« Em tại sao lại hồ đồ như vậy a ! » Vừa nghe Tô Hoài Quang nói Âu Vãn Quân đến nhìn anh trai của nó, Hạ Lí gấp đến độ gõ vào ót Tô Hoài Quang một cái, « Em còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao ! »
Một phen đem thuốc đưa cho Tô Hoài Quang, Hạ Lí liền chạy vào phòng hồi sức. Hy vọng còn kịp, Hạ Lí vừa chạy vừa cầu nguyện trong lòng, Thượng đế Quan Âm Phật tổ Như Lai, các người mặc kệ là ai cũng được, cũng đừng để cho bọn họ chạm mặt nhau a !
Nhưng sự thật hiển nhiên, thần linh không hề nghe thấy lời cầu nguyện của hắn. Chờ đến khi hắn chạy tới nơi, có một số việc đã xảy ra rồi.
Đứng ở cửa phòng hồi sức, Âu Vãn Quân cúi đầu đứng đối diện vợ chồng Tô gia, nhưng dáng người lại bình tĩnh đứng thẳng ; mà mẹ Tô cả người lại vô lực dựa vào trong lòng ngực của chồng, tựa hồ đang khóc, Tô Trạm nhẹ nhàng vỗ về trấn an vợ, mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào Âu Vãn Quân, không khí căng thẳng.
« Vãn Quân. » Hạ Lí vừa cố gắng bình ổn hơi thở hổn hển vì chạy gấp, vừa thấp giọng cẩn thận gọi Âu Vãn Quân.
Nghe thấy có người gọi mình, Âu Vãn Quân chậm rãi quay đầu lại, mà vợ chồng Tô gia cũng nhìn về phía hắn.
« Hạ Lí, con như thế nào biết mà chạy tới. » Ba Tô lại là người lên tiếng trước.
« Ai…………. Là do thằng nhóc Hoài Quang gọi, con liền chạy tới, bác Tô, Hoài Dương hắn có ổn không ? » Nghe thấy Tô Trạm hỏi, Hạ Lí vội vàng trả lời, cũng không quen xem xét Âu Vãn Quân vài lần.
Phát hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Âu Vãn Quân in đậm dấu tay đỏ sẫm, ở giữa tựa hồ còn có vết thương vì vật gì đó lưu lại mà chảy ra ít máu, Hạ Lí trong lòng không khỏi đau xót, Ai ! Bộ dạng của cậu lúc này nếu bị Hoài Dương thấy được thật không biết hắn sẽ làm ra cái chuyện tốt lành gì nữa ! Thân là nhân chứng tình cảm hai người nọ, Hạ Lí tự nhiên biết Tô Hoài Dương có bao nhiêu cưng chiều Âu Vãn Quân. Bây giờ Hoài Dương đang ở bên trong kia ……….. Còn có Vãn Quân, đứa nhỏ tinh thuần như nước, có thể thừa nhận thương tổn như thế này sao.
« Ân, bác sĩ đã nói không có gì đáng ngại, qua một lát là tỉnh. » Giọng nói ba Tô trầm ổn làm người ta nghe được cảm thấy yên tâm.
Nghe câu trả lời như thế, Hạ Lí thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Âu Vãn Quân ở một bên nghe, cũng buông xuống một gánh nặng trong lòng. Cậu vừa rồi ở trong này mới khai báo thân phận, liền bị mẹ Tô đánh một cái rất mạnh, cậu còn chưa nói được thêm lời nào nữa đã bị bà khóc mắng. Cúi đầu gắt gao nhắm mắt lại, thừa nhận tất cả nhục nhã, người có lòng tự trọng như cậu lúc này lại tuyệt đối không thể nào rời đi, bởi vì người yêu sống chết còn chưa biết. Thẳng đến khi ba Tô ngăn người vợ đang kích động lại, thẳng đến khi Hạ Lí xuất hiện………
« Hạ Lí, là con dẫn nó tới ? » Tuy rằng không có chỉ thẳng mặt, nhưng Hạ Lí cũng biết Tô Trạm đang ám chỉ ai.
