kiểu chơi xấu của đối thủ cũng như sự thiên vị của trọng tài. Thắng ! Mới có thể quyết định hết tất cả !
Cuối cùng, Âu Vãn Quân vì bị đối thủ chơi xấu, nên đành nhắm mắt ném đại bóng vào rổ, nhưng ai ngờ lại trúng, ghi được ba điểm xuất sắc, nhờ vậy mà thắng tuyệt đối. Mọi người rất sung sướng, vui mừng nhảy nhót.
« Ha hả, mày tên là Tô Hoài Dương sao, rất thú vị » Nhớ tới nụ cười không có hảo ý cùng câu nói tràn ngập hơi thở nguy hiểm của Chu Hưng sau khi trận đấu kết thúc, làm cho Tô Hoài Dương cảm thấy không hề thoải mái. Hắn cũng không lạ là vì sao Chu Hưng biết tên hắn, bởi vì khi đăng kí có ghi tên đội trưởng, nhưng điều làm hắn lưu ý chính là giọng nói của gã, giống như là gã đã biết được cái gì đó. Tô Hoài Dương bỗng dưng có dự cảm không tốt, nhưng vẫn không rõ ràng.
Nhìn đồng đội vui mừng ở giữa sân, Tô Hoài Dương quyết định vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, cùng bọn họ hảo hảo vui mừng, Vãn Quân của hắn đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người a.
Cuộc thi đấu bóng rổ năm đó, trường W xuất sắc toàn thắng, đoạt giải quán quân.
Kỳ thi chấm dứt, đội bóng cũng không tiếp tục luyện tập nữa. Mọi người đều dùng hai ngày nghỉ cuối tuần để hảo hảo về nhà dưỡng sức, hoặc đi ra ngoài chơi. Chỉ có duy nhất Tô Hoài Dương cảm thấy không vui, bởi vì hắn sẽ phải trở về nhà, cũng có nghĩa là từ đây cho đến ngày khai giảng sẽ không thấy được Âu Vãn Quân, điều này làm cho Tô Hoài Dương cảm thấy rất buồn bực. Bất quá hên một điều, ngày sinh nhật của hắn sau ngày khai giảng một ngày, hắn liền quyết định sẽ ở cùng Âu Vãn Quân vào ngày sinh nhật của hắn.