Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Chương 37: Chương 37




Khu phố ẩm thực quá tuyệt vời làm An Linh hoa cả mắt, cái gì cô cũng muốn ăn khiến Tần Nam tròn mắt ngạc nhiên. Từ lâu anh đã biết cô rất có tâm hồn ăn uống, nhưng đến mức này thì anh quả thật không dám tưởng tượng. Trên tay An Linh đang cầm một que kem hoa quả, thế nhưng cô vẫn đưa tầm mắt nhìn xung quanh một lượt, xem mình có bỏ lỡ món ngon nào không.

Nhìn cô như trẻ con ba tuổi khi thấy đồ ăn ngon khiến Tần Nam cười mãi không thôi, bạn gái anh đây ư, cô có thật là hai mươi hai tuổi rồi không, người ngoài nhìn vào có khi lại tưởng cô là học sinh cấp ba cũng nên.

Hai người đi ngang qua một gian hàng nhỏ nằm trong hẻm, người đứng xếp hàng rất đông khiến An Linh thấy tò mò, cô kéo tay Tần Nam vào xem thử, có lẽ ở đây là cửa hàng nổi tiếng không chừng, dù sao thì nhiều người muốn vào ăn như vậy mà. Nhìn một hàng dài trước mặt, Tần Nam kêu An Linh đứng qua một bên, để anh xếp hàng cho, cô đang ăn kem nên không tiện lắm. Thấy vậy An Linh bèn đi ra bên ngoài, vừa ăn tiếp kem của mình, vừa đợi anh.

Kem ở đây rất ngon, ngọt lịm vị sữa nhưng lại không hề ngán, bánh ốc quế dòn tan thơm phức, An Linh liếm một miếng kem, lại cắn thêm chút bánh quế, hương vị ngọt lành đọng lại trên đầu lưỡi khiến cô vô cùng hưởng thụ. Ở đây là khu ẩm thực, rất nhiều người đều cầm đồ ăn trên tay, vừa đi vừa thưởng thức nên dáng vẻ của An Linh cũng không khác người lắm, trái lại nhìn Tần Nam quần áo đẹp đẽ đứng giữa đám người chờ xếp hàng mới khiến người ta chói mắt.

An Linh vừa nhìn anh ở phía xa vừa ăn kem, cô hơi lơ đãng nên có một người chạy vụt về phía mình mà không hề để ý. Hắn ta là một người đàn ông, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo lao động, trên tay đang cầm một cái balo màu đen. Có vẻ như ông ta đang vội nên mới va phải người An Linh, cái balo trên tay cũng rơi xuống đất. Cây kem cũng rơi xuống theo, còn bắn một chút vào áo người đàn ông kia, An Linh vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, ông không sao chứ ạ?”

Cô vừa nói vừa cúi xuống, muốn nhặt chiến balo lên giúp ông ta, nhưng người đàn ông kia lại nhanh hơn cô một bước, hắn ta không nói gì, giật mạnh lấy chiếc balo trên tay An Linh, còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

Thái độ của đối phương khiến An Linh hơi bất ngờ, dù sao thì lỗi cũng không phải ở phía cô, cô chỉ xin lỗi vì lịch sự mà thôi, thế nhưng ông ta lại tỏ ra không muốn nhiều lời, giống như người muốn dây dưa là An Linh vậy. Lúc ông ta đưa tay giằng lấy chiếc balo từ phía An Linh, lực dùng hơi mạnh, cộng thêm động tác khá là nhanh khiến cho một bên cánh tay áo của ông ta bị vén lên cao. Do tiếp xúc ở khoảng cách gần nên An Linh nhìn thấy rõ. Trên cánh tay đen đúa của ông ta có một vết xăm hình chiếc dây thừng bện lại với nhau. Cô sững sờ trong giây lát, toàn thân bỗng chốc lạnh như băng, người có hình xăm trên đời này rất nhiều, nhưng cô chưa từng gặp bất cứ ai có vệt xăm dây thừng như vậy, trừ kẻ năm xưa đó.

Người đàn ông sau khi lấy lại chiếc balo thì ngay lập tức rời đi, đến lúc này An Linh mới hoàn hồn, cô vội gọi ông ta lại.

“Ông ơi, xin lỗi cho tôi hỏi một chút”. Giọng cô hơi run, dường như bị nuốt chửng giữa cái ồn ào tấp nập của khu phố ẩm thực.

Không biết ông ta có nghe thấy không, chỉ khựng người lại nhìn An Linh một cái rồi quay đầu đi vào giữa biển người trước mặt. An Linh vội vàng đuổi theo, nhưng cô mới chạy được hai bước đã bị Tần Nam tóm lại.

“Bảo em đứng một chỗ đợi anh mà, sao lại chạy loạn như vậy“.