« Ai……….Đúng vậy. » Hạ Lí đáp trả, đối với bác Tô cường thế uy nghiêm này, Hạ Lí so với ba của mình còn sợ hơn vài phần.
« Nói như vậy, chuyện bọn họ con đã sớm biết ? » Tuy rằng ba Tô chính là dùng câu hỏi, nhưng trong giọng nói chính là câu khẳng định không hề nghi ngờ.
« Ân. » Biết không thể giấu được nữa, Hạ Lí đành phải kiên trì gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào Tô Trạm.
« Hạ Lí a, con tại sao lại có thể như vậy. Con cùng Hoài Dương đã làm bạn cũng được gần mười mấy năm, tại sao con có thể nhìn nó đi sai con đường ! Con tại sao lại làm…….. ta và bác Tô thất vọng a. » Không đợi ba Tô nói nữa, mẹ Tô đã kích động bắt đầu trách cứ Hạ Lí.
Hạ gia cùng Tô gia vốn là bạn tri kỉ, cùng mở chung công ty, mẹ Tô cùng mẹ Hạ lại là bạn thân từ thời còn cắp sách đến trường, hai bên đều đem đứa nhỏ xem như là con của chính mình. Tô Hoài Dương xảy ra chuyện này, Hạ Lí lại không báo, tính ra cũng là đồng phạm. Khó trách mẹ Tô lại kích động như vậy.
« Ai, dì à, dì hãy nghe con nói, bọn họ không phải…….. Ai…… Chuyện kia kỳ thật………. Con…… » Hạ Lí vội vàng muốn giải thích, nhưng mà từ ngữ lúc này lại bay đi đâu hết. Ai, bọn họ không phải, không phải cái gì ? Không phải cái này, vậy thì là cái gì ? Hoài Dương a, lúc này lại bị cậu hại chết, bạn bè quả nhiên chỉ dùng để làm vật thế mạng thôi a~
« Hạ Lí, để cho em nói đi. » Không đành lòng nhìn Hạ Lí vì chuyện của mình cùng Hoài Dương khó xử, Âu Vãn Quân vốn trầm mặc lôi kéo ống tay áo của Hạ Lí.
« Cậu cút đi ! Cậu còn muốn làm gì nữa đây ! Tôi không muốn nghe, cũng không muốn nói chuyện với cậu ! » Nào biết mẹ Tô vừa nghe thấy Âu Vãn Quân mở miệng, lại càng kích động lên. Dọa Âu Vãn Quân lui từng bước.
« Từ Hòa, bình tĩnh một chút ! » Ba Tô một câu rồi một câu không ngừng trấn an.
Mẹ Tô luôn luôn nghe lời chồng cũng lẵng lặng thối lui qua một bên, nhưng đôi mắt vẫn oán hận nhìn Âu Vãn Quân.
Ba Tô quay đầu nhìn về phía Âu Vãn Quân, dùng ánh mắt ý bảo cậu tiếp tục nói.
« Tuy rằng con biết con cùng Hoài Dương như vậy là không đúng, nhưng tụi con cũng không tính sẽ chia tay nhau. Có lẽ trong mắt người khác, tình cảm của con với Hoài Dương là trái với lẽ thường, nhưng xin hãy tin tưởng chúng con là thật tâm yêu nhau, chúng con cũng cho rằng chuyện này so với tình cảm nam nữ bình thường không có cái gì bất đồng cả, bởi vì hai tâm hồn phù hợp với nhau là quan trọng nhất. Chúng con đơn giản chỉ cần đối phương mà thôi. » Hít một hơi thật sâu, hôm nay Âu Vãn Quân lần đầu tiên có cơ hội ở trước mặt cha mẹ Tô Hoài Dương thẳng thắng nói lên suy nghĩ của chính mình, cậu nói rất chậm, nhưng từng lời nói đều kiên định.
