Yêu Em Giữa Biển Người

Chương 1: Chương 1: Ẩu Đả Trong Quán Bar




Chương 2: Ẩu đả trong quán Bar

Rose bước vào trong, lập tức bị âm thanh ồn ào nơi đây làm cho đôi mày thanh tú của cô nhíu lại. Cô đảo mắt xung quanh rồi nhanh chóng nhìn thấy Landry ở ngay gần bàn pha chế rượu, chỉ có điều xung quanh cô là hai ba tên đàn ông xấu xí, dáng vẻ nhìn qua đã biết là không phải người tử tế gì. Thấy vậy, Rose nhanh chân bước tới, Landry thấy cô như chết đuối vớ được cọc, vội vàng núp sau lưng cô. Ba tên đàn ông thấy vậy nụ cười càng nhăn nhở hơn, rồi một tên có vẻ là anh cả, dáng người cao gầy với chiếc mũi khoằm, râu ria xồm xoàm, bẩn thỉu cười hềnh hệch:

“Ở đâu lại thêm một cô em xinh đẹp thế này! Được rồi, cùng bọn anh đi chơi, thế nào?”

Nói rồi hắn dùng ánh mắt dâm đãng quét khắp người Rose – ánh nhìn làm người ta ghê tởm đến phát ói. Điên tiết, Rose cười khẩy:

“Đi chơi với quạ khoang? Xin lỗi, trừ khi tôi là cú vọ.”

Tên đàn ông sầm mặt, nhưng vẫn nói với điệu bộ dỗ dành:

“Cô em đáng yêu quá, mau đi cùng bọn anh nếu không thì đừng trách bọn anh không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Đôi mắt hắn khẽ liếc ra hiệu với hai tên còn lại, rồi cả bọn phá lên cười hô hố.

Tại một góc khác của hộp đêm, không khí vẫn náo nhiệt, tiếng nhạc vẫn tưng bừng, rượu bia vẫn tiếp tục được bưng ra, dường như tình huống khó xử của hai cô gái kia đã quá quen thuộc, như việc lá rơi ngoài đường, nhiều tới mức người ta không quản nổi. Có chăng chú ý, là họ sẽ chú ý tới hai chàng trai vô cùng ưu tú, hấp dẫn đang ngồi nói chuyện ở kia.

“Vincent! Cậu nhìn mấy cô gái đang nhảy kìa, có phải rất bốc lửa không? Chúng ta mau tới làm quen đi.”

Một trong hai chàng trai cất tiếng nói, ánh mắt vẫn hấp háy nhìn lên sàn nhảy.

Người này có dáng vẻ lãng tử, tóc vàng mắt xanh, trên tay cầm một ly Martini. Qua cử chỉ cầm và thưởng thức rượu phóng khoáng đầy thuần thục, có thể thấy đây là một thiếu gia chính hiệu. Anh ta tiếp tục huyên thuyên cho tới khi nhận ra mình đang độc thoại, đưa mắt theo ánh nhìn của Vincent thì chợt hiểu tại sao anh lại lơ đãng như vậy.

Ở đó là một cô gái xinh đẹp, tuy đã từng gặp nhiều mĩ nữ còn xinh hơn cô gái ấy rất nhiều, nhưng quả thật cô ấy mang theo nét cuốn hút lạ lùng. Đó là cô gái châu Á với vẻ đẹp thuần Á Đông, cô mặc một chiếc váy theo kiểu Vintage màu trắng làm cho vẻ đẹp ấy như mong manh, yêu kiều hơn, tóc búi cao để lộ chiếc cổ kiêu hãnh trắng ngần. Khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn nhưng ánh nhìn lại mạnh mẽ, sắc bén. Xung quanh cô là ba gã đàn ông trông bặm trợn, lưu manh, có lẽ chúng lại bày trò ức hiếp con gái nhà lành. Vậy mà cô chỉ nhìn bọn chúng đầy thách thức không chút sợ hãi.

“Đồng hương của cậu cũng xinh đẹp quá đấy.” Anh nhắc khéo Vincent để cậu ta nhặt lại con mắt như đang dán vào cô gái kia. Vincent là con lai, bố anh là một thương nhân người Việt còn mẹ là một phụ nữ người Pháp. Anh là điển hình cho vẻ đẹp hoàn hảo của những đứa con lai. Nhưng anh vẫn thắc mắc, hôm nay, Vincent lại chịu để ý tới một cô gái ư?

Vincent quay sang lườm một cái, rồi cũng cất giọng nói, một chất giọng trầm, kiêu ngạo:

“ Nel, có lẽ cô ấy cần chúng ta giúp đỡ?”

Nói rồi, không đợi câu trả lời, anh bật dậy, đi tới chỗ hai cô gái. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng ánh mắt mình nhìn cô gái xa lạ kia đã có một tia trìu mến.