Tần Nam đã quay trở lại, trên tay cầm một túi hạt dẻ thơm phức, anh đưa nó cho An Linh, miệng không ngừng trách móc. Lúc nãy khi quay lại không thấy An Linh đâu, tim anh như hẫng một nhịp, cũng may anh rất nhanh đã tìm thấy cô rồi, nếu không thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng nữa.

Giáo huấn An Linh một hồi, anh mới phát hiện ra phản ứng của cô có chút kỳ lạ, không một lời phản bác, im lặng đến đáng sợ. Vẻ mặt cô hơi tái, còn có một tầng mồ hôi trên trán, trời Thượng Hải vừa mới mưa xong, anh sợ cô không khỏe nên vội vàng đặt tay lên trán cô đo nhiệt độ.

An Linh gạt tay anh qua một bên, khẽ nói nhỏ:

“Em không sao”.

“Sao tự nhiên lại im lặng như vậy, còn chảy cả mồ hôi nữa này”. Tần Nam quan tâm hỏi cô, anh chú ý từng biểu hiện rất nhỏ trên mặt cô, muốn từ đó tìm ra chút manh mối. Cô có chuyện gì cũng không chịu chủ động nói với anh thế nên Tần Nam luôn cảm thấy lo lắng.

Câu trả lời đã lên đến miệng, thế nhưng An Linh chợt dừng lại. Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật với anh.

“Em có kể với anh về chuyện em bị bắt cóc hồi nhỏ rồi phải không”.

Tần Nam im lặng ôm bả vai cô, dắt An Linh đi về một hướng khác ít người hơn, không cắt ngang câu chuyện của cô vì anh biết trọng tâm còn ở phía sau kia kìa.

“Hồi đó em rất hoảng sợ, nên đã không nói hết mọi chuyện với cảnh sát. Thực sự lúc bị bắt cóc, em có nhìn thấy mặt một tên trong số bọn họ. Chuyện dài lắm, cũng đã qua nhiều năm rồi, mọi thứ cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng em còn nhớ rất rõ trên tay của kẻ đó có hình xăm chiếc dây thừng bện lại với nhau”.

Bầu trời lại bắt đầu mưa, con mưa bụi bay bay làm không khí càng thêm phần lạnh lẽo, An Linh khẽ rúc vào người anh cho ấm, giọng cô vẫn đều đều, so với xúc động lúc nãy thì đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Vừa rồi em mới nhìn thấy một người như vậy, hắn ta va vào em, em nhìn rất rõ, trên tay hắn cũng có một hình xăm như vậy. Lúc ấy em hơi xúc động, bây giờ nghĩ lại thì có khi chỉ là người giống người mà thôi, mấy chục năm rồi đã không gặp, làm sao mà có thể tình cờ nhìn thấy hắn trên đường được chứ”.

Cô cười nhẹ, tiếng cười khô khan nhưng Tần Nam hiểu, trong lòng cô chắc chắn không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài. Cô bé này chỉ một chút chuyện vặt vãnh cũng có thể nũng nịu với anh, thế nhưng càng những chuyện quan trọng thì cô lại càng tỏ vẻ như không có chuyện gì, chỉ một mình bản thân tự giải quyết. Không biết anh phải mất bao nhiêu thời gian, để cô có thể hiểu một điều rằng cô không hề cô đơn trong cuộc đời này nữa. Hai mươi hai năm qua đã là quá đủ rồi, một người như cô xứng đáng với những điều tốt hơn nữa.

“An Linh, đừng nghĩ nữa, có được không”.

Tần Nam quay người đối diện với cô, hai tay anh cầm lấy gương mặt tinh xảo như búp bê của An Linh, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Anh sẽ giúp em tìm hiểu về người kia, em không cần phải lo nghĩ gì cả, cho dù hắn có liên quan đến chuyện trước kia của em hay không anh cũng sẽ điều tra thật kỹ, thế nên em không cần phải lo lắng, cũng chẳng cần phải tưởng tượng ra các tình huống khác nhau làm gì, cho dù mọi chuyện có tệ như thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt em phải gánh vác đâu”.

Lời nói của anh bá đạo chuyên quyền, nhưng An Linh nghe lại thấy tim mềm nhũn. Cô vươn hai tay, ôm thật chặt, mặt dán lấy ngực anh.

“Em không muốn mình trở thành gánh nặng cho anh”. Giọng cô vang lên giữa đêm tối, nhỏ nhẹ đến đáng thương, nhưng nghe kỹ lại có phần nhu hòa khó diễn tả.

“Đó là vinh hạnh của anh”.

Tần Nam cười sáng lạn, cắt đứt những lời oán thán sắp tuôn ra của An Linh. Một nụ hôn sâu lãng mạn giữa bầu trời mưa bụi lất phất, ngọt ngào, ấm áp và triền miên vừa đủ để xua đi cái lạnh lẽo của một đêm mưa buồn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.