« Vậy cậu không cần quan tâm đến cảm thụ của chúng tôi, hai người tính sẽ ở suốt đời với nhau sao ? » Nhẹ nhàng nhíu mày, Tô Trạm tiếp tục hỏi.
« Chúng con cũng biết quan hệ của chúng con sẽ mang đến phiền phức cho hai bác, nhưng con cùng Hoài Dương nhất định sẽ rất hiếu thảo với hai bác, chúng con không hy vọng xa vời rằng hai bác sẽ đồng ý, chỉ hy vọng hai bác có thể nhắm mắt bỏ qua. Hơn nữa chúng con cũng không tính sẽ giấu diếm như vậy, nhưng con cùng Hoài Dương đều biết bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, chúng con muốn chờ đến khi chúng con có năng lực vững vàng để có thể hoàn toàn gánh hết trách nhiệm mới nói với hai bác. » Âu Vãn Quân không hề do dự nói ra ý tưởng đã sớm bàn bạc với Tô Hoài Dương.
« Vậy người nhà của cậu có biết không ? » Hơi trầm ngâm, Tô Trạm lại hỏi.
« Người nhà của con chỉ còn lại mẹ, con nghĩ mẹ đã biết rồi. » Tình cảm của Tô Hoài Dương, đối với người mẹ đã sống với mình từ lúc còn nhỏ đến bây giờ, Âu Vãn Quân tuy rằng chưa có thẳng thắn thừa nhận, nhưng cũng không có ý giấu diếm. Cậu nghĩ với năng lực suy đoán của mẹ, bà hẳn từ sớm đã nhận ra.
« Vậy bà ta không có phản đối sao ? » Ba Tô kỳ quái nhíu chân mày.
« Mẹ tôn trọng lựa chọn của con. »
« Vậy ý của cậu chính là chúng tôi không tôn trọng lựa chọn của Hoài Dương ? » Ba Tô từng bước ép sát.
« Không, không phải, chỉ là vì cha mẹ biểu đạt phương thức yêu thương con cái không giống nhau mà thôi, hai bác cũng chỉ muốn Hoài Dương sống hạnh phúc, dù sao lựa chọn tình yêu của tụi con như vậy tương lai sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực, có thể sẽ khó chấp nhận. » Nở nụ cười nhẹ, đã sớm biết trước con đường này đi rất gian khổ, nhưng không hề hối hận.
« Vậy có tách ra được không ? » Giống như tiếp nhận lời giải thích của Âu Vãn Quân, ba Tô chuyển sang câu hỏi khác.
« Không, vĩnh viễn sẽ không ! » Hai mắt nhìn thẳng, giọng nói kiên định, không có một chút chần chờ.
Không nói thêm gì nữa, ánh mắt ba Tô như đuốc sáng bắt đầu xem xét kỹ Âu Vãn Quân, mà Âu Vãn Quân cũng không có chút nào nao núng nhìn chăm chú vào hai mắt ông.
« Xin hỏi ai là người nhà của Tô Hoài Dương, bệnh nhân đã tỉnh dậy rồi. » Y tá xuất hiện, đánh gãy thế cục căng thẳng.
« Là tôi, là tôi. » Vừa nghe thấy đứa con đã tỉnh, mẹ Tô không quan tâm đến mọi việc xung quanh, vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Ba Tô cũng xoay người đi vào, Âu Vãn Quân kích động cất bước, nhưng vừa mới đi được nửa bước lại dừng lại.
« Vãn Quân, có chuyện gì vậy ? » Đi phía sau ba Tô, Hạ Lí phát hiện Âu Vãn Quân đang chần chừ, nghi hoặc quay đầu lại hỏi.
Âu Vãn Quân đứng tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy thống khổ chờ đợi, bình tĩnh nhìn phòng bệnh. Tuy rằng cậu thật tâm muốn nhìn thấy thương tích của Tô Hoài Dương, nhưng dưới loại tình huống này, cậu không dám tăng thêm phức tạp cho người yêu.