Nelson cười tươi, gật đầu lia lịa:

“Cần, đương nhiên là cần rồi, tôi lại không rõ cái tính ga lăng trong máu của cậu à, mà cũng may là chỉ một nửa dòng máu Pháp thôi đấy không thì…”

Đang lảm nhảm lại nhận ra Vincent đã đi gần tới nơi, Nelson bèn vội vã chạy theo. Khi hai người tới nơi, chỉ còn cách một dãy bàn thì bỗng đứng khựng lại, hai mắt trợn tròn, kinh hãi với cảnh tượng trước mắt.

Rose cảm thấy quá phiền phức với ba tên đàn ông này, đang chưa biết giải quyết thế nào thì Landry đã bị một tên kéo đi, sẵn bực mình cô lập tức tát ngay vào vào mặt cái tên dâm tặc kia, hắn sững người rồi rống lên:

“ Cái con đàn bà này…” rồi định đánh lại cô, nhưng cô đã nhanh tay cho hắn một cùi chỏ, ngã lăn ra đất, cô không quên tiếp lời:

“Là mẹ chúng mày đấy!”

Hai tên kia cũng lao vào, cô quẹt mũi khiêu khích, né sang một bên, hắn liền theo quán tính lao về phía bàn rượu, tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Rose lại như càng phấn khích thêm, mẹ nó chứ, cô học võ từ năm tám tuổi, hay đích thân ông ngoại là một võ sư có tiếng truyền lại cho cô. Nhưng từ khi cô mười năm tuổi, mẹ bắt đầu cấm tiệt cái trò đánh đấm này. Giờ đã gần chục năm, thật may là kĩ thuật vẫn chưa sụt giảm chút nào. Cô lại thấy vui vì có dịp được ‘ôn luyện tay nghề’. Tên mũi khoằm lại lao ra, cô liền bắt lấy hai vai hắn, ghé đầu vào tai hắn, còn đầu gối thì nhanh chóng đưa vào giữa hai đùi hắn, co lên thật mạnh. Một giây, hai giây rồi tiếng rống thảm thiết vang lên.

Cảnh náo nhiệt nhanh chóng thu hút sự chú ý, mọi người kéo đến đứng xung quanh, cổ vũ huyên náo. Nelson thấy cô ra đòn như vậy, giả vờ xót xa, sợ hãi:

“ Cậu bảo tên kia có còn khả năng lấy vợ không?”

Vincent không trả lời, anh đã thu lại cái vẻ mặt chưng hửng, ngạc nhiên mà khoanh tay im lặng đứng xem. Nelson thầm nghĩ:

“Thì ra tên đàn ông kiêu ngạo này lại có sở thích với cô gái như vậy, chả trách.”

Cứ thế hai người đàn ông và những người còn lại vây quanh, nhìn cô gái đánh nhau với ba tên đàn ông. Quả thật một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng tinh lại đấm đá người khác là hình ảnh vô cùng hút mắt. Nhìn dáng vẻ chật vật khi kéo lại váy của cô làm Vincent khẽ cong môi lên, cô lúc ấy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Lúc quản lí ra đến nơi thì chỉ còn hiện trường hỗn loạn cùng với ba người đàn ông nằm rên rỉ dưới đất. Tiếng bàn tán xôn xao, quản lí vò đầu bứt tai, cực kì hoang mang trước sự việc này. Còn cô gái váy trắng đó, đã sớm rời khỏi đây.

Nhìn khuôn mặt trầm tư của Vincent, Nelson không nhịn được cười, làm sao không suy nghĩ cho được. Thử đến một ngày bạn bỗng gặp được đối tượng, thấy cô ấy gặp khó khăn, định thể hiện với cô ấy, lại phát hiện ra cô ấy thừa khả năng bảo vệ bản thân, không cần tới bạn. Lòng tự tôn quả là bị đả kích nghiêm trọng. Nelson còn lạ gì với anh nữa, tính cách Vincent kiêu ngạo, ngang bướng nhưng rất nghĩa khí, kiên định. Anh liền huých vai hỏi:

“Thế nào, không được làm người hùng hả?”

Khóe môi khẽ nhếch lên, người kia đáp:

“Tôi là chỉ muốn dạy với cô ấy một thứ.”

Nelson lại lập tức nhăn nhở, tỏ vẻ đang lắng nghe. Vincent chỉ chầm chậm, kiệm lời phun ra từng chữ:

“Rằng nếu dịch chân sang trái một chút, thì tên đó sẽ… mãi mãi không lấy được vợ.”

Rồi bước đi, Nelson ngẩn người, bỗng chốc vừa nghĩ ra, hét lớn:

“Cậu còn biến thái hơn cả cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.