Yêu Em Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 7: Chương 7




« ….A…..Ân…..Dương…… » Cánh tay thon dài trắng nõn của thiếu niên gắt gao ôm chặt lấy người đang điên cuồng luận động trên người, mười ngón tay bấm sâu vào tấm lưng rắn chắc, giống như đang chịu đựng cái gì đó thống khổ lắm, thiếu niên phía dưới cật lực ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong cổ duyên dáng, đôi mắt đầy hơi nước nửa khép nửa mở lộ vẻ mê mang, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp chớp, giữ cho hơi nước trong mắt không rơi xuống, đôi môi run rẩy hơi hơi khép mở, phun ra những tiếng rên rỉ vô lực, làm động lòng người ; vài sợi tóc đen ẩm ướt dán tại thái dương, hiện ra một loại yếu ớt bất lực, tất cả mọi thứ đều chọc người thương tiếc, yêu mến………………

Người phía trên gắt gao siết chặt lấy thân thể trong lòng ngực, vùi đầu vào nơi bạch ngọc trước ngực, tham lam vừa mút vừa chơi đùa, làm cho người trong ngực rên rĩ không ngừng. Kịch liệt đòi hỏi thân thể trẻ tuổi dưới thân, đôi môi nóng ẩm không ngừng lướt qua chân mày, khóe môi….. « Tiểu Quân…….Tiểu Quân………… » Nỉ non gọi tên người dưới thân.

« A !! » Sợ hãi hét to một tiếng, Tô Hoài Dương mãnh liệt mở to hai mắt, trước mắt là một mảnh sáng tối lẫn lội, trong căn phòng nho nhỏ trừ bỏ tiếng hít thở dồn dập của mình thì ngoài ra, cái gì cũng không có………

Vô lực nâng tay lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên mặt, Tô Hoài Dương kinh ngạc nhìn lên trần nhà, hồi tưởng cảnh trong giấc mơ hồi nảy, cả người không khỏi cảm thấy khô nóng, tại sao lại……….. Nhắm mắt cố điều hòa lại nhịp thở, toàn thân cao thấp thế nhưng lại không dậy nổi một chút khí lực, giống như tượng bị nhúng nước. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Tô Hoài Dương vội vàng lật chăn mền nhìn xuống hạ thân. Shit ! Thật sự đã phóng ra, tại sao có thể như vậy ? Tô Hoài Dương không phải là chưa từng gặp qua mộng xuân, thằng nhóc hơn mười tuổi nào mà không có tinh lực đầy tràn, nhưng mà……nhưng mà……… Vì cái gì người trong giấc mơ kia lại là Âu Vãn Quân ? Tuy rằng trong sách có nói, thời kì trưởng thành của con trai, đối tượng để mộng xuân bình thường đều là những người quen, mặc dù không có ý nghĩ gì khác, nhưng mà……… cái loại đối tượng này là nam sinh cũng được sao ? Tô Hoài Dương nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà hắn biết rõ, giấc mộng xuân này thật sự quá rõ ràng, lại gây cảm giác…… thích thú đến lạ thường. Nhìn thấy cái quần lót của mình cùng drap giường đã ướt nhẹp, Tô Hoài Dương bất đắc dĩ ngồi dậy lột ra, đi thay quần rồi lấy tấm drap giường mới bọc lại, những thứ kia vò cục ném vào góc tường, Tô Hoài Dương lại một lần nữa nằm xuống, nhìn cái đồng hồ báo thức bên cạnh, ô ~ mới có 4 giờ rưỡi, không nghĩ, không nghĩ nữa, ngủ thêm một chút, sáng mai còn phải đi học, nhưng làm sao cũng không thể ngủ lại được…………..

« Ai ! Thằng nhóc nhà ngươi bị gì vậy, tối hôm qua đi ăn trộm hả ? » Nhìn thấy Tô Hoài Dương bình thường tinh lực tràn đầy vậy mà sáng nay đi học ngáp dài ngáp ngắn mấy chục cái liên tục, hai hốc mắt còn đỏ ửng, Hạ Lí kỳ quái hỏi.

« Ân, đúng vậy đúng vậy, làm hái hoa tặc. » Tô Hoài Dương vô tình đáp trả một câu.