« Ai ! Cậu cũng …….vào đi. » Ba Tô nhìn thấy hết thảy, không khỏi thở dài một tiếng nói.
« Cám ơn bác ! » Trong lòng đầy cảm kích cúi đầu thật sâu tạ ơn ba Tô, Âu Vãn Quân theo sát Hạ Lí tiến vào phòng bệnh.
Trong gian phòng nho nhỏ đơn độc tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Tô Hoài Dương lẵng lặng nằm trên giường, trên đầu bọc đầy băng gạc còn dính chút máu. Sắc mặt hơi tái xanh, cái miệng hồng nhuận có chút nhợt nhạt.
Âu Vãn Quân âu yếm nhìn người yêu, đau lòng không chịu nổi, từng bước chậm rãi đi đến bên giường.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cậu, Tô Hoài Dương cũng chầm chậm quay đầu sang, trong nháy mắt tìm thấy nhau, tựa hồ như mấy ngày nay đêm không hề có trăng.
« Cậu…….. » Mẹ Tô thấy thế vừa muốn lên tiếng, lại bị ba Tô nhẹ nhàng ngăn lại, nghi hoặc liếc nhìn chồng một cái, nhưng bà cũng không nói cái gì nữa.
Nhìn nhau, cách vài bước chân ngắn ngủi, Âu Vãn Quân lại thấy như cách cả một đời, đợi đến khi đi được đến mép giường, hai chân làm như không còn sức thiếu chút nữa đã khuỵu xuống.
« Thực xin lỗi. » Cánh tay run nhè nhẹ vươn ra chạm vào bàn tay đang cắm kim tiêm của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân nghẹn ngào lên tiếng.
« Đứa ngốc, người nên xin lỗi phải là anh mới đúng a. » Hơi hơi nghiêng người nâng bàn tay còn lại lên, thương tiếc khẽ vuốt hai má sưng đỏ của Âu Vãn Quân, đau lòng không chịu nổi. Chắc chắn là do mẹ hắn gây ra, vẫn bảo hộ cậu không được a, lại còn làm cho cậu bị thương tổn như vậy.
Âu Vãn Quân nghe vậy liền liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng như hạt châu rớt xuống, rơi vào nơi bàn tay hai người đang gắt gao nắm lấy, cho dù chịu bao nhiêu khổ cực đau đớn, chỉ cần một câu này của hắn đều đáng giá………..
« Ba, mẹ. Hai người cũng nhìn thấy rồi, con cùng Vãn Quân sẽ không bao giờ tách ra đâu. » Nắm chặt lấy bàn tay của Âu Vãn Quân, lại một lần nữa nói ra lời thề không đổi của mình.
Tô Trạm không nói nên lời chỉ chăm chăm nhìn thằng con của mình, mà Tô Hoài Dương cũng không chút nào nao núng cùng cha đối diện, Âu Vãn Quân cũng ngẩng đầu lên kiên định nhìn ông. Để mặc Hạ Lí một mình đơn độc đứng kế bên đổ mồ hôi lạnh.
Tô Hoài Quang vừa mới chạy tới, nhìn thấy tình hình căng thẳng trong phòng, cũng không dám lên tiếng, lặng lẽ núp sau lưng Hạ Lí.
« Được rồi. Ta đồng ý cho hai đứa ở cùng một chỗ. » Cuối cùng, vẫn là ba Tô đánh vỡ không khí trầm mặc, nói ra một câu ‘long trời lở đất’.
« Ba ! » Tô Hoài Dương vui mừng nhìn ông, mà mấy người khác cũng kinh ngạc đến ngây dại, sự tình tại sao lại phát triển như thế này ?
« Ông ! » Mẹ Tô gấp đến độ từ trên ghế đứng bật dậy, ý kiến của chồng đúng là điên rồi ! Không, này là đã quá khùng rồi !
« Nhưng mà, ta có một điều kiện, chính là cả hai đứa phải tách ra bảy năm, hơn nữa trong bảy năm này không được liên lạc. Nếu bảy năm sau hai đứa còn muốn ở cùng một chỗ, ta – Tô Trạm thề, tuyệt đối không cản trở hai đứa, hơn nữa còn chấp nhận chuyện tình cảm của hai đứa. » Nâng tay, áp chế xao động bốn phía, ba Tô nói ra điều kiện của ông, thiên hạ không có chuyện ăn cơm không phải trả tiền a.
« Ba, chuyện này rất không công bằng. » Tô Hoài Dương vừa nghe thấy liền nóng vội, hắn ngay cả một giây cũng không muốn rời xa Tiểu Quân a.
« Không phải chỉ cần không gặp nhau bảy năm thôi sao, có nhiêu đó cũng làm không được vậy là bảo là tình yêu sao? » Lạnh lùng nhìn thằng con, ba Tô khắc nghiệt hỏi.
« Ba……. » Tô Hoài Dương còn muốn nói thêm cái gì đó đã bị Âu Vãn Quân cướp lời, « Con đáp ứng bác. » Âu Vãn Quân không chút do dự nói.
« Vãn Quân ! » Tô Hoài Dương kinh ngạc nhìn cậu, tại sao cậu có thể đáp ứng điều kiện điên cuồng như vậy.
« Hoài Dương, anh không tin em sao ? Hay anh không tin tưởng chính mình ? » Quay đầu nhìn Tô Hoài Dương, trong mắt Âu Vãn Quân tràn đầy sự quyết tâm. Nếu tình yêu chúng ta thật sự cần khảo nghiệm, như vậy em tình nguyện dùng bảy năm chia lìa để đổi lấy cả đời được gần nhau.
« Không ! Anh tin ! Nếu đây là hy vọng của em, anh sẽ đáp ứng ! » Đáp lại đôi mắt trong suốt của Âu Vãn Quân, trên mặt Tô Hoài Dương hiện lên ý cười. Hai người tâm linh sớm đã tương thông nên không cần phải nói thêm gì rườm rà.
« Tốt lắm, ta hy vọng hai đứa mong chóng tách ra. Âu Vãn Quân, nếu cậu có cần hỗ trợ cái gì, ta sẽ giúp hết sức. » Thấy hai người đã đưa ra quyết định, ba Tô lại mở miệng.
« Không cần, con sẽ tự sắp xếp. Bác chỉ cần nhớ rõ lời hứa của mình là được rồi. » Lại hướng Tô Trạm cúi người cảm tạ, Âu Vãn Quân bình tĩnh trả lời.
« Ân. » Hơi gật đầu, không hề mất đi vẻ uy nghiêm, đại biểu chính là ông sẽ giữ vững lời hứa của chính mình.
Kéo vợ cùng đi ra khỏi phòng bệnh, thời gian còn lại sẽ để cho hai đứa nhỏ bên nhau.
« Ông à, tại sao ông lại làm như vậy a. » Vừa ra hành lang, mẹ Tô lập tức ủy khuất oán giận chồng.
« Ai ! Này cũng chính là kế hoãn binh của tôi a. Hiện tại cường ngạnh bắt bọn nó tách ra chỉ càng làm sự tình chuyển biến theo chiều hướng xấu thêm mà thôi, Âu Vãn Quân kia cũng là một đứa nhỏ không tồi a. Bây giờ chỉ hy vọng rằng trải qua thời gian dài chia cách như vậy có thể hòa tan được tình cảm của bọn nó. Nhưng mà, nếu bảy năm sau bọn nó còn muốn ở cùng với nhau, tôi cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể chúc phúc cho hai đứa nó thôi. » Thở dài, lời nói của ba Tô cũng có chút thông cảm. Nhớ tới hai ánh mắt trong suốt kiên định kia, có lẽ để thử thách ý chí của bọn nó cũng được a.
Trong phòng bệnh phía sau lại truyền đến tiếng cười hạnh phúc………