« Ặc, cậu ……………. » Hạ Lí đang muốn trêu chọc một phen, mắt thấy thầy giáo đang tiến vào, liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

Suốt cả một ngày, Tô Hoài Dương ‘hồn bay phách lạc’, trong đầu đều là cảnh tượng trong giấc mơ tối hôm qua, mấy tiết học trôi qua, thầy giáo nói cái gì hắn cũng từ tai này qua tai kia bay đi mất. Hạ Lí tới hỏi thăm vài lần, thấy Tô Hoài Dương chỉ gật đầu ừ hử nhưng không nói ra nguyên do, Hạ Lí cũng lười hỏi han nữa, cứ để hắn một ngày ngu ngu ngốc ngốc đi. Tô Hoài Dương thực buồn bực, hắn biết mình không nên nghĩ tới chuyện này nữa, nhưng cố tình lại nhịn không được nghĩ tới ; muốn tìm người để tâm sự, nhưng loại chuyện này hắn phải nói khỏi miệng như thế nào ? Hạ Lí mà nghe được thì không phải bị hù chết thì cũng là cười đến chết ! Bình thường nghỉ trưa, Tô Hoài Dương thường đi tìm Âu Vãn Quân trêu ghẹo hai ba câu, nhưng hôm nay hắn thực sự không dậy nổi tinh thần, hắn không biết nên đối mặt với người kia như thế nào, tổng cảm thấy bản thân mình dường như có chút bất lực. Nhưng mà, không muốn gặp cũng không được, hắn như thế nào cũng là đội trưởng đội bóng rổ, không thể vô cớ vắng mặt a, hiện tại đã 5 giờ, luyện tập đã bắt đầu từ lúc 4 giờ rưỡi, vẫn phải đi thôi, nghĩ vậy, Tô Hoài Dương mới chậm rì rì đi đến sân vận động.

Hôm nay Âu Vãn Quân thực buồn bực, Tô Hoài Dương đã một ngày rồi chưa đi tìm cậu, vốn nghĩ rằng hắn không có đi học, nhưng nghe Hạ Lí nói hắn có đến đây, như thế nào cũng không đi tìm mình a ? Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng Âu Vãn Quân cũng không phải không biết xấu hổ mà đi hỏi Hạ Lí. Vốn nghĩ rằng thời điểm luyện tập thì sẽ gặp, nhưng bây giờ đã sắp 5 giờ mà vẫn chưa thấy hắn đến, trong lòng Âu Vãn Quân không khỏi nảy sinh một trận phiền muộn, tốc độ phát bóng càng nhanh hơn, liên tục xoay người, thảy vào rổ, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể đem cảm giác phiền muộn trong cơ thể tống ra ngoài.

Xôn xao một tiếng, cánh cửa lớn của sân vận động bị đẩy ra, mọi người đều quay đầu lại nhìn, chính là bắt gặp Tô Hoài Dương đang tiến vào, « A ! Thực xin lỗi, có việc nên đến trễ. A, tôi trước đi thay quần áo. » Gượng cười chào hỏi mọi người, lại vội vàng liếc nhìn khắp sân, Tô Hoài Dương liền nhanh chóng tiến vào phòng thay quần áo.

Thấy Tô Hoài Dương, cổ hờn dỗi trong lòng Âu Vãn Quân liền tan thành mây khói, tuy rằng hắn không giống như bình thường vừa vào là chạy tới ôm mình thật chặt, nhưng Âu Vãn quân cũng không có nhận ra có cái gì không ổn. Không ngờ sau khi hắn thay quần áo ra liền một mực chuyển động bên người Hạ Lí, ngay cả mình cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, Âu Vãn Quân liền cảm thấy không đúng. Người này lại đang đùa cái gì vậy ? Âu Vãn Quân nghĩ vậy liền đi qua chỗ Tô Hoài Dương.

« Hoài Dương ! » Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương thế nhưng lại kinh hoảng đến nhảy dựng.

« A ! A……Tiểu Quân a, có chuyện gì sao ? » Tô Hoài Dương gượng cười hỏi.

Người này đang bị cái gì đó, Âu Vãn Quân nghĩ vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn, muốn từ khuôn mặt hắn mà nhìn ra được cái gì đó. Thấy Âu Vãn Quân đột nhiên đi đến, Tô Hoài Dương cố gắng trấn định lại, bởi vì vừa mới vận động kịch liệt, trên người Âu Vãn Quân chảy một tầng mồ hôi, vài sợi tóc nhẹ nhàng dính trên trán, sắc mặt cũng vì vận động mà phiếm đỏ ửng, đôi môi hơi mở ra nhẹ nhàng hít thở……. Cảnh trong giấc mơ tối hôm qua nháy mắt trở nên vô cùng chân thật, Tô Hoài Dương chỉ cảm thấy như có một cỗ nhiệt lưu từ nơi nào đó của thân thể ‘dựng đứng’ lên, tựa hồ đang tìm một chỗ để phát tiết……

« Hoài Dương, anh…….. » Âu Vãn Quân đột nhiên kinh ngạc nhìn Tô Hoài Dương, Hạ Lí đứng bên cạnh cũng ‘a’ một tiếng đầy sợ hãi, nói xong Âu Vãn Quân liền tiến lên trước mặt Tô Hoài Dương, « Đừng…..Đừng tới đây ! » Tô Hoài Dương lấy được phản ứng vội lui về sau vài bước, bụm mặt xoay người chạy vào toilet….

« Tại sao đột nhiên hắn lại chảy máu mũi ? » Hạ Lí mờ mịt nhìn theo hướng Tô Hoài Dương rời đi hỏi một câu, Âu Vãn Quân đứng kế bên cũng lắc đầu không hiểu nổi.

Tô Hoài Dương từ toilet đi ra chán nản ngồi ở cái sân bên cạnh, nhớ tới lúc nãy chính mình chạy trốn Âu Vãn Quân, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân thực hèn nhát, nhưng lúc này đây hắn không có dũng khí để nhìn vào mắt Âu Vãn Quân, tại sao lại có thể như vậy………. Tô Hoài Dương tự hỏi chính mình, không có đáp án. Bởi vì lúc nãy Tô Hoài Dương vì chảy máu cam mà bị lệnh cưỡng chế ngồi ở đây nghỉ ngơi, nên hắn có cơ hội để cẩn thận quan sát Âu Vãn Quân, có lẽ đáp án ở nơi đó. Âu Vãn Quân bất đồng với các bạn học khác, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng rổ làm cho cả người cậu nóng lên, thân hình linh hoạt, đôi mắt tỏa sáng hơn lúc bình thường vài phần, Muốn nhìn……..Nhưng nhìn càng nhiều lại càng muốn nghe giọng nói của cậu, muốn cậu…….. ở trong lòng ngực của mình mà khóc, mà cười…..nghĩ muốn cậu………….

Mãnh liệt giật mình vì suy nghĩ của chính mình, Tô Hoài Dương lắc đầu muốn làm cho cái ý nghĩ này văng đi khỏi. Này…… này rốt cuộc là làm sao vậy ?

Lấy đôi tay che đi khuôn mặt, Tô Hoài Dương lại phát hiện hai tay lại đang run rẩy, không, hẳn nên nói là cả người đều đang run rẩy……..

« Làm sao vậy, vẫn chưa thấy khỏe lên sao ? » Hạ Lí vừa ghi được điểm nhìn qua thấy Tô Hoài Dương đang ‘tự kỉ’ trầm trọng, liền đi lại đây hỏi.

« Hạ Lí a…… Tôi đây là bị như thế nào vậy…. » Tô Hoài Dương vẫn như cũ chôn đầu trong hai bàn tay, rầu rĩ lên tiếng.

« Ai ? Như thế nào là như thế nào ? » Hạ Lí nhất thời không phản ứng kịp.

« Hạ Lí a, nếu cậu nằm mơ thấy một người, sau đó cậu liền nghĩ đến hắn, khi nhìn thấy hắn sẽ….. sẽ nghĩ đến cái ‘chuyện’ kia. Cậu có biết là vì sao như vậy không ? » Tô Hoài Dương muốn tìm một người nào đó để hỏi một chút, cái loại cảm giác này đến tột cùng là cái gì, là hắn đã nghĩ sai, hay là……..

« Khụ ! Làm tôi tưởng chuyện gì ghê lắm. Chuyện tình cảm như vầy, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết nhé, khi nào trở nên ngây thơ ngu ngốc thế này. » Hạ Lí cảm thấy rất buồn cười, thằng quỷ này !

« Hả ? Cái gì ? » Tô Hoài Dương khó hiểu, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hạ Lí.

« Lão Đại, cậu không thể nào không biết đi ! Nói thẳng ra chính là cậu đã thích ‘nàng’, yêu ‘nàng’, hiểu chưa ! » Hạ Lí liếc nhìn biểu tình ngu ngốc của Tô Hoài Dương.

Mình…….thích cậu ta, mình…..thích Âu Vãn Quân, yêu Âu Vãn Quân ? Tô Hoài Dương bị câu nói của Hạ Lí làm chấn động. Thích ? Mình đối với Âu Vãn Quân lại có loại cảm giác này sao, Tô Hoài Dương chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, Hạ Lí còn lảm nhảm cái gì nữa nhưng hắn không hề nghe, trong đầu cứ lặp đi lặp lại tất cả hình ảnh Âu Vãn Quân cùng với hắn ở chung đêm đó. Cuối cùng, Tô Hoài Dương tuyệt vọng nhắm mắt lại, đúng vậy, mình………..thích cậu ta………Nhận thức được điểm này, Tô Hoài Dương cảm thấy bản thân bị bao vây bởi một màu xám u tối, trốn cũng không thoát, không có đường lui, mà hắn, phần lớn cũng không muốn chạy trốn…